Chương 14: Thiên Hậu Tắc Thiên và Bích Hà Nguyên Quân

Nửa tháng nay, khu mỏ khí thạch của thủ lĩnh An Lộc Sơn tất bật bận rộn, từ lính lác tới người hầu đầu tắt mặt tối làm việc theo sai khiến của hắn, ngay cả nô lệ cũng bị tạm dừng khai thác mỏ, bổ sung nhân lực cho công việc chính, không ít kẻ đã bỏ mạng khi làm việc, đặc biệt, trung tâm khu mỏ khí thạch, một bức tượng cao sừng sững được đắp bằng khí thạch được dựng lên, thành hình một người con gái cầm kiếm mang vẻ thoát tục.


- Nghe nói, thủ lĩnh An Lộc Sơn chuẩn bị đón tiếp Thiên Hậu Tắc Thiên với một vị thần tiên, người có biết là ai không? - Một tên đầu trọc sáng bóng cầm roi đi quanh bức tượng, nhăm nhe thấy tên nô lệ nào lười biếng là ra tay.


- Là thần tiên đó, chúng ta mặc dù là thủ hạ của An Lộc Sơn, nhưng cũng đừng nên hỏi, vạ mồm vạ mạng? - Tên đồng bọn râu ria mép nhắc nhở.


- Ha ha, ta nói ngươi biết, tối nay bằng mọi giá, ta cũng phải lọt vào mắt Thiên Hậu Tắc Thiên, ngươi chưa thấy của quý của ta đâu, bình thường ta quấn quanh bụng, lúc hứng lên thì mang đi thả diều đó - Tên đầu trọc cười ɖâʍ đãng, nam nhân như hắn, phải xứng đáng đè lên người Thiên Hậu à nhen, chứ không phải con mụ mập mạp ở nhà, tướng tá to đùng như hắn nhưng cũng xém mấy lần ngộp thở khi nằm dưới con mụ thịt mỡ đó.


Tên râu ria mép cười khinh bỉ, vợ mày tao cũng chơi rồi nhé, chỉ là đổi khẩu vị thôi, chứ đách có lần hai, chẳng phải nó bảo ngươi là bong bóng tuy to nhưng chích phát là xẹp hay sao, đến vợ người cũng ngán ngươi, đi tìm trai, chém gió mẹ gì. Cả đống lính lác của An Lộc Sơn nhanh chóng thúc giục người hầu và đám nô lệ, bọn ta còn phải nhanh chóng về nhà tắm rửa, tối nay còn tán gái nữa.


An Lộc Sơn đang ở trong phòng, hắn vừa nhìn bức tranh vừa tự sướng phành phạch, đó là tiên nhân à nhen, đây là vật quý giá mà Thiên Hậu Tắc Thiên gửi cho hắn để dựng tượng, khoảng thời gian trước, hắn mơ mộng một ngày nào đó được đè đầu cưỡi vếu Thiên Hậu, giờ nghĩ lại thẩm mỹ hạn hẹp, sống là phải có chí hướng vươn lên cao hơn à nhen, đồi nhỏ của Thiên Hậu cửa gì so với núi cao của tiên nhân. Mười mấy tiểu thiếp bên cạnh vô cùng bực bội, con hàng đó có mẹ gì mà phải lôi ảnh ra tự sướng, trong khi hàng thật giá thật trần truồng ngay bên cạnh lại không chơi, đúng là loại ngu dốt, lãng phí tinh lực, tuy nhiên cả đám không đứa nào dám hé mồm.




- Ngươi, ra kiểm tr.a công việc thế nào, nói bọn chúng, làm xong thì lùa bọn nô lệ xuống dưới thung lũng, không cần vào hầm mỏ, tiên nhân mà có hứng tham quan hầm mỏ, bọn chúng không một ai sống sót đâu? - An Lộc Sơn chỉ vào một người tiểu thiếp, má, bọn nô lệ ch.ết thì lấy ai làm, cưỡi lên lưng hổ sướng thật, nhưng nguy hiểm, đây là đàn bà, là tiên nhân, cưỡi lên còn tai họa hơn, sơ sẩy tí thì cái mạng nhỏ của hắn cũng không bảo toàn.


- Vâng, thưa đại nhân - Tiểu thiếp bị chỉ trúng phấn khỏi, chuẩn bị mặc quần áo ra ngoài, dù là cái máy chơi cũng không rảnh để nhìn thằng có cu quay tay.
- Không được mặc quần áo, lính lác của ta cật lực lâu nay rồi, ngươi để bọn nó sáng mắt một tí - An Lộc Sơn vuốt ve bức tranh rồi nói ra.


- Nhưng tiểu thiếu là người của ngài, lỡ bọn chúng làm dơ bẩn tiểu thiếp, tiểu thiếp làm sao hầu... - Tiểu thiếp này chưa nói xong thì An Lộc Sơn đã nhanh như chớp rút đao chém một đường từ dưới lên, chẻ đôi người tiểu thiếp, máu me tung tóe, cả đám còn lại hoảng sợ, chỉ biết bịt chặt miệng để khỏi phát ra âm thanh, sợ bị vạ lây.


- Dám cãi lệnh ta, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ở lại thu dọn, còn lại đi ra ngoài hết - An Lộc Sơn chỉ chỉ tay.


Năm đứa tiểu thiếp ở lại dọn xác đang mong ước được trần truồng chạy ra ngoài, còn hơn làm cái việc ói mửa này, mà cũng đách dám mửa phải nuốt vô bụng trở lại, kinh tởm vô cùng. Đám còn lại như chim được phóng sanh, lao ra bên ngoài, tạo nên một cảnh tượng náo loạn, đang chán tự nhiên lại có hàng họ dâng tới, bọn lính lác cũng nhanh chóng thoát y tiến hành gang bang tập thể với bọn tiểu thiếp, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bọn tiểu thiếp bị nhiều thằng chơi tập thể, rên la thảm thiết, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng được sướng, còn hơn phải ở bên An Lộc Sơn, vì thế cũng phản đòn phối hợp nhiệt tình, chỉ khổ các nô lệ, bọn họ tự hiểu ý, bịt mắt và nằm sấp xuống đất, lỡ nhìn phải thì đằng nào cũng bị moi mắt ra.


Đêm tối, trên không trung xuất hiện một đoàn ánh sáng từ xa tiến lại, sau đó đậu trên một mảnh sân đã được lót đá cẩm thạch sẵn, An Lộc Sơn mặc trang phục của một vị tướng dũng mãnh, chỉ có điều, hắn và cả đám thuộc hạ của hắn đang quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, đoàn ánh sáng hạ xuống, hiện ra một chiến thuyền khổng lồ với nhiều thuyền nhỏ khác nhau, những chiếc thuyền di chuyển bởi Hắc Nha, loại chim to đùng, giống như quạ. Thiên Hậu Tắc Thiên nhẹ nhàng bước xuống cầu thang làm sẵn bằng lưng người hộ vệ, theo sau là hai mỹ nam Xương Tông và Dịch Chi, hai thằng đực rựa này là hai anh em ruột, sinh ra trên đời chỉ để làm ngựa cho Thiên Hậu Tắc Thiên cưỡi, tuy vậy dáng vẻ hai thằng chả có tí nào gọi là hổ thẹn, lại dương dương tự đắc, nghếch mặt lên trời, nhìn đời bằng mắt ti hí của thằng nhỏ, cha mẹ chúng chắc rất tự hào a.


- Bái kiến Thiên Hậu giá lâm - Cả ngàn người đồng thanh hô to.


Thiên Hậu chẳng nói chẳng rằng, đi đến bên người An Lộc Sơn, sau đó quay người lại, chờ đợi điều gì đó. Một lát sau, trên đỉnh bức tượng, dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng hình người con gái hiện ra, khí khái tiên nhân, đám phàm nhân bị uy áp áp bức lại càng nằm rạp xuống, thằng trọc đầu tính ngẩng đầu nhìn lén cũng bị dập mặt đến chảy máu, việc tán gái của hắn tối nay xem như công cốc, mặt mũi thế này, đến con mụ mập còn không thèm nữa là.


Thiên Hậu Tắc Thiên nhẹ nhàng khom lưng, khẽ cúi người hành lễ:


- Hoan nghênh Đông Nhạc Thái Sơn Thiên tiên Ngọc nữ Bích Hà Nguyên Quân hạ phàm, vùng biên giới hẻo lánh, không xứng để tiên nhân hạ phàm, hạ nhân cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn - Mang tiếng là Thiên Hậu, dưới một người, trên vạn người, vậy mà trước mặt Bích Hà Nguyên Quân lại nịnh bợ, khóm nóm như con hầu, An Lộc Sơn trong lòng cảm tạ Thiên Hậu đã thay mình nói đỡ.


- Thiên Hậu và An Lộc Sơn, các ngươi vào trong nói chuyện, ta không thích chỗ đông người thế này, hôi thối không chịu được- Bích Hà Nguyên Quân vừa nói vừa từ từ hạ xuống đất bên cạnh Thiên Hậu và An Lộc Sơn rồi đi vào trong đại sảnh chuyên dùng tiếp khách, Thiên Hậu thấy vậy cũng khom lưng đi theo, còn An Lộc Sơn phẩy phẩy tay ra hiệu, sau đó lê gối bước vào trong, không có lệnh cũng chẳng dám đứng lên.


Trên các chiếc thuyền nhỏ, hàng loạt bóng trắng xuất hiện trên không trung, rồi hạ xuống, dàn ngang trước cửa đại điện, tất cả đều là nữ, vô cùng xinh đẹp, mỗi người đều rút ra một nhạc cụ bắt đầu thi triển, âm thanh say mê lòng người, bọn thủ hạ của An Lộc Sơn như rơi vào huyễn cảnh, ngây ngất không thôi, đám tì nữ của Bích Hà Nguyên Quân dùng tiên thuật đưa vào tiếng nhạc, không để bọn phàm nhân này mồm miệng thổ bỉ làm ảnh hướng đến tính thần của Bích Hà Nguyên Quân.


Bên ngoài chiến thuyền, một đám Hắc Nha đang kêu quác quác, An Lộc Sơn đã cử một đám lính làm nhiệm vụ cho đám Hắc Nha này ăn, giờ này cả đám đang run rẩy, nhìn dáng vẻ to lớn, mỏ sắc nhọn, tướng tá đen thù lù đó, không thằng nào dám mang thức ăn tới. Bọn chúng tức tối vô cùng, đen đủi thế nào lại bị chọn trúng, trong khi các đám lính khác thì đang vểnh tai nghe nhạc, ngắm gái, mà gái là tiên nhân nữa chứ, cả đời chưa chắc có một lần, vậy mà bọn chúng phải đi cho lũ chim này ăn, má nó, chim thì tự bay đi kiếm ăn mẹ đi.






Truyện liên quan