Chương 79: Biến cố bất ngờ

“…Lưu Tuần đã ch.ết!!!”
“…Lưu Tuần đã ch.ết!!!”
“…Lưu Tuần đã ch.ết!!!”


Câu tuyên bố tựa như sấm đánh ngang tai ấy của Kim Hậu cứ tựa như là một thanh đao sắc bén bất ngờ liên tục bổ đi bổ lại vào trong đầu của đám người Lang Hổ dong binh đoàn. Làm sao mà có ai có thể ngờ nổi được Lưu Tuần vốn đường đường là một cửu tinh giả nguyên cảnh, ấy vậy mà lại bị một tên nhóc con cư nhiên giết ch.ết rồi?


Có lẽ ở cái thế giới rộng lớn và đầy thần bí phía bên ngoài kia thì việc này cũng không có tính là quá to tát. Tuy nhiên chuyện này đối với nhận thức của những người sống trong cái Lâm Sơn trấn nhỏ bé đây thì lại là chuyện hoàn toàn khác.


Việc một người có thể vượt cấp chiến thắng địch thủ có lẽ là chuyện từ thuở bé tới giờ họ còn chưa bao giờ được chứng kiến, chưa bao giờ được nghe nói. Vì thế nên từ sâu trong tiềm thức, con người nơi đây đã xây dựng cho mình một cái ý nghĩ chỉ cần người nào có tu vi cao hơn thì chắc chắn người ấy sẽ mạnh hơn.


Thế nhưng mà ngày hôm nay, Kim Hậu đã chính thức đập tan cái bức tường hiểu biết nông cạn này của rất nhiều người, cụ thể trước mắt đó là những đoàn viên trong Lang Hổ dong binh đoàn. Hơn nữa, đó là còn chưa nói tới tuổi đời của Kim Hậu lại còn rất trẻ, trẻ tới nỗi có khi chỉ mới bằng tuổi con của một vài người trong số bọn chúng, ấy vậy mà hắn đã có thực lực bát tinh giả nguyên cảnh…


“Rầm!!!”
“Hự!!!~ Ối!!!”




Nhân lúc một số đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn đứng ngây ngốc vì quá bị sốc trước sự việc vừa xảy ra, con Thanh Cự Mãng Xà cũng chả có bỏ qua cơ hội trời… à không, cơ hội mà Kim Hậu ban cho này để đánh úp ngược lại đoàn người. Chỉ thấy nó bất thình lình dùng cái đuôi khổng lồ của mình quét ngang vào đám người khiến cho vài chiến sĩ bị mất tinh thần trong đó ngay lập tức bị đánh bay ngược ra đằng sau trông cứ như là ném bóng bowling vậy.


Bên cạnh đó, Lưu Tuân tuy cũng nghe thấy Kim Hậu tuyên bố em trai của mình đã ch.ết, thế nhưng gã vẫn đành phải cắn răng mà tập trung đối chọi lại với con Thanh Cự Mãng Xà bởi vì con rắn này không hiểu sao mà cứ sống ch.ết bám riết lấy, không cho gã có một cơ hội để thở dốc nữa là.


“Tất cả bình tĩnh không được rối loạn hàng ngũ, nếu không thì tất cả hôm nay đều bị con súc sinh này giết ch.ết tại đây đấy!!!” mặt mày của Lưu Tuân đã trở nên rất âm trầm, u ám trông cực kỳ khủng bố. Gã dùng một giọng điệu vô cảm ra lệnh với các đoàn viên trong đoàn của mình. Tuy nhiên lời của gã còn chưa có kịp dứt miệng thì Kim Hậu đứng phía xa lại tiếp tục đả kích Lưu Tuân bằng một tràng đạo lý.


“Các người nghe tôi nói lại một lần nữa. Cái tôi cần là mạng của anh em nhà họ Lưu, còn lại những người khác thì tôi không quan tâm. Nếu các người còn muốn sống, muốn về nhà với vợ con của mình thì xin hãy rời đi trước khi quá trễ. Một tên xem đồng đội như đầy tớ, nô bộc. Một tên chỉ vì mạng mà bỏ mặc đồng đội để chạy thoát thân. Liệu một tên khốn như vậy có xứng để lãnh đạo các người không? Các người bán mạng cho một tên súc sinh, vô nhân tính như thế liệu có đáng không?”


Để có thể một hơi nói ra những lời này, Kim Hậu đã phải nén hơi vào khí quản rồi sử dụng thêm chút ít đấu khí để ép chúng ra, tạo thành một loại âm thanh khiến cho ai nấy đứng chung quanh tại đầm nước dù muốn hay không cũng đều phải nghe thấy rõ mồn một.


Về phần những người khác, khi vừa nghe xong những lời mà Kim Hậu nói. Mọi người ai nấy cũng đều có một loại nét mặt do dự và hoang mang, thậm chí còn có một vài cung thủ và chiến sĩ còn buông cả vũ khĩ của mình xuống đứng chần chừ suy nghĩ.


Mặc dù những lời nói này của hắn rất chính xác khiến ai nấy cũng phải thầm gật đầu đồng ý ở trong lòng. Vì hầu hết tất cả những người có mặt tại đây đều là những người lính đánh thuê muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình chứ không phải là thuộc hạ hay đầy tớ của Lưu Tuân. Đó là còn chưa kể tới Lưu Tuân từ trước tới nay luôn sống không có một chút tình nghĩa nào đối với bọn họ cả. Cho nên tất cả không hẹn mà tự đặt câu hỏi ở trong lòng - “Tại sao mình lại phải cư nhiên bán mạng cho loại người này chứ?”


Cơ mà nói gì thì nói, dù sao bọn họ làm việc dưới trướng Lưu Tuân lâu năm nên vẫn rất e ngại thực lực đấu nguyên cảnh và sự tàn nhẫn của gã. Còn Kim Hậu tuy có những lời nói rất thuyết phục nhưng như thế vẫn chưa có đủ, bởi vì hắn vẫn chưa cho bọn họ một sự đảm bảo chắc chắn nào cả. Thế cho nên tạm thời vẫn không ai dám rời khỏi vị trí nửa bước.


“Không được nghe thằng nhãi nhép kia nói nhăng, nói cuội. Thằng nào mà tự ý rời khỏi hàng ngũ thì tao thề, tao sẽ giết ch.ết cả nhà thằng đó ngay lập tức!!!”


Nhìn thấy thấy các đoàn viên của mình đang do dự, Lưu Tuần liền vội vã điên cuồng gào to lên đe dọa tất cả. Nhìn vào vẻ bề ngoài có thể thấy gã tỏ ra rất hung dữ, hung tàn như một con thú điên. Thế nhưng nào ai có biết, thực ra ỏ trong lòng Lưu Tuân đang cảm thấy thực sự sợ hãi. Nếu như các đoàn viên của gã mà nghe theo Kim Hậu bỏ chạy hết đi, vậy thì ai sẽ giúp gã kiềm chế con rắn xanh khổng lồ này đây? Tới lúc đó thì thật sự mới đúng là tai họa.


“Này, thế bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?” Ngọc Dung đứng vịn chặt lấy chiếc quyền trượng sắt của mình bên cạnh Kim Hậu cũng đang dõi theo diễn biễn tình hình của cuộc đấu khẩu, sự việc đang xảy ra cũng làm cho nàng cảm thấy có chút băn khoăn và hơi lo lắng. Thế nên cô nàng mới không nhịn được liền quay sang thắc mắc hỏi hắn.


“Đây, ngay bây giờ cô hãy nhìn xem Lưu Tuân ch.ết thảm như thế nào nhé.” Đáp lại Ngọc Dung như thường lệ là một câu trả lời luôn đi kèm với nụ cười nhẹ nhàng từ phía Kim Hậu. Tuy nhiên khi mà nhìn vào nụ cười này trên gương mặt của hắn, Ngọc Dung bất giác cảm thấy có một thứ gì đó lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nàng bởi vì nụ cười này của Kim Hậu… hoàn toàn bất đồng với nụ cười ấm áp, vui tươi như thường ngày mà hắn luôn tỏ ra. Từ nụ cười hiện tại này của Kim Hậu, nàng chỉ vẻn vẹn thấy một sự… tàn nhẫn và lạnh lùng.


Kim Hậu sau khi nói xong cũng đồng thời lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một cái bình thủy tinh đựng một thứ chất lỏng khác. Chất lỏng trong bình có màu vàng đậm vẻ ngoài trông khá là khó nhìn.
Vụt!


Trong khi Ngọc Dung còn đang đứng ngẩn ngơ, thơ thẩn. Kim Hậu lúc này đạp nhẹ bàn chân lên phía trước rồi lập tức vọt thẳng về phía trận chiến giữa con rắn và đoàn người. Lần này đã không còn có ai ngăn cản, vì vậy mà Kim Hậu tất nhiên cũng chẳng có tốn chút công sức nào để có thể tiếp cận tới gần Lưu Tuân.


Vút!
Bùm!


Vừa mới tới cự ly cần thiết, Kim Hậu lấy tay ném mạnh cái lọ thủy tinh về chỗ Lưu Tuân và cái đầu của con Thanh Cự Mãng Xà. Một làn khói kỳ lạ cũng giống như hai lần trước mau chóng xuất hiện từ bên trong chiếc lọ thủy tinh rồi lan tỏa dày đặc ra xung quanh. Vừa nhìn cái thấy làn khói màu vàng này, Lưu Tuân vẫn nghĩ đây là một trò đùa khiêu khích của Kim Hậu. Vì vậy gã vẫn cứ thản nhiên đứng giữa làn khói, hai tay hai đao mạnh mẽ khu động ra một luồng đấu khí cuồng mãnh để quét sạch đám khói này khỏi chỗ đứng của mình. Bên cạnh đó, Lưu Tuân cũng tiện tay gạt đám khói này phả thẳng vào mặt con Thanh Cự Mãng Xà khiến cho nó cực kỳ khó chịu.


“Hự?!!! Cái gì?”


Thế nhưng mà ngay khi Lưu Tuân lại định một lần nữa tiếp tục vận chuyển đấu khí trong cơ thể ra để sử dụng, đột nhiên gã cảm nhận thấy có một thứ gì đó đang mãnh liệt kìm hãm lại tốc độ lưu thông đấu khí tại kinh mạch trong người của gã. Sắc mặt của Lưu Tuân cũng vì thế mà ngay lập tức biến đổi thành tái mét, kinh hãi. Đấu khí bị trì trệ vận chuyển tức là ra gã cũng sẽ không thể ra đòn như ý muốn của mình được nữa, mà nếu không thể vận ra đấu khí thì gã sẽ phải chống chọi lại với con Thanh Cự Mãng Xà như thế nào đây?


“Hả?!!! Tại sao lại như vậy?”


Tới đây vẫn còn chưa có hết, Lưu Tuân bỗng giật mình khi nhìn thấy xung quanh thân thể của gã, luồng đấu khí màu da cam lúc này đang nhàn nhạt bọc khắp người của gã. Đây không phải là Lưu Tuân lấy đấu khí để bọc quanh người, mà ngược lại đấu khí trong người gã đang cứ bị loãng hóa rồi tuồn ra bên ngoài. Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn trong vòng vài phút nữa thôi, cả người Lưu Tuân sẽ bị cạn khô đấu khí!


Ngay lúc Lưu Tuân còn đang ngây ngốc vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Kim Hậu hiện đang đứng khoanh tay trên một ngọn cây bỗng lên tiếng châm biếm hỏi:


“Lưu Tuân, có phải ngươi đang cảm thấy không những rất khó khăn vận chuyển đấu khí, đã thế đấu khí trong người lại còn bị thất thoát dần dần hết ra bên ngoài phải không?”


“Thằng nhãi con (#*$)(#$*!!! Chính mày đã hạ độc tao sao?... Nhưng mà từ lúc nào?!!!” Lưu Tuân sực ngỡ ngàng gào lên thất thanh hỏi Kim Hậu.


“Vậy ngươi nghĩ ta ném vào mặt ngươi ba cái lọ thủy tinh trước đó chỉ để nghịch thôi sao? À mà nói cho ngươi biết, đó không phải là độc đâu nhé, thế nên hiểu biết đã kém thì đừng có mà bép xép linh tinh.”


Đúng vậy, thứ dược phẩm mà tạo ra những đám khói ấy chính là “Tán Khí Dược” do Bạch lão trước đó đã chỉ dẫn Kim Hậu điều chế ra. Thứ dược phẩm này là một loại dược phẩm có nguồn gốc từ chỗ các Tây Minh luyện dược sư. Thứ này tên như công hiệu, nếu như bị ngấm phải thì nạn nhân sẽ bị toàn thân kinh mạch vận chuyển nặng lượng (Đấu khí và Ma lực) bị trì trệ, sau đó tất cả số năng lượng trong người sẽ bị bão hòa rồi tiêu tán hết ra ngoài.


Tuy nhiên, thứ dược phẩm này lại có một điểm trừ rất lớn đó là để cho nó có thể phát huy tác dụng thì cần một khoảng thời gian khá dài để cho thuốc ngấm sâu vào trong người. Đã thế, sự xâm nhập này cũng khiến cho đối phương rất dễ phát hiện ra, để rồi có thể ngay lập tức điều động năng lượng trong cơ thể để kiềm hãm, ngăn chặn lại. Thế nên tuy thứ loại dược này có công hiệu tốt nhưng để mà sử dụng hiệu quả thì hầu như là chuyện không thể. Vì vậy mà “Tán Khí Dược” chung quy cũng chỉ được xếp như một loại dược phẩm cấp thấp mà thôi.


Cũng bởi lẽ đó, Bạch lão đã chỉ cho Kim Hậu một bí quyết nghiên cứu riêng của lão, để hắn có thể thành công hạ thủ thứ dược này với Lưu Tuân. Đó là luyện chúng ra thành ba thành phần tách rời ra, sau đó chỉ cần để cho hai phần ngấm vào cơ thể một lúc thì phần thứ ba sẽ ngay lập tức phát tác công hiệu nếu như đối phương tiếp xúc tới. Làm theo cách này sẽ làm cho đối phương cực kỳ khó phát hiện hơn sự xâm nhập của “Tán Khí Dược” vào trong cơ thể.


“Thằng nhãi!!! Mày…”
“Grào!!!”
Hấp!


Tất nhiên Thanh Cự Mãng Xà cũng không có đứng nhìn để cho Lưu Tuân được yên ổn nói chuyện rồi. Mà cũng tại vì vận chuyển đấu khí quá khó khăn, cho nên gã đã không còn có thể đánh lại được với Thanh Cự Mãng Xà được nữa. Hiện Lưu Tuân đã bị triệt để dồn vào thế bí, gã chỉ còn biết tận lực né tránh khỏi những cú táp chí mạng từ cái miệng máu đỏ lòm của con rắn xanh kia mà thôi.


“Mọi người chạy thôi, đoàn trưởng lần này ch.ết chắc rồi!”
“Chạy thôi!!!!”
“Mau, mau lên!!!”


Thấy Lưu Tuân bị Thanh Cự Mãng Xà chén ép mà không thể chống cự lại được, trong số đoàn viên của đội Lang Hổ dong binh đoàn có một vài người sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy thoát thân, hành động này của những người đó rất nhanh đã kéo theo cả một hiệu ứng dây chuyền. Người này thấy đồng bạn kia bỏ chạy thì cũng cứ thế vắt chân lên cổ mà nối đuôi nhau bỏ chạy.


“Tất cả đứng lại!!!! Không được rồi khỏi hàng ngũ!!!! Nếu không… nếu không tao sẽ giết cả nhà chúng mày!!!!! A!!!!”
Rầm! Rầm!!!
“Grào!!!!”
“Hự!!!”


Mặc kệ Lưu Tuân có kêu gào điên cuồng như thế nào, không ai trong số các đoàn viên của gã dám quay lưng liếc nhìn lại cả. Dù sao thì Lưu Tuân hôm nay chắc chắn sẽ không thể giữ được mạng nổi nữa thì còn phải sợ nữa chứ? Tội gì mà phải vì loại người mà ch.ết oan?


Để có được một cái thế cục như hiện tại, Kim Hậu đã phải hao tốn rất nhiều tâm tư để xây dựng nên chi tiết nhỏ, nhưng lại mang tính quyết định bên trong kế hoạch của hắn.


Chính cách hành xử lạnh lùng, mất nhân tính của Lưu Tuân đã làm cho tất cả các đoàn viên của gã nguội lạnh hết tâm can, để rồi vì điều đó mà gã đã tự chuốc lấy cái kết quả như bây giờ. Bên cạnh đó, sự quỷ dị khó lường trong những cái bẫy mà Kim Hậu sắp đặt đã làm cho tất cả luôn phải ở trong trạng thái sợ hãi khi không biết thứ gì sẽ đổ lên đầu mình tiếp theo. Từ cổ chí kim, hay là có là ở thế giới khác nhau như thế nào đi nữa, việc con người luôn luôn sợ hãi những thứ mà họ không biết, không thể đề phòng luôn là một loại tâm lý luật bất thành văn.


Cũng vì lẽ đó mà Kim Hậu đã thấu hiểu và triệt để tận dụng triết lý này tạo ra một dây truyền bẫy rập đầy sự bất ngờ. Thế cho nên đi tới cái bước cuối cùng trong kế hoạch, hắn cũng chẳng có mất bao nhiêu công sức để đuổi các đoàn viên của Lưu Tuân rời khỏi nơi đây. Dù sao thì chẳng có ai sẽ vì Lưu Tuân phải ch.ết, ngoài ra thì có trời mới biết Kim Hậu sẽ lại giở trò gì ra nữa nếu như cứ ở lại. Thế nên tất cả đều không hẹn mà có chung một ý nghĩ: “Tốt nhất chạy là thượng sách!”


Vụt!
Ngay lúc Ngọc Dung bây giờ còn đang mải hả hê đứng nhìn Lưu Tuân bị con rắn làm cho sống dở ch.ết dở, Kim Hậu đúng lúc ấy cũng đã tiến tới đứng cạnh cô nàng rồi thở dài ra một hơi nói:


“Chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây thôi, Lưu Tuân chuyến này chắc chắn sẽ không thể sống nổi được rồi. Ài, đáng tiếc là bọn người Lang Hổ Dong binh đoàn kia không giết được Thanh Cự Mãng Xà. Nếu không thì đúng là quá mỹ mãn.”
“Cảm…”
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!!


Cơ mà đúng lúc Ngọc Dung còn chưa kịp nói cái gì đó với Kim Hậu, sự việc trước mắt bỗng dưng lại bất thình lình xảy ra một biến cố kỳ lạ. Không hiểu tại sao tự dưng quanh người Lưu Tuân nổi lên một trận cuồng phong cực kỳ khủng bố, thậm chí con Thanh Cự Mãng Xà ở gần đó cũng bị đánh văng ra bởi trận gió kỳ lạ ấy. Đấu khí tưởng như đã bị thất thoát gần hết ban nãy thì lúc này đây chẳng biết từ đâu, mạnh mẽ bạo phát ra từ bên trong thân thể của gã. Điều làm cho Ngọc Dung và Kim Hậu kinh hãi nhất đó là có một nguồn năng lượng cổ quái đang làm cho đấu khí của Lưu Tuân càng ngày càng bạo tăng một cách đáng sợ.


“Tại sao lại như thế, thuốc của mình đáng ra phải làm cho đấu khí trong người hắn cạn sạch rồi cơ mà?” Nét mặt của Kim Hậu bây giờ đã trở nên cực kỳ ngưng trọng, khó hiểu khi chứng kiến một màn này.


“Thằng oắt con đáng ch.ết! Khá, khá lắm. Khá khen cho mày đã ép tao phải dùng đến “Bạo Khí Đan”. Hôm nay tao không ăn thịt, uống máu mày thì Lưu Tuân này thề ch.ết sẽ không bao giờ được đầu thai siêu sinh !!!!”






Truyện liên quan