Chương 81: Còn sống đã là may mắn lắm rồi

Cái tên Chuẩn thần tông chủ siêu trộm lại háo sắc, đời nào đó của Đông Nhạc Thái Sơn tông, chẳng biết có nghĩ đến ngày này không, vũ vật mà hắn lừa đảo chôm về, lại gây ra đại họa diệt tông.


Lão tổ Bì Công và mười trưởng lão đang bị trói lại bởi các sợi dây bằng máu tươi, đầu chổng hướng đất, chân chổng lên trời, lơ lửng cách mặt đất cả trăm thước. Bên dưới, vô số đệ tử nằm la liệt, chất đống lớp lớp trên nền quảng trường, phần nhiều đã ch.ết, còn lại trọng thương nặng nề, còn trẻ mà đã hấp hối. Đàn đàn tộc nhân Huyết tộc tỏa ra khắp tông môn, truy sát từ tu giả tới phàm nhân, rồi nắm tay hay xách cổ từng kẻ một đem đến, lần lượt quẳng xuống nơi đây.


Trên trời cao, một nam nhân Huyết tộc khoác chiếc áo bào đen tung bay phất phới trong gió lộng, đôi cánh màu đen vỗ nhè nhẹ, lấp lánh chói chang dưới ánh nắng, những giọt máu đỏ thẫm xoay xoay quanh người, tỏa ra khí thế tà dị: "Đám mọi rợ rác rưởi các ngươi, trước mặt Tiểu Thần như ta, còn không khai ra vũ vật ở nơi nào, cứ từ từ thưởng thức dư vị từng kẻ, từng kẻ ch.ết đi, rồi sẽ đến lượt các ngươi, thật nhục nhã khi ta phải đến nơi đây nói chuyện với các ngươi, ta chỉ cần đi đái một phát, là sập luôn cả cái tông môn này".


Họa vô đơn chí, đám trưởng lão lắc đầu thở dài, vũ vật là cái éo gì, từ lời của Tông mẫu Ma Cô, cả đám từ lớn đến nhỏ đã lục tung mọi ngõ ngách, hầm cầu, hố xí của tông môn lên rồi, cũng chẳng rõ cái Thụ Câu Giới và Tinh Diệu kia là cái thá gì, hình dáng ra sao, tròn méo thế nào, ngay cái kẻ lão làng như Bì Công cũng lắc đầu quây quẩy, thì cái lớp kế cận sau cùng này sao tỏ tường được.


Hình Thiên Chiến Thần vừa mới mọc lại tay chân mắt mũi, đang hăng hái đi tìm Ngọc Thanh xin vài nữ đệ tử để kiểm chứng độ bền, sẵn tiện kiếm cớ sơ múi cái nữ trưởng lão thơm tho này tí, thế đách nào vừa ra khỏi núi đã bị trói đi, rồi treo lên thế này: "Má nó, tên Loạn Loăn kia hóa Tiên cũng đúng lúc thật, sau này hắn có trở về thăm cố hương, hy vọng hắn nể chút tình nghĩa mà thắp cho chúng ta nén nhang, cúng cho nải chuối xanh xanh".


Tam Thanh Đạo Chủ chẳng còn phong thái đỉnh đỉnh khi nào, đầu tóc râu rá bạc phơ đã rối bời, quay sang nhìn lão tổ: "Bì Công lão tổ, cái tên Tiểu Thần khủng bố kia đã khăng khăng nói rằng vũ vật gì đó ở đây, lão sống lâu mà sao ngu thế, của quý để trong nhà cũng không biết, lại chỉ biết của quý để trong quần, hay là giờ này còn tính ôm làm của riêng".




- Con mẹ ngươi, bình thường ăn nói lịch sự, tao nhã với trưởng bối, sao giờ hỗn quá vậy?
- Sắp ch.ết rồi, tranh thủ hỗn tí, bình thường toàn bị lão chửi không à, cơ hội ngàn vàng mà lị.


- Lão tổ, ngươi còn dòm nữa ta móc mắt ngươi ra - Ngọc Thanh trưởng lão quát lên, bị treo ngược, tà váy của nữ nhân này xà xuống che tới cái miệng, lộ ra đôi chân trắng nõn nà, mượt mà, bao nhiêu hàng họ bí hiểm nơi háng phơi phới, lộ hết ra bên ngoài, may mà hôm nay còn kịp mặc cái xì líp rồi mới bị hốt đi.


- Ủa, cái con bé này, bọn kia được nhìn, sao ta không được nhìn... thằng nhãi kia, à mà thôi...
- Già mà càng lúc càng mất nết, hừ.


Tự dưng lại nhắc đến thằng nhãi đó làm chi, nhộn nhạo cả háng, nó trốn đâu mất xác rồi chứ, cái dư vị đê mê khi đó, đến giờ vẫn không quên được, mất trinh kiểu gì chứ kiểu đó sướng quá là phê, mặc dù không đúng đối tượng, mặc dù sẽ không có lần thứ hai, mặc dù lỗi cũng do mình ngủ nhờ nên hắn chịch nhầm, mặc dù sai với luân lý, chí ít, có ch.ết thì cũng không là ma nữ còn trinh. Hiểu nhầm thì lỗi lầm cũng nên bỏ qua, còn trách móc thì con mình thành góa phụ mất thôi, kiếp này, hết mong gặp lại hắn rồi.


Đám đầu sỏ Đông Nhạc Thái Sơn tông này, bọn họ không sợ ch.ết, mà ch.ết theo kiểu bị vu oan giá họa như thế này thật đáng sợ, giả sử được nhìn thấy vũ vật là cái quái đản gì, ch.ết cũng không tệ.


Tên Tiểu Thần Huyết tộc kia đảo mắt nhìn khắp tông môn, phát hiện ra cái gì, liền chỉ một phát về phía thung lũng, một luồng máu đỏ phóng ra theo hướng chỉ: "Khà khà, chẳng ngờ cái tông môn sâu bọ này lại có một kẻ sinh ra "Vực", chắc là vũ vật chỗ nó rồi, hèn chi tụi bay không nói".


Bụp, tách, keng... dưới một kích của Huyết tộc Tiểu Thần, "Vực" vỡ, một luồng máu mạnh mẽ từ trên trời xông thẳng tới thung lũng, Tông mẫu Ma Cô với đôi găng tay màu vàng phát sáng màu tím rịm, mạnh mẽ phản kháng, đón lấy luồng máu đó, đỡ được một kích, Ma Cô trọng thương nằm sâu dưới hố đất, hộc ra máu tươi, trở lại nguyên hình, lộm cộm bò dậy, kẻ đến đây chẳng phải dạng vừa, có thể cần thiết sẽ liều cái mạng này để bảo vệ Hoa Nhạc.


Hoa Nhạc mở mắt, thân thể uyển chuyển đứng dậy, đôi mắt phát sáng ánh hồng, giữa trán, một cánh hoa hồng lấp lánh, một mảng khí màu hồng lấp lánh xoay quanh nữ nhân này, thỉnh thoảng tụ lại thành cánh hoa mong manh.


- Tiểu Thần, Hoa Nhạc, ngươi cứ như vậy mà bước chân vào cảnh giới của Thần... - Ma Cô hốt hoảng kêu lên.
- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, tông môn nhỏ nhoi này sắp bị diệt rồi, tỷ tỷ vừa tấn cấp, chưa bình ổn được cảnh giới, đấu không lại tên Huyết tộc kia đâu.


Chẳng biết Hoa Nhạc chi chủ nghĩ gì, thấy nàng chẳng nói gì, nhìn lại chẳng thấy nàng đâu, Tông mẫu Ma Cô và Hồng Nhạc Tiểu chủ vội vàng rời khỏi thung lũng, Tịnh Tịnh Thỏ Tinh đã đứng chờ sẵn, phóng thẳng tới quảng trường trung tâm tông môn.


Thủ lĩnh Huyết Tộc nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt cũng tỏ thái độ bất ngờ: "Khà khà, ngạc nhiên chưa, là Tiểu Thần mới tiến giai, mau đưa vũ vật cho ta, ta tha cái tông môn này, còn không, ta đánh cho sụp tu vi nhà ngươi".


Tông mẫu Ma Cô, Hồng Nhạc tiểu chủ, Tịnh Tịnh thỏ tinh đã bay lên đứng sau lưng Hoa Nhạc chi chủ, chi chủ nhìn nam nhân trước mặt, tu vi ngang hàng nhưng rõ ràng cảnh giới đã vững chắc hơn nàng, nàng có thể cùng Hồng Nhạc dùng tôn bảo rời đi vào vùng không gian đứt đoạn để tránh kiếp nạn, nhưng nàng không thể, có kẻ nàng muốn gặp: "Vũ vật tồn tại từ cuộc chiến tân cổ, đã lưu lạc mấy vạn năm, chí ít, ngươi cũng nói cho chúng ta biết, hình dáng, khí tức nó như thế nào, cái tông môn này, ta nghĩ đâu xứng để ngươi ra tay?"


Tiểu thần Huyết Tộc lắc lắc cái đâu: "Khà khà, ta không biết, ta chỉ cần biết nó ở nơi đây, giết từ từ từng tên, xới tung từng nơi, sẽ tìm ra".
Hoa Nhạc chi chủ chỉ tay lên trời cao: "Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, chúng ta sẽ tiếp ngươi, có thể lên kia không".


- Nể tình ngươi xinh gái, ta tiếp, lên thì lên, ta cũng muốn hϊế͙p͙ ch.ết ba con hàng các ngươi ở trên tầng mây xanh kia a.


Chớp mắt đã không thấy đám tu giả khủng bố này đâu, chỉ thấy trên bầu trời xa tít biến thành một mảng đỏ rực, bão giông nổi lên, sấm chớp liên hồi, liên tiếp một vài dư khí phóng xuống mặt đất, tạo nên những hố sâu và to khổng lồ, tu giả trúng phải, sống thì không có vé rồi, đám trưởng lão chứng kiến các Tiểu Thần đối đầu thấy mình chẳng bằng cát bụi, nếu nó đánh dưới đất này, vừa xuất chiêu, chẳng phải tông môn biến thành cái bình địa hay sao, ba đánh một, thắng bại thế nào chưa rõ.


........
Bên dòng suối nhỏ....


Hai tộc nhân Huyết tộc thấy tên mới đến, ăn mặc quái dị, nam không ra nam, nữ không ra nữ, quỷ không ra quỷ, người không ra người, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, khí tức hắn tỏa ra mới thật đáng sợ, tà ác vô cực, cho dù là tộc nhân thích máu me như bọn chúng, cũng run rẩy, kẻ này không đối thoại cũng chẳng nên đối đầu thì...


- Chạy.
- Chạy.


Bùm bùm... hai kinh mạch mang hủy khí đen kịt, xoáy tròn chạy khắp cơ thể bọn chúng, chưa kịp quay người lại bỏ chạy, hai tộc nhân Huyết tộc nổ tung. Một vài tộc nhân Huyết tộc khác phát hiện bên kia có biến, liền phóng tới xem tình hình, lần này bọn chúng chưa kịp mở mồm đã nổ tung, hắn cứ từng bước đi tới, tiếng nổ vang lên khắp nơi.


- Linh trí Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, chủ nhân của ngươi đã ch.ết, còn đợi gì nữa mà không xuất ra tất cả sáu khí tức, theo ta đi trả thù, ta muốn giết tất cả.
- Oán hồn đoản đao, kêu rú cái gì, nếu đã muốn ra, còn đợi gì nữa mà không ra đây, theo ta đi trả thù, ta muốn giết tất cả.


Một tay cầm đoản đao màu máu, một tay cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, hai kỳ bảo này hoa văn đen kịt lượn lờ, toàn bộ phong ấn đã bị hủy khí hóa giải, một cái vang lên tiếng rú của oan hồn, một cái vang lên âm thanh của sáu khí tức khác nhau, du dương, âm trầm, bay bổng, réo rắt, thùng thùng, tí tách, Đại Du cứ thế tiến về phía trước...


Bên chiếc bàn ăn dài dài, Bích Hà Nguyên Quân trọng thương nằm im lìm một chỗ, khuôn mặt đẫm máu, hai tộc nhân Huyết tộc trên tay cầm hai con mắt cắn lấy cắn để: "Khà khà, đôi mắt của nữ nhân này thật xinh đẹp, hòa lẫn mùi vị của máu tanh, thật là kích thích... gì thế kia, chạy".
Bùm, bùm...


- Là chàng, chàng đấy ư, thiếp nhớ chàng - Huhu, đôi mắt đã bị mất, nghe tiếng bước chân, cảm nhận được mùi nam nhân quen thuộc, Bích Hà Nguyên Quân khóc lóc thảm thiết, hốc mắt chảy ra không phải là nước, mà đã là máu, còn sống đã là may mắn lắm rồi.


Bế Bích Hà Nguyên Quân vào trong căn nhà gỗ, vuốt vuốt mái tóc của nàng: "Là ta, nàng ở đây, ta đi giết kẻ thù".






Truyện liên quan