Chương 39-2

Phụng Phi Vũ giật mình ngẩng lên nhìn phụ hoàng của mình, Khải Thụy Đế yêu thương con nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc, mấy câu xin lỗi hay dỗ dành rất ít khi thốt ra khỏi miệng hắn. Giờ nghe một câu như thế, lòng Phụng Phi Vũ như bị ai đó cắn xé, vừa đau lại vừa xót, hắn nắm tay thành quyền, xiết mạnh, sau đó dứt khoác quay qua Vân Thuận Đế nói.


“Hoàng thượng, thần đệ còn có việc, thần đệ xin cáo lui. Phụ hoàng, nhi thần thất lễ.”


Nói xong cũng không đợi ai cho phép, rũ áo bỏ đi. Lão Bất Tử nhìn theo bóng lưng đơn độc của hắn, thất bại thở dài một tiếng, khúc mắc này có lẽ những kẻ làm Phụ hoàng cùng Mẫu hậu vô trách nhiệm như họ không thể hóa giải được, chỉ có thể trông chờ vào một người khác.


Phụng Phi Vũ mang tâm trạng nặng nề rời khỏi ngự thư phòng, trong vô thức, hắn bất giác cất bước về phía một tiểu viện nằm khiêm tốn cạnh Phương Tĩnh Cung. Phi Hổ cùng Bạch Hổ theo sát phía sau, thấy chủ nhân thần người bước vào tiểu viện thì đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng loạt quay lưng, dừng chân chờ bên ngoài. Tiểu viện chỉ có một căn nhà ba gian nhỏ cùng một tầng gác, Phụng Phi Vũ khi còn nhỏ mỗi lần bị Triệu Thái hậu đánh đập vẫn thường trốn đến đây khóc thầm. Hắn chậm rãi ngước đầu nhìn lại chốn cũ, sau khi lên Hoằng Sơn cùng sư phụ hắn chưa từng đặt chân về đây. Tiểu viện dường như đã bỏ hoang từ lâu, bốn bề không có bóng một cung nữ thái giám nào chỉ có tiếng ủng của hắn đạp lên tuyết vang dội. Phụng Phi Vũ như nhớ lại thuở nhỏ, tiểu nam hài mặc áo gấm màu xanh nhạt thít thút ôm khuôn mặt đỏ bừng vì khóc chạy vào một góc trong tiểu viện, trên lưng lấm tấm những vệt máu đỏ chưa kịp khô sau trận đánh tàn nhẫn của người hắn vẫn nghĩ là Mẫu thân của mình. Góc bên kia là một lần khi Triệu Thái hậu tình cờ đi ngang tiểu viện thấy hắn đang nghịch đất một mình liền giận dữ nắm tai hắn xách lên, tiểu nam hài nói chưa sỏi nhưng tiếng van nài đã thuộc nằm lòng.


“Mẫu hậu, đừng đánh, Vũ Nhi đau lắm, mẫu thân, đừng đánh.”


Phụng Phi Vũ bất giác quỵ xuống lớp tuyết dày, lòng hắn đau đến không thể thở nổi. Trong ba huynh đệ, hắn là người “gắn bó” với Triệu Thái hậu nhiều nhất, cũng là đứa con dễ bị tổn thương nhất. Hắn đã mong chờ, đã hy vọng được một lần hưởng thụ sự yêu thương từ mẫu thân, đổi lại chỉ là những toan tính ác độc khiến tâm hồn hắn tổn thương. Vì sao hắn khó chấp nhận được người mẹ đích thực của mình ư? Đơn giản là vì ký ức của hắn chưa từng có bà, ký ức của hắn dù đau khổ nhưng cũng tràn ngập hình ảnh của người đàn bà độc ác kia, không có Tinh Linh cô tử nào cả. Tại sao nói yêu thương hắn nhưng dù một lần xuất hiện cũng không có, một lần dù là vô tình cũng không tồn tại, trái tim của hắn đã bị tổn thương sâu sắc đến thế, chẳng lẽ nói hắn nhận hắn liền nhận, đơn giản đến thế sao, cái thứ tình mẫu tử thiêng liêng hắn ngày đêm mong ngóng chỉ có thế thôi sao?




Phụng Phi Vũ chống đỡ thân thể đang muốn quỵ ngã của mình, hơi thở khó nhọc, như thể có một thứ gì đó khổng lồ đang đè lên thân thể hắn. Giữa quang cảnh tiêu điều trắng xóa một màu tuyết, quan phục gấm đen nổi lên bần bật càng gợi lên sự cô đơn đến tột cùng của hắn. Nửa khuôn mặt lộ ra sau mặt nạ bạc nhăn nhúm lại vì đau đớn, hắn cắn môi run rẩy, cả cơ thể lung lay như sắp đổ sụp.


Vào lúc hắn nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa, một đôi hài chợt xuất hiện trước mặt hắn. Hắn ngước lên nhìn, đôi mắt mơ hồ nhận ra bóng dáng quen thuộc luôn mang lại sự bình an cho hắn.
“Linh Nhi.”


Là mơ sao? Nơi này là hoàng cung, Linh Nhi của hắn cơ bản không thể xuất hiện. Hắn nghiến răng cười một tiếng đầy mỉa mai, lòng lại ước gì đây là hiện thực, hắn cần nàng, giờ phút này hắn cần sự dịu dàng của nàng an ủi lòng hắn, để đứa bé bất hạnh trong tâm hắn ngừng khóc, hắn cần nàng vô cùng.


“Vũ”


Tiếng gọi quen thuộc của nàng vang lên, đồng thời vòng tay ấm áp quen thuộc vươn ra ôm lấy hắn. Hắn dựa đầu vào khuôn ngực bình yên của nàng, cười thoải mãn. Mơ cũng được, hắn giờ đây đã lẫn lộn giữa hiện thực và ảo mộng, hắn chỉ biết hắn cần nàng. Phụng Phi Vũ ôm xiết lấy Hồ Thủy Linh, như một đứa bé sợ hãi nép vào lòng nàng, cả cơ thể run rẩy từng hồi. Hồ Thủy Linh đau xót ôm ghì lấy hắn, hôn lên trán lên tóc hắn, nhìn nam nhân kiên cường của nàng bị giằng xé giữa hiện thực và quá khứ mà không kìm nổi nước mắt.


“Vũ, ta đang ở đây, ta ở đây cùng chàng.”
“Linh Nhi.”
Phụng Phi Vũ nắm chặt lấy cánh tay nàng không buông, tiếng nói êm êm từ tốn của nàng an ủi trái tim đang đau khổ của hắn. Là hiện thực sao, nàng thực đang ở trong cung, bên cạnh hắn lúc này sao?


Hồ Thủy Linh vuốt mái tóc tán loạn của hắn, nâng hắn quỳ thẳng lên nhìn nàng rồi chậm rãi gỡ mặt nạ bạc của hắn xuống. Nàng dùng những ngón tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt đang rúm ró của hắn, vuốt thẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn, từng động tác vô cùng nhẹ nhàng cùng trân trọng. Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn sâu vào mắt hắn để hắn biết được nàng thực sự đang ở đây cùng hắn, đau cùng hắn, khóc cùng hắn.


“Vũ, nếu không chịu đựng được, chàng hãy khóc đi. Ta sẽ ở đây khóc cùng chàng. Đừng kìm nén, đừng đau một mình, để ta chia sẻ cùng chàng.”


“Linh Nhi, nam nhân không được khóc…” Phụng Phi Vũ trầm giọng nói, ngón tay chai sạn chạm nhẹ lên giọt nước mắt vừa chực trào nơi khóe mắt của nàng. Chỉ thấy nàng cười đầy bao dung, ôm xiết lấy hắn, để hắn dựa lên đôi vai gầy guộc của mình, tay nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.


“Vậy để ta khóc thay chàng.”


Trong tiểu viện hoang vắng kỳ lạ của hoàng cung, hai bóng dáng cùng dựa sát vào nhau trên nền tuyết trắng, nam nhân cao lớn rũ bỏ hình tượng lạnh lùng, cao cao tại thượng, ghé đầu vào bờ vai gầy guộc mong manh của nữ nhân trong lòng mình, hai tay ôm chặt lấy lưng nàng, khuôn mặt tràn ngập vẻ thống khổ, cả cơ thể run lên nhè nhẹ. Cả hai cứ yên lặng quỳ trên tuyết, dùng thân thể sưởi ấm một góc tối vẫn còn đọng lại trong góc tâm hồn của nhau. 


Hồ Thủy Linh cắn răng để nước mắt chậm rãi rơi xuống lớp quan phục của Phụng Phi Vũ. Giờ đây cả hai như đã hòa làm một, hắn đau nàng cũng đau. Những suy nghĩ trong đầu hắn không cần nói nàng cũng hiểu. Hắn muốn khóc, nàng sẵn sàng cho hắn mượn vai, hắn không khóc được, nàng sẵn sàng khóc thay hắn.


Hồi lâu, bất giác trên vai nàng có một thứ chất lỏng ấm nóng thấm qua lớp áo mỏng manh chạm lên da thịt. Tay Phụng Phi Vũ vẫn ôm xiết lấy nàng, nhưng thân thể hắn không còn gồng cứng lên nữa mà thả lỏng hoàn toàn. Nàng biết, hắn cuối cùng cũng khóc được. Nước mắt nam nhân vô cùng quý giá, nước mắt nam nhân của nàng lại càng là trân bảo. Từ nay về sau, nàng tuyệt sẽ không bao giờ để hắn rơi nước mắt thêm một lần nào nữa. Hồ Thủy Linh vẫn vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, miệng hơi ngân nga một giai điệu nào đó.


Thân thể Phụng Phi Vũ bất giác có chút động đậy, hắn ngẩng đầu nhìn nàng ngạc nhiên, đôi mắt hơi đỏ nhưng vẫn vô cùng anh khí cao ngạo.
“Linh Nhi, vì sao… vì sao nàng biết bài hát này?” 
Hồ Thủy Linh âu yếm gạt lớp tóc rơi trên trán hắn, lau khóe mắt hơi ẩm ướt của hắn, chậm rãi nói.


“Vũ, chàng còn nhớ bài hát này không?”
“Còn nhớ. Khi ta còn nhớ, có một nhũ mẫu trong cung thường hay ru ta ngủ bằng bài hát này.”
“Khi chàng bị Triệu Thái hậu đánh đập, chàng thường trốn đến đây khóc, vị nhũ mẫu đó cũng dùng bài hát này an ủi chàng, đúng không?”


“Đúng, làm sao nàng biết?”


Lúc đó hắn chỉ mới 2, tuổi, trừ Phụ hoàng, Hoàng huynh cùng Triệu Thái hậu, mọi khuôn mặt đều không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ đến một vị nhũ mẫu nào đó có đôi tay rất mềm mại thường ru hắn, vuốt lưng cho hắn ngủ, dỗ dành chăm sóc hắn mỗi khi hắn bị Triệu Thái hậu đánh mắng.


Hồ Thủy Linh cười càng sâu, đôi tay mát lạnh của nàng xoa lên khắp khuôn mặt hắn.
“Vũ, chàng là một đứa trẻ được sinh ra trong yêu thương, lớn lên trong yêu thương, chỉ là những người đó lại không chịu cho chàng biết họ yêu thương chàng đến thế nào mà thôi.”
“Nàng đang nói gì vậy?”


“Vũ, hôm nay ta vào cung là để gặp Thái hậu.”


Một câu nói bình thản của nàng liền đổi lấy vẻ biến sắc trên mặt hắn. Hồ Thủy Linh cũng hiểu hắn vô cùng nhạy cảm khi nhắc đến người mẹ bí ẩn của mình, nhưng hôn lễ của hắn và nàng cũng sắp đến, những khúc mắc cùng vướng bận trong lòng hắn tốt nhất nên giải quyết hết để hôn lễ của cả hai được trọn vẹn ý nghĩa. Nàng ôm lấy mặt hắn, để hắn nhìn sâu vào mắt nàng, giọng đầy vẻ cương quyết.


“Vũ, đừng trốn tránh, coi như chàng vì ta đi, vì ta có được không? Cho bà ấy một cơ hội để nói rõ cùng chàng, được không? Sau đó muốn nhận hay muốn bỏ, toàn bộ là tùy chàng. Được không, Vũ?”






Truyện liên quan