Chương 72: Bắt đầu kế hoạch!

Thời tiết hôm nay không có giống như những ngày khác, có lẽ bởi vì cảnh bầu trời trong xanh mọi hôm đã bị thay bằng bầu trời đầy mây đen. Số lượng mây mù dày đặc tới nỗi mà mặt trời cũng bị chúng hoàn toàn che khuất đi mất, khiến cho ánh nắng không thể tài nào xuyên thấu để rọi sáng như mọi khi được.


Thế nhưng trong cái ngày bầu trời âm u không mấy tốt đẹp gì này, Kim Hậu và Ngọc Dung sẽ quyết định liều mình để đối đầu với đội dong binh khét tiếng nhất Lâm Sơn trấn. Đó chính là Lang Hổ dong binh đoàn.


Hai người họ lúc này đang ngồi cầm trên tay mội người một bát thức ăn, tuy nhiên đồ ăn đã nguội tanh nguội ngắt từ bao giờ rồi mà vẫn không có ai động đũa gì cả. Tâm trạng lo lắng hiện lên rất rõ trên sắc mặt của Ngọc Dung bây giờ, còn trên mặt Kim Hậu là một sự hồi hộp xen lẫn chút căng thẳng không thể tả xiết.


Sau cái sự cố ngày hôm qua, cụ thể là vụ Ngọc Dung bị lên cơn đau bệnh do tà thuật trên người của mình. Cô nàng đã được Kim Hậu cho uống máu của hắn thế nên sau một giấc ngủ rất sâu, nàng cũng đã lấy lại được sức lực lẫn tinh thần như bình thường. Thậm chí trông da dẻ của nàng còn hồng hào và tràn đầy sức sống hơn trước rất nhiều. Sự thay đổi lạ lùng này cũng làm Kim Hậu cảm thấy rất nghi hoặc nhưng trước mắt còn có việc hệ trọng hơn rất nhiều, vì vậy mà hắn cũng tạm thời dẹp cái nghi vấn vu vơ này sang một bên.


Cơm nước đã xong xuôi hết thảy, trước lúc hai người chuẩn bị đi tới lối đi bí mật thì Kim Hậu bèn quay sang dặn dò Ngọc Dung vài điều:
“Thành bại tất cả là trong ngày hôm nay. Ngọc Dung, cô đã sẵn sàng chưa?”


Thời khắc quan trọng đã không còn chỗ để cho Ngọc Dung phải xấu hổ ngượng ngùng vì chuyện nàng uống máu của Kim Hậu ngày hôm qua, ngược lại nàng nhẹ nhàng gật đầu và nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy kiên định và quyết đoán.




“Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ cùng chia nhau ra hành động. Cô và Hỏa Nhi bây giờ sẽ tới chỗ mà tôi chỉ định sẵn hôm qua. Bao giờ nghe thấy một tiếng nổ thì cô hãy ngay lập tức niệm chú sử dụng chiêu ma kỹ mà cô dùng để đối phó với con Hắc Mao Hùng lúc trước đó.” Vừa nói xong, Kim Hậu liền lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một cái bình sứ rồi trực tiếp đem dúi vào trong tay của Ngọc Dung.


“Đây là Hồi lực đan có tác dụng phục hồi cả đấu khí lẫn ma lực, tác dụng của loại đan này tốt hơn rất nhiều so với ma lực dược tề cho nên nếu cô cảm thấy tiêu hao quá mức thì hãy mau nuốt vào một viên. Bên trong cái lọ tổng cộng có năm viên nên cô hãy tự mình phân phối nhé.”


“Hồi lực đan? Lại… còn có công hiệu hơn cả ma lực dược tề?” Ngọc Dung cầm chiếc bình sứ lên nhìn rồi kinh ngạc lắp bắp nói. Từ bé tới giờ nàng nghe nói Đấu khí đan và Ma lực dược tề là hai thứ đan và dược phẩm rất quý đối với người tu luyện, bởi vì trong chiến đấu nếu như có bị tiêu hao năng lượng thì chỉ cần ăn hay uống vào là có thể phục hồi lại sức lực rồi tiếp tục chiến đấu tiếp. Thậm chí trong phút quyết định sinh tử tồn vong cũng có thể hồi lại chút sức lực dùng để chạy trốn. Vì vậy mà đối với người tu luyện nó không khác gì giống như tấm bùa hộ mạng giúp cho người ta vừa bảo vệ mạng sống lại vừa có thể dùng để chiến thắng với đối thủ.


Chỉ có điều thứ này đối với những người bình dân như nàng thì lại rất trân quý, bởi vì hai loại đan dược và dược tề này cả cái Lâm Sơn trấn cũng chả ai có điều kiện kinh tế để mua mà dùng được. Dù chỉ là loại thấp nhất chứ còn chưa nói đến những loại có phẩm cấp cao cấp hơn.


Cũng vì tất cả lý do trên mà khi Kim Hậu đưa cho nàng chiếc bình đựng Hồi lực đan này, trong một khoảnh khắc Ngọc Dung thậm chí còn tưởng hắn đang trêu chọc đùa giỡn với mình. Cơ mà sau khi nhìn vào nét mặt cực kỳ nghiêm túc lẫn ánh mắt bình tĩnh xanh biếc của hắn, nàng bỗng cảm thấy hắn hoàn toàn không có ý đùa giỡn nào ở đây cả, tất cả những gì hắn nói lúc này đây đều là sự thật.


Tuy nhiên nhận được một thứ trân quý thế này cũng khiến Ngọc Dung phải cảm thấy rất sốc, cho nên sau một phút kinh ngạc không thể khống chế, nàng hiện giờ mới có thể định thần, bình tĩnh lại.
“Thứ này… tôi có thể không… không dùng có được không?” Ngọc Dung bỗng rụt rè hỏi Kim Hậu.


“Này, chúng ta sắp chuẩn bị đi liều mạng đấy. Sao cô lại không dùng? Nếu không dùng thì cô định làm gì? Chẳng lẽ lại muốn bán lấy tiền chắc?” Kim Hậu bỗng nhíu mày có chút không hiểu hỏi.
“Tôi… đúng vậy, tôi muốn bán thứ này.” Ngọc Dung bỗng nghiêm mặt rồi thẳng thắn đáp lại hắn.


“Vậy cô bán lấy tiền rồi làm gì? Tôi biết cô rất thích tiền nhưng mà cũng phải có mạng thì mới tiêu được chứ?” Trên trán của Kim Hậu bỗng dưng lầm rầm đổ xuống một bả mồ hôi hột.


“Tiểu Dương rất cần tiền để mua một viên nhị phẩm đan dược để chữa bệnh. Tôi muốn đem thứ này bán đi để dành dụm ít tiền để sau này cố mua cho em ấy nên…” Thế nhưng Ngọc Dung còn chưa kịp nói xong thì bỗng dưng Kim Hậu chen ngang lời nàng nói:


“Hoá ra là vậy…” – Kim Hậu bấy giờ mới hiểu ra – “Thế thì cô không cần phải lo. Tôi biết cô rất quý trọng Tiểu Dương nhưng trước mắt hãy giải quyết xong vấn đề này đã. Nếu cái đống Hồi Lực Đan này có thể giúp cho Tiểu Dương có thể khoẻ lại thì tôi cũng chẳng tiếc đem đổi cho dù có là hơn chục viên.”


“Cậu vẫn còn thật sao? Không nói dối tôi chứ?” Cặp mắt màu hồng tím của Ngọc Dung bỗng “tỏa sáng” lên cực kỳ lóng lánh, tới nỗi mà Kim Hậu không nhịn được phải lấy tay che lại thứ ánh sáng “khát khao mãnh liệt” ấy của nàng cho đỡ bị “chói”.


“Tôi nói dối cô thì được cái gì? Yên tâm đi. Tôi không phải là kẻ hai lời đâu.” Kim Hậu khẽ mỉm cười lắc đầu đáp.
Trấn an xong sự khao khát đan dược của Ngọc Dung, hai người bọn họ im lặng tản bộ trên lối đi hướng ra bên ngoài khu rừng.


Ngọc Dung ngồi trên lưng Hỏa Nhi vẫn tỏ vẻ muốn nói thêm cái gì đó với Kim Hậu, cơ mà dường như cô nàng vẫn còn rất lưỡng lự nên mãi mà vẫn không có nói ra miệng câu nào.


Tất cả biểu hiện này đều được Kim Hậu thu vào mắt, nếu cô nàng đã có điều gì khó nói như vậy thì hắn lại đành phải làm người mở lời trước:
“Cô có điều gì muốn nói hay là thắc mắc gì nữa sao?”
“Không tôi… tôi… tôi” Ngọc Dung vẫn cứ lắp bắp nói ra từng chữ.


“Đừng có mà cố gượng ép bản thân mình quá như thế chứ. Vậy thôi nhé, tôi đi đây. Cô và Hỏa Nhi đi đường nhớ cẩn thận nhé. Thành bại đều là nhờ vào đòn ma thuật của cô đấy.” Vừa nói xong còn chưa có kịp dứt lời, Kim Hậu liền lập tức xoay người đi rẽ sang một hướng khác.


Mắt nhìn thấy Kim Hậu lấy đà chuẩn bị lao mình rời đi, Ngọc Dung bỗng cắn chặt răng kiên quyết nói ra những gì mà nàng vẫn còn ấp úng mãi từ lúc đầu, mặc kệ cả gương mặt của mình đã nóng ran lên từ bao giờ:


“Tuy tôi không biết hôm nay chúng ta có thành công hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu rằng… cảm ơn cậu vì tất cả. Cảm ơn cậu đã không bỏ rơi Khai Sơn dong binh đoàn…Cảm ơn cậu đã giúp tôi…”


Nghe được những lời nói ấm áp tràn đầy sự chân thành của cô nàng, trên khóe miệng của Kim Hậu bỗng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng. Và trước khi biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Dung, hắn chỉ đơn giản để lại một câu nói cho nàng:


“Tôi sẽ chờ tới khi mà cô không còn cảm thấy miễn cưỡng nói những lời này nữa.”
___________________


Vài giờ đồng hồ lặng lẽ trôi, hiện tại đâu đó trong khu vực trung gian của ma thú rừng rậm, đoàn người dữ dằn Lang Hổ dong binh đoàn do Lưu Tuân cầm đầu đang hành tẩu lục lọi đưa mắt nhìn xung quanh bốn phương tám hướng. Hy vọng tìm ra một ít dấu vết của Kim Hậu.


Tất nhiên tìm thế này chả khác gì mò kim đáy bể nhưng cứ nghĩ đến những chuyện bất thường xảy ra hai tháng gần đây, Lưu Tuân vẫn không có thể yên tâm được nên hắn cứ bất chấp đi sâu vào ma thú rừng rập để lùng bắt Kim Hậu.


“Anh cả, chúng ta không có manh mối thì làm sao tìm được thằng nhãi ấy đây? Nhỡ đâu nó đã rời khỏi ma thú rừng rậm rồi thì sao?”


“Có rời được bằng cái mắt. Cả khu rừng này đề xung quanh bao phủ bạt ngàn rừng cây, nếu muốn ra khỏi khu rừng thì chỉ có duy nhất một con đường vào Lâm Sơn trấn mà thôi. Cho dù có là thần thánh phương nào đi nữa thì anh mày cũng thách bọn nó có thể tìm đường nào khác để đi khỏi ma thú rừng rậm này đấy.” mặt mày Lưu Tuân lạnh như băng khinh khỉnh đáp lại nói.


“Đoàn trưởng, phía trước hình như có động tĩnh!”
Trong lúc hai anh nhà họ Lưu đang mải trao đổi nói chuyện thì tự dưng có một thành viên trong đoàn bỗng chỉ tay về phía trước báo cáo.
“Tất cả vào vị trí, chuẩn bị nhanh chóng dàn trận! Mau lên.”


Lưu Tuân vừa khua tay ra hiệu và hô một tiếng, lập tức hơn ba mươi người liền răm rắp nghe theo lệnh của gã. Người nào vào vị trí của người đó khá mau lẹ, tất cả đều diễn rất nhanh chóng. Nếu tính ra thì tất cả xếp hàng dàn trận còn chưa đầy ba phút thời gian.


Lưu Tuân và Lưu Tuần thì lại khác, cả hai đứng ung dung chắp tay ra sau lưng nhíu mắt nhìn về phía trước. Dù sao thì hai người này có tu vi mạnh nhất tại đây cho nên bọn chúng cũng chả có ngại cái gì cả.


Mọi sự chú ý đều tập trung đổ dồn về chỗ phát ra tiếng động. Chỉ cần nếu là là ma thú tấn công thì tất cả sẽ làm gỏi nó ngay lập tức.
Bộp! Bộp! Bộp!


Tuy nhiên để cho tất cả phải cảm thấy ngoài ý muốn, đó là đột nhiên từ cái chỗ khả nghi ấy phát ra ba tiếng vỗ tay, sau đó từ trong bụi cỏ thong thả bước ra một thiếu niên mặc áo trắng dài tay có cổ, bên dưới thì mặc một chiếc quần màu xanh lục, dưới chân thì đi một đôi dép thủng lỗ chỗ tựa như tổ ong vậy.


“Thật không hổ là Lang Hổ dong binh đoàn, đội dong binh khét tiếng lẫy lừng nhất Lâm Sơn trấn nhỉ. Dàn trận bày quân thật đúng là chuyên nghiệp.”
“Mày chính là người đã giết ch.ết em trai tao sao?” Sắc mặt của Lưu Tuân dần chuyển biến thành cực kỳ âm trầm.


Thế nhưng còn không để cho Kim Hậu được trả lời, Lưu Tuần đứng cạnh Lưu Tuân liền rú lên chen vào nói:
“Chính nó! Chính là thằng nhóc con đáng ch.ết ấy đấy anh cả! Cuối cùng thì bọn tao cũng tìm được mày rồi. Hôm nay mày tới số rồi con ạ, có mà chạy đằng trời nữa đi con.”


“Nếu vậy thì…”
Vụt!


Bỗng Lưu Tuân chẳng nói cũng chẳng rằng, gã liền lập tức nghiêng người lao mình về phía trước. Tốc độ xé gió của Lưu Tuân rất nhanh khiến cho tất cả ở xung quanh chỉ nghe thấy một tiếng “vụt” một cái thì đã thấy gã đang giơ bàn tay tràn ngập đấu khí cuồng mãnh giơ lên định nhằm tới đỉnh đầu của Kim Hậu.


“Chà, tên đoàn trưởng này xem ra hành sự rất dứt khoát ha.” Tuy có chút giật mình vì Lưu Tuân không nói nhiều với mình mà cứ thế trực tiếp lao vào tấn công, thế nhưng Kim Hậu tất nhiên đã có chuẩn bị sẵn nên hắn vẫn giữ bình tĩnh chứ không hề có chút tỏ ra nao núng. Nhanh lẹ điểm chân bật lui ra đằng sau, Kim Hậu đồng thời quăng tới trước mặt Lưu Tuân một cái lọ thủy tinh chứa bên trong một ít thứ chất lỏng màu đỏ.


Cái bình chứa chất lỏng này ngay lập tức bị Lưu Tuân dùng tay còn lại gạt sang một bên, thế nhưng khi mà bàn tay hắn vừa chạm tới cái bình thì tự dưng cái bình ấy liền phát nổ bắn ra tung tóe.
Đoàng!


Xung quanh Lưu Tuân bỗng xuất hiện mù mịt một làn khói màu đỏ. Làn khói dày đặc này bốc lên một thứ mùi cực kỳ khó ngửi, và hơn hết nữa đó là thứ khói kỳ dị này làm cho tầm nhìn của gã lập tức bị che đi rất đáng kể.


“Hừ! Trò trẻ con!” Lưu Tuân hừ lạnh nhìn quanh rồi khinh thường nói. Dùng bàn tay tràn ngập đấu khí mạnh mẽ gạt ngang một phát, lập tức một luồng kình phong như vũ bão từ trong tay gã tuôn ra và dễ dàng đánh tan đám khói màu đỏ này của Kim Hậu. Tuy nhiên khi đám khói màu đỏ này bị Lưu Tuân quét đi thì gã đã thấy Kim Hậu tung mình phi thân chạy mất dép từ bao giờ.


“Tất cả mau đuổi theo, không được để cho nó thoát. Ai mà bắt được thằng nhãi con này trước thì ta sẽ trọng thưởng!”
*********************** Thống báo******************


Nhân dịp tết nguyên đán xuân Ất Mùi 2015. Trà mỗ muốn có đôi lời gửi đến những người đã và đang đọc bộ truyện tàn tạ này của Trà mỗ. Trước tiên đó là Trà mỗ xin phép được chúc cho tất cả độc giả có được một cái tết vui vẻ bên gia đình, bạn bè và một nửa của mình. Chúc cho các bạn có được Vô Tận điều may mắn, Vô Biên việc thuận lợi và Vô Hạn sự hạnh phúc. Sau là cảm ơn những người đã ủng hộ, đóng góp cho truyện của Trà mỗ suốt thời gian qua. Mình rất mong sẽ nhận được thêm nhiều ý kiến và phê bình từ phía độc giả để có thể hoàn thiện truyện được tốt hơn nữa. Một lần nữa, Trà mỗ kính xin đa tạ và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!






Truyện liên quan