Chương 56: Huyết hồn đại pháp

Hai chú thỏ bị giết vô cùng tàn nhẫn. Gáy bị bổ làm đôi, bốn chân như bị con gì đó gặm nát, bộ lông trắng tinh vốn có bị máu thấm đỏ đến rợn người, bết chặt vào với nhau. Đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng như đang hằn học tố cáo hành vi tàn độc của hung thủ.


Trong hoàng cung từ trên xuống dưới, không ai là không rõ, hai con thỏ này là quà của Tư Không Tiểu Mạch tặng cho Thái Hậu bà bà. Là kẻ nào đã ‘ăn gan hùm uống mật gấu’, dám làm lên chuyện tày đình này?


Cung nữ phụ trách chăm nom cho hai chú thỏ, giờ đây,đang run cầm cập, quỳ mọp trên đất, sợ hãi tột độ, không dám ngẩng mặt lên: “Tại nô tì tắc trách, xin vương phi và vương gia cứ thẳng tay trừng trị ạ.”
Lâm Nhược Thủy cất tiếng hỏi: “Thái Hậu gia gia đâu? Người đã biết chuyện này chưa?”


“Thái Hậu nương nương vẫn đang ngủ ạ, nô tì vẫn chưa dám kinh động người…” Giọng nói của cô cung nữ ấy run rẩy đến đáng thương.


Lâm Nhược Thủy đỡ cô ta dậy: “Được rồi, chẳng qua chỉ là hai chú thỏ bị giết thôi. Cũng chẳng phải chuyện tày đình gì, không cần thiết phải bẩm báo lại với Thái Hậu gia gia đâu, đừng để người phải bận tâm đến những chuyện cỏn con thế này. Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi lui xuống đi.”


Cung nữ thấy vương phi không hề trách phạt mình thì mừng như điên, cứ dập đầu tạ ơn rối rít, sau đó đứng dậy thu dọn hiện trường.




Đám người kéo nhau đi về phía Văn Hoa điện, sắc mặt trông rất nghiêm trọng. Tư Không Tiểu Mạch thút thít khóc từ nãy giờ: “Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con báo thù cho hai chú thỏ đó nha! Mẹ phải tìm ra tên hung thủ đã giết chúng rồi đánh vào mông hắn thật đau, để hắn chừa không dám làm như thế nữa!” Dù gì cũng là trẻ con, có mở miệng nói phạt người ta thì cũng chỉ nghĩ đến ‘tét mông’ mà thôi, chẳng thể nghĩ ra những thủ đoạn tàn độc nào khác.


“Tiểu Mạch, con về ngủ trước đi, mẹ còn có việc phải bàn bạc với cha và ca ca con.”
“Là bàn cách báo thù cho hai chú thỏ của con hả?”


“Ừ.” Lâm Nhược Thủy xoa đầu vỗ về con gái, ánh mắt lóe lên nỗi lo âu, dường như mọi chuyện không đơn giản như thế. Cuối cùng, Lâm Nhược Thủy giao Tiểu Mạch cho Tiểu Hồ Điệp, kêu hai người đi ngủ trước, còn mình ngồi lại với phu quân và con trai cùng nghĩ cách tìm ra chân tướng.


Tư Không Tiểu Mễ hỏi: “Mẹ, đó có phải là ‘Huyết Hồn Đại Pháp’ không?” Phương thức giết hai con thỏ đó quá quái dị, cực giống với cách thức giết người của ‘Huyết Hồn Đại Pháp’.
Lâm Nhược Thủy gật đầu: “Chắc chắn là nó.”


Nghi vấn trong lòng được chứng thực, nét mặt của cả ba trông cực kỳ nghiêm trọng. Cả ba đều đã hành tẩu trên giang hồ bao năm, dĩ nhiên là đã được nghe rất nhiều tin đồn về ‘Huyết Hồn Đại Pháp’.


Mấy năm gần đây, trong giang hồ bỗng xuất hiện một kẻ có võ công cực kỳ lợi hại, không ai rõ lai lịch của hắn, cũng không có ai biết tướng mạo của hắn ra sao, bởi vì những người từng gặp hắn đều bị giết rất thảm. Chính là bị ‘Huyết Hồn Đại Pháp’ đoạt mạng. Những người bất hạnh đó đều bị xé xác làm hai mảnh, chân tay bị cắn nát nhừ, giống như cách thức giết hại hai chú thỏ khi nãy.


“Tại sao hắn lại giết hai con thỏ đó?” Tư Không Trạm nêu ra vấn đề mà không ai có thể lý giải nổi. Rốt cuộc hung thủ muốn làm gì? Muốn dọa ai, hay muốn cảnh cáo ai? Nơi này là hoàng cung của Tư Không hoàng triều, người sống tại đây đều là người của Tư Không hoàng gia, hung thủ có thâm thù với người trong Tư Không gia sao? Cớ gì lại chọn ngay lúc gia đình Tư Không Trạm quay về cung, là nhắm vào họ sao?


Hai vợ chồng Lâm Nhược Thủy – Tư Không Trạm sớm đã quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc bao năm nay, rất hiếm khi lui tới giang hồ, cũng không can dự vào bất cứ việc nào trên triều. Theo lý mà nói, gia đình họ không thể gây thù kết oán với ai. Còn Tư Không Tiểu Mễ, mấy năm gần đây, không hề đắc tội với bất cứ ai, nên không thể trêu chọc gì đến cao thủ võ lâm có môn công phu quái dị này.


Hoàng thượng, thái tử và các phi tần khác đều an vị hưởng thụ cuộc sống trong thâm cung, sao có thể gây thù với người trong giang hồ được?


Rõ ràng là không một ai có thù hằn gì với người ngoài, vì thế, nhất định phải tìm ra tên sát nhân luyện ‘Huyết Hồn Đại Pháp’ để tìm hiểu rõ nguồn cơn. Nhưng, vấn đề ở đây là: đi đâu để tìm hắn?


Tư Không Trạm thở dài, lắc đầu cười khổ: “Chốn hoàng cung này ngày càng mất trị an rồi.”


Người đời đều nói rằng: hoàng cung là nơi được canh gác cẩn mật nhất, thực tế thì đội Cấm Vệ Quân trong hoàng cung chỉ dùng để đối phó với đám vô danh tiểu tốt mà thôi, chứ cao thủ đích thực thì không thể nào chọi nổi.


Lâm Nhược Thủy vân vê trán: “Nếu đã không thể tìm ra được giải pháp thì chúng ta nên ngủ sớm đi, mai còn có việc phải làm.”
“Mẹ, mẹ mới về cung được có vài ngày, lấy đâu ra nhiều việc phải làm thế ạ?” Tư Không Tiểu Mễ vội lên tiếng hỏi.


Lâm Nhược Thủy bèn mỉm cười: “Còn không phải vì hôn nhân đại sự của con sao? Ngày mai mẹ mời công chúa Anh Hoa đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa.”


“Chỉ ngắm hoa thôi sao?” Tư Không Tiểu Mễ quá hiểu rõ tính cách của mẹ mình, mẹ chàng không thể cùng với người bà ghét làm những việc mang tính đơn thuần như thế này.
“Ờ, có lẽ còn có thứ khác để ngắm nữa.” Ý cười giảo hoạt thoảng qua khóe môi…
*


Lâu lắm rồi mới được ngủ đã đời như hôm nay, Tiểu Hồ Điệp lật người, phát hiện bên cạnh mình trống hoắc, đáng lẽ Tiểu Mạch phải nằm cạnh, giờ lại không thấy đâu. Cô ngó đầu qua cửa sổ, mặt trời đã lên tận ba con sào rồi…


Vừa mới bước ra khỏi phòng, đã có cung nữ đến hầu hạ cô chải tóc, sau đó bưng lên hai đĩa bánh ngọt, một bát cháo và hai món ăn nhẹ nói: “Món bánh ngọt này do đích thân Thái Hậu nương nương nhờ Bạch chưởng quầy của Vân Trung Khách làm đấy ạ. Hai đĩa thức ăn nhẹ này là do vương phi xuống bếp nấu ạ, còn bát cháo này là do tiểu vương gia nấu cho cô nương ạ.”


“Cả nhà họ đi đâu rồi?” Sao mới sáng sớm mà đã không thấy ai thế nhỉ?


Cung nữ lễ phép trả lời: “Từ sáng sớm, Thái Hậu nương nương đã mời vương gia, vương phi, tiểu vương gia và tiểu quận chúa đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa rồi ạ. Thái Hậu nói buổi sáng không khí trong lành, muôn hoa đua nở, là thời điểm thích hợp nhất để ngắm hoa. Tiểu vương gia thấy cô nương tối qua đã thấm mệt nên hạ lệnh cho chúng nô tì không được làm phiền cô nương. Tiểu vương gia còn dặn dò, nếu cô nương tỉnh dậy thì mời cô nương đến Văn Hoa điện đợi tiểu vương gia về sẽ dẫn cô nương đi dạo. Ngài còn bảo chúng nô tì dặn cô nương đừng một mình đi đâu cả, vì cung điện này đường đi lắt léo, ngài sợ cô nương bị lạc đường ạ.”


Sống trong chốn hoàng cung, hầu hạ ngay dưới chân thiên tử, cung nữ – thái giám đều phải cực kỳ khôn khéo, biết cách ứng xử, phải nhìn sắc mặt chủ nhân để hành sự, gió chiều nào xoay chiều nấy. Cô nương xinh đẹp tuyệt trần trước mặt do chính tiểu vương gia đêm qua dắt về, nói không chừng sẽ là tiểu vương phi sau này. Lẽ đương nhiên, đám cung nữ này sẽ phải tìm mọi cách lấy lòng cô, tận tâm hầu hạ, không dám để xảy ra sơ suất gì, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bọn họ.


Tiểu Hồ Điệp là người ngay thẳng, không hề biết so đo tính toán thiệt hơn với ai, lại cực kỳ tốt tính nên khi trông thấy cô cung nữ này có thái độ rất mực lễ phép, cung kính hầu hạ mình thì coi cô ta làm người nhà luôn. Nếu cô ta cứ đứng bên cạnh nhìn mình ăn điểm tâm thì sẽ không phải cho lắm, bèn hào phóng mời mọc: “Cô cũng lại đây ngồi ăn đi.”


Cô cung nữ bị Tiểu Hồ Điệp dọa cho mất mật, vội vàng từ chối khéo: “Cảm ơn ý tốt của cô nương, nhưng như thế không phải phép ạ.”


“Có gì mà phải với không phải? Chỉ ăn điểm tâm thôi mà, nhiều thế này, tôi ăn không hết đâu, đông người thì càng vui chứ sao?” Tiểu Hồ Điệp không chút khách sáo kéo người ta cùng ngồi xuống, hồn vía cô cung nữ sớm đã lên mây, hai người cứ thế đứng đó lôi lôi kéo kéo.


“Cô ta không ăn thì để ta ăn.” Một giọng nói trầm vang bỗng truyền tới: “Món ăn do hoàng thẩm nấu, không phải ai cũng có phúc được tận hưởng.” Nói rồi, Tư Không Cách mặt mày tươi cười rạng rỡ rảo bước từ cửa đi vào, nhưng khi đến nơi nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp thì bỗng hóa đá.


Làn da trắng như tuyết, trơn láng, mịn màng như bạch ngọc, đôi mắt trong veo rung động lòng người, nét cười tươi tắn rạng rỡ hơn cả ánh ban mai.


Chính là nàng, là nàng, người con gái trong bức họa. Nghe nói, đêm qua Tư Không Tiểu Mễ dắt về một cô gái nên y mới đến xem, thậm chí còn muốn nhân cơ hội trêu chọc đường đệ một mẻ, ai ngờ, người đó chính là nàng! Trong chốc lát, mọi thói ngỗ ngược, châm chọc khiêu khích, ý đồ đen tối, cợt nhả đều biến mất ngay từ giây phút trông thấy nàng, thậm chí cả bản thân y cũng chẳng thể nhớ nổi mình là ai.


“Tham kiến thái tử điện hạ.” Tiếng hành lễ của cô cung nữ đã kéo y từ trong mộng tỉnh lại.
Như bị chấn động sau cơn say, mọi cảm xúc: kinh ngạc, hoan hỉ, nghi cảm, quan tâm, bồi hồi…đều kết thành một câu hỏi hết sức nhẹ nhàng: “Tại sao nàng lại ở đây?”






Truyện liên quan