Chương 52 : NGUYÊN DO CHIA TAY

Trước khi tốt nghiệp đại học, ta hạnh phúc cở nào, cha mẹ, ta cùng tiểu muội là người một nhà, hạnh phúc hòa thuận, mà ta đại học lại là thượng học (học sinh?) nổi tiếng tại Hoa Hạ đại học, mỗi người đều hâm mộ ta như vậy, ta lại quen biết Vương Mộng Tuyết – một cô gái đáng yêu, thật sự là may mắn vô cùng.


Chính là ngay lúc tốt nghiệp năm ấy, cha mẹ đem tất cả tài sản tố gần ba ngàn vạn, hơn nữa cùng tất cả đồ vật tích súc (nhà cửa xe…) cùng mở một cái công ty, không tưởng công ty phá sản, cha lại cao chạy xa bay, rời bỏ chúng ta. Một chút tai họa, chúng ta mất hết tất thảy. Đối mặt với khó khăn cùng nợ nần của công ty, chúng ta vô năng vô lực, mẫu thân bởi vì không cách nào thừa nhận cái áp lực này, ngã bệnh vào hôm sau.


Cái này cũng chưa phải hết, mẫu thân ngã bệnh, công ty lại do mẫu thân làm chủ, nếu trong vòng ba tháng không cách nào thường hoàn trái vụ (trả đủ tiền, thanh toán cho công ti), mẫu thân sẽ bị pháp luật truy tố bỏ tù, hơn nữa chúng ta không đc ngân hàng cho vay vốn.


Lúc này, mất đi cha, chứng kiến mẫu thân bệnh nặng, còn ta vừa mới tốt nghiệp, chính là vẫn còn đệ tử ta căn đemn không cách nào tìm đủ tiền để "thường hoàn trái vụ", cuộc sống không có tiền, mẫu thân chẳng những không đc trị liệu, mẫu thân còn gặp phải nguy cơ bị bỏ tù, hơn nữa chúng ta cũng chưa có việc làm, một nhà lâm vào hoàn cảnh khốn khổ.


Lúc này, cha của Vương Mộng Tuyết phái người liên lạc với ta, nguyện ý cho ta số tiền "thường hoàn trái vụ", nhưng là có một điều kiện, chính là muốn ta rời xa Vương Mộng Tuyết, đối mặt với quyết định thống khổ như thế, ta ngoại trừ bi thống tiếp nhận t không có cách nào khác. Ta có thể nào nhìn mẫu thân bị bỏ tù, ta có thể nào để cho tiểu muội lưu lãng khắp nơi.


Đúng vậy, long phối long, phượng phối phượng (phối = xứng, môn đăng hộ đối), một cái gia đình bình thường có thể nào xứng với hào tộc thế gia Vương Mộng Tuyết như vậy đc chứ, cha Vương Mộng Tuyết rốt cục cũng được đợi cơ hội tách ta cùng Vương Mộng Tuyết, hơn nữa là một kích tất sát.




Ta cùng cha của Vương Mộng Tuyết kí kết một phần hiệp nghị, ta rời xa Vương Mộng Tuyết, cha của Vương Mộng Tuyết cho ta số tiền "thường hoàn trái vụ", nếu ta phản hối (hối hận,trở lại) tìm kiếm Vương Mộng Tuyết, cha của Vương Mộng Tuyết sẽ trở thành chủ nợ của ta, chẳng những muốn ta trả lại năm ngàn vạn nguyên, còn muốn lấy đi phòng ốc của ta, hơn nữa có quyền phán bỏ tù ta, mà hiệp nghị này chỉ có ta cùng cha của Vương Mộng Tuyết biết.


Ta cùng Vương Mộng Tuyết chia tay sau đó, hết thảy hồi phục như lúc ban đầu, nhưng là ba tháng sau, vì thương tâm quá độ, mẫu thân ta không cách nào chống đở được, đã bỏ chúng ta ra đi (đie), chỉ còn lại có ta cùng tiểu muội hai người cô đơn.


Ta hận, ta thường thường hận chính mình, tại sao khi gặp khó khăn, ta không có một chút năng lực chứ? Cứ thế vô năng vô lực, mặc cho người ta khi dễ, nhưng ta là một người bình thường có thể có biện pháp gì chứ! ta hận chính mình, tại sao khi khó khăn, ta tu luyện "đế thần huyền" không có cái gì hiệu quả, cho đến khi sau này mẫu thân qua đời, "đế thần huyền" mới chậm rãi phát huy uy lực.


Ta dám khẳng định, nếu trước kia tu vi "đế thần huyền" của ta có hiệu quả, ta cho dù cướp ngân hàng, cho dù là giết người, ta cũng phải kiếm cho đc tiền bồi thường kia, ta cũng sẽ không cùng Tuyết nhi tách ra. ( Rất nhiều bằng hữu yêu cầu đem nguyên nhân Vương Mộng Tuyết chia tay nói ra, vốn ta định đợi Vương Mộng Tuyết xuất tràng mới nói rõ, nhưng là bây giờ có cái cơ hội này, tựu công bố luôn nghen, dù sao ngay từ đầu tiên, mọi người xem qua chắc cũng hiểu tốt rồi- lời tác giả )


" Lâm đại ca, Lần này tỷ tỷ của ta trở lại Hoa Hạ đại học thượng học, ta lấy cớ bồi tỷ tỷ trở lại, mới có cơ hội tới tìm ngươi. Lâm đại ca, Tuyết nhi biểu tỷ không quên ngươi, mỗi ngày đều dĩ lệ tẩy diện ( lấy nước mắt rửa mặt), ngươi không thể đối đãi với Tuyết nhi biểu tỷ như vậy. "


Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp xem ta si ngốc không trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục hướng ta nói, con mắt đen thùi (trước kia tả kon mắt đẹp lắm cơ mà sao lại đen thùi lùi rồi) đã gấp đến độ lệ quang lòe lòe, nước mắt theo ngọc diện trắng noãn của nàng cuồn cuộn chảy xuống.


Nhìn Nam Cung Ngọc Điệp vẻ mặt thương tâm, nghe được nàng nói đến Tuyết nhi, ta làm sao không thương tâm, thật sự là tâm như đao cắt,( nước mắt đầm đìa, đầu lìa khỏi cổ,hehe), nhưng là ta có thể làm thế nào đc chứ.


Ta tự nhiên không phải sợ hiệp nghị bỏ tù, chỉ là trong một năm qua, tiểu muội Lâm Ngọc Hân đối với mặt đại biến cố như thế, mất đi cha mẹ, ta bây giờ là người thân duy nhất của nàng, ta có thể nào lưu lại nàng cô đơn một mình, ta không cách nào làm được, không cách nào trở về với Tuyết nhi.


Ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên ngọc diện của Nam Cung Ngọc Điệp, đau lòng nói đến:
" Ngọc Điệp, ngươi không hiểu, chuyện này đừng hỏi nữa, hơn nữa chuyện này đã kết thúc......"


" Lâm ca ca, Ngọc Điệp không phải tiểu hài tử, Ngọc Điệp đã lớn. Ngọc Điệp biết, thích một người chính là thích, chính là muốn cùng người mình thích ở cùng nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau. "
Tiểu ma nữ dùng sức phe phẩy đầu, cắt đứt lời ta nói, chờ đợi hướng ta nói tiếp.
" Ngọc Điệp......"


khi ta còn muốn nói cho Tiểu ma nữ cái gì đó, cửa phòng tắm " chi " một tiếng mở, mỹ nữ lạnh như băng Nam Cung Ngọc Băng đã tắm rửa xong, mặc áo ngoài của Lý Đồng ta đưa cho, nhìn liếc mắt ta một cái, cúi đầu hướng cửa đi đến, mở cửa phòng, trực tiếp hướng phía ngoài đi ra.


Nam Cung Ngọc Băng tại trong phòng tắm, tùy ý để nước nóng ấm áp đánh sâu vào ngọc thể trắng noãn của nàng, trùng tẩy cảm giác hưng phấn kỳ lạ trong lòng, đặc biệt là hai ɖú cao ngạo của nàng, bị cái... đại sắc lang kia nhu niết, đây là địa phương thần bí cùng ngượng ngùng nhất, dĩ nhiên cũng bị cái đại sắc lang này chiếm tiện nghi.


Nam Cung Ngọc Băng muốn trùng tẩy cái cảm giác này, nhưng là càng là như vậy, loại... cảm giác này càng là rõ ràng, cảm giác càng rõ ràng bàn tay nam nhân kia cứ đang sờ bóp trên ɖú của nàng cùng với hô hấp dồn dập, phảng phất nam nhân đó vô sỉ như trước đang vây quanh nàng, tại trên cự nhũ của nàng hoạt động, khiến cho trong lòng nàng một trận rung động.


" Xú sắc lang, Đại bại hoại."


Nam Cung Ngọc Băng trong lòng thầm mắng, nhưng là một đôi ngọc thủ lặng lẽ vuốt ve trên hai ɖú của mình ( tự sướng), chính là địa phương... nam nhân kia vừa rồi vuốt ve, cái... cảm giác kia còn đang rung động, Nam Cung Ngọc Băng đột nhiên cảm thấy hai ɖú thật lớn của nàng thật đáng kiêu ngạo, ɖú của nàng có thể hấp dẫn cái... nam nhân kia, làm cho của nàng tâm đột nhiên xao động.


" Nam Cung Ngọc Băng, Ngươi tưởng tượng cái gì vậy, chẳng lẻ ngươi là một người nữ nhân ɖâʍ đãng sao? "
Nam Cung Ngọc Băng không dám tưởng tượng tiếp, sợ hãi chín mình trầm luân theo, nhanh nhanh thu thập, cấp tốc rời nơi này đi, rời khỏi cái nam nhân này.
" Ngọc Băng......"


ta vội vàng kêu một tiếng, nhưng là Nam Cung Ngọc Băng vẫn ko quay đầu lại, tựu hướng phía ngoài đi đến.
" Ngọc Điệp, Mau đi xem tỷ tỷ một chút ngươi. "


Đều là bởi vì chính mình vô sỉ, hy vọng Nam Cung Ngọc Băng không nên gặp chuyện không may, nếu không ta tựu thành tội nhân a. Đi tới bên ngoài, ta cùng Ngọc Điệp vượt qua Nam Cung Ngọc Băng, Nam Cung Ngọc Băng đã hồi phục thần sắc lạnh như băng, chỉ là trên nét mặt hơn nhiều một phần lờ mờ, làm cho lòng ta rung động.


" Ngọc Băng, Xin lỗi, ta......"
" Lâm Phong, ta không có việc gì, ta muốn lẳng lặng, trường học còn có chuyện, ta về trước. "


Nam Cung Ngọc Băng cắt đứt ta nói, nói xong tựu lôi kéo Nam Cung Ngọc Điệp hướng Hoa Hạ đại học đi đến, ta còn là lo lắng, vẫn đi theo phía sau các nàng, thẳng đến khi các nàng đi vào trường học, mới quay đầu trở về. Trở lại trong nhà, lòng ta trầm muộn, lôi điện thoại di động ra, xuất hiện hình ảnh Tuyết nhi trên màn hình, lại cảm giác bất đắc dĩ, lâm vào tình cảnh bi thương vô cùng.






Truyện liên quan