Chương 56: Võ giả Hoàng kỳ?

Dương Thiển Bảo liên tục châm biếm.
Ông ta duỗi người, dưới chân nổi lên gió lớn, năm đấm vù vù vang dội!
Trong từng chiêu thức đều tràn đầy sức mạnh.
"Rầm!"


Dương Thiên Bảo lại đấm ra một quyền, mặc dù chồn già nhanh chóng tránh thoát nhưng tảng đá dưới chân vẫn bị một quyền này đấm vỡ thành vô số mảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Vương Xung và Trương Bân chợt biến sắc!
Mạnh quá!


Một quyền đơn giản đã có thể dễ dàng đấm vỡ một hòn đá bê tông! Nếu đổi lại là cơ thể người thì e là lục phủ ngũ tảng cũng đều nát hết! "Đại ca, chắc chắn Dương Thiên Bảo này là một võ giả!"
Trương Bân nhỏ giọng nói với Vương Xung.


Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, gật đầu.
Người có thể được cô cả của nhà họ Giang gọi là chú thì có thể là hạng người bình thường sao?


Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được vậy mà lại là một võ giả! Vương Xung không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phong ở cách đó không xa. Theo như ông ta đoán thì rất có thể Lâm Phong cũng là một vị võ giải Không biết giữa hai người, ai mạnh hơn nhỉ?


"Nhìn vẻ mặt cậu Lâm bình tĩnh như thế, vậy hẳn là sẽ không kém Dương Thiên Bảo! Nhưng chắc là cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm!"
Vương Xung suy đoán trong lòng.
Cùng lúc đó trận chiến giữa Dương Thiên Bảo và chồn già đã bước vào hồi gay cấn!
"Rầm!" "Ầm!"




Dương Thiên Bảo khí thế kinh người, ông ta vung hai nắm đấp, thẳng thắn thoải mái, tạo ra một cảm giác cực kỳ ngạo nghễ.
Mặt khác, chồn già lại điệu thấp hơn rất nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người để tránh đòn công kích của Dương Thiên Bảo, trong miệng cũng chỉ thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười khà khà.


"Cậu Lâm, cậu cho rằng ai sẽ thắng?”
Vương Xung đi đến bên cạnh Lâm Phong khẽ hỏi.
"Từ đầu đến cuối con chồn già kia đều chỉ đang vờn chơi mà thôi. Ông cảm thấy ai sẽ thắng?"
Lâm Phong nhẹ nhàng đáp lại. Giang Tịch Ninh đứng bên cạnh nghe vậy thì phản bác.


"Không thể nào! Chú Dương rất lợi hại, chú ấy chính là võ giả Hoàng kỳ đấy, có thể dùng Thất Tinh Quyền tung hoàng khắp thành phố Kim Lăng!"


"Một con súc sinh sao có thể là đối thủ của chú Dương chứ? Anh xem, con súc sinh này còn không có sức mà đánh trả! Đoán chừng một lúc nữa là sẽ bị chú Dương đánh ch.ết thôi!"
"Võ giả Hoàng kỳ?"
Lâm Phong nhíu mày.


Người kia dạy anh thuật tu tiên, cho nên anh không rõ lắm về cảnh giới võ đạo. này.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


"Đúng thết Cảnh giới võ đạo chia làm bốn kỳ Thiên Địa Huyền Hoàng, mà chỉ có tu luyện ra nội kình thì mới có thể xem như là bước vào cảnh giới của võ đạo! Bây giờ chú Dương đang là võ giả Hoàng kỳ trung kỳ rồi! Chú ấy luyện kỹ năng Thất Tinh Quyền, quyền pháp này nổi tiếng về độ mạnh và cứng rắn, có thể dễ dàng phá núi cắt đá."


Vẻ mặt Giang Tịch Ninh ngạo nghễ.
"Thiên Đại Huyền Hoàng... Hoàng kỳ là cấp cao nhất sao?"
Lâm Phong tò mò hỏi.
Giang Tịch Ninh nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nói.
"Hoàng kỳ là cấp nhập môn, sau đó là Huyền kỳ, Địa kỳ, Thiên kỳ..."
"Cũng không có gì đặc biệt ha!”
Lâm Phong thấy buồn cười.


"Anh thì biết cái gì! Anh vốn không biết bốn chữ “Võ giả Hoàng kỳ” này nặng đến mức nào! Tôi nói cho anh một ví dụ khác, anh biết giải thi đấu võ thuật lớn ở tỉnh Giang Nam chứ? Nếu chú Dương đến đó tham gia thì chắc chắn sẽ càn quét tất cả, chiếm lấy danh hiệu vô địch."
Giang Tịch Ninh kiêu ngạo nói.


Lâm Phong không trả lời, nhưng vẻ mặt Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh lại cực kỳ khiếp sợ.
Giá trị của giải đấu võ thuật ở tỉnh Giang Nam cực kỳ cao, có thể càn quét toàn bộ giải đấu thì đúng là trâu bò!
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói:


"Chú Dương của cô đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa loại yêu tinh thành tinh này nhiều!
Nhất là con chồn già này, râu ria trắng tinh, thân thể to lớn, e là có đạo hạnh cả trăm năm rồi! Chú Dương của cô không thể đánh lại được nó."


"Xem ra anh thật sự không hiểu!" Giang Tịch Ninh lắc đầu, không tính tiếp tục nhiều lời với Lâm Phong. Cô ta đưa mắt nhìn về phía trận chiến.
Lúc này chú Dương giống như thần tiên hạ phàm, đánh cho chồn già chật vật né tránh.
Tình hình như thế này thì sao có thể thua được?
Nhưng đúng lúc này,


Con chồn già kia bỗng nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, trong đôi mắt to tròn lóe ra ánh sáng màu xanh lục.
Dưới ánh sáng màu xanh này, động tác tấn công của Dương Thiên Bảo không khỏi bị chậm lại.
Cả người như bị choáng, ngơ ngác đứng tại chỗ.






Truyện liên quan