Chương 62: Cẩm Luân vương tử

Hơi nóng bốc lên nghi ngút, cả căn phòng tràn ngập mùi hương quyến rũ. Những cánh hoa phủ kín mặt hồ, dập dềnh theo sóng nước.


Một gã đàn ông da dẻ trắng bóc liền bước xuống, đầm mình trong hồ nước nóng, thả lòng người, nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh là hai thị nữ trẻ trung xinh đẹp, nhẹ nhàng giúp gã tắm rửa, lực chà xát vừa đủ, động tác vô cùng thành thạo khiến gã chốc chốc lại khẽ ‘ừ’ một tiếng đầy khoan khoái.


Đột nhiên, gã đàn ông cất tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Công chúa Anh Hoa đâu?”


Thị nữ bên trái lập tức trả lời: “Khởi bẩm Thập Nhị vương gia, nô tì nghe thấy trong cung có tin đồn: từ lúc quay về đến giờ, công chúa cứ luôn ở trong cung của mình, rất hiếm khi ra ngoài, thậm chí là rất ít khi lui tới chỗ Đại Vương ạ.”


“Hừ! Đúng là nha đầu ngu dốt, không biết tự lượng sức mình.” Ngữ khí của gã lộ rõ vẻ khinh thường, giống như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Tư Không Tiểu Mễ là nhân vật thế nào? Chỉ cần mở miệng đòi lấy là có thể lấy được sao? Đều do con bé đó si tâm vọng tưởng mà ra. Phụ hoàng cũng thật hồ đồ, có chiều con gái thì cũng phải có mức thôi, đằng này, Anh Hoa muốn gì là cho nó thứ đó, lại còn phụ họa theo. Giờ thì hay rồi, bị đá một vố trông thấy, bẽ mặt không dám thò đầu ra gặp ai!”


Thị nữ bèn giải thích: “Nô tì nghe nói, công chúa đã chủ động hủy hôn trước ạ, không có chuyện bị cự tuyệt đâu ạ. Là Tư Không Tiểu Mễ bị mất mặt mới đúng chứ ạ.”




Gã liền hừ lạnh: “Con bé Anh Hoa đó chỉ vì thích hắn mà chạy đến Tư Không hoàng triều, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà từ bỏ đây? Nhất định là Tư Không gia đã giở trò gì đó khiến con bé phải ngậm đắng nuốt cay, chủ động đứng ra xin hủy hôn rồi hậm hực bỏ về.”


Ả thị nữ cũng là người cơ trí, nghe thấy gã nói thế liền nghĩ ngay đến lợi hại đằng sau việc này, ả mừng rỡ nói: “Đại Vương đã chịu đả kích trầm trọng, mất hết thể diện nên từ giờ trở đi, công chúa Anh Hoa có nói gì thì Đại Vương cũng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đồng ý, như vậy sức ảnh hưởng của công chúa sẽ giảm, có đúng không ạ?”


Gã đàn ông mở mắt, lặng lẽ nhìn ả thị nữ rồi mỉm cười: “Bớt đi con bé nhiễu sự chuyên nói xấu ta sau lưng phụ hoàng, Cẩm Luân ta sẽ sớm có ngày được quang minh chính đại bước lên ngai vàng thôi.”


Lang Chủ là tên hôn quân đại háo sắc, đàn bà quanh hắn nhiều vô số kể, con cái cũng vì thế mà đông không thể tưởng, chỉ tính nội trong cung thôi cũng đã có bốn mươi tám vị hoàng tử, ba mươi sáu cô công chúa, chưa kể đến những ‘long chủng’ vì lý do đặc thù mà phải lưu lạc bên ngoài…


Con cái đông đúc nhưng vương vị lại chỉ có một, vì thế đám con của hắn lúc nào cũng lăm le thừa cơ hãm hại nhau để lèo lên ngai vàng.


Cẩm Luân là con trai thứ mười hai của Lang Chủ, tài mạo song toàn, võ nghệ cao cường, vô cùng am hiểu chính trị, cách suy nghĩ cũng rất độc đáo, nên đám trọng thần trong triều luôn tán tụng gã không tiếc lời.


Tuy nhiên, mẹ của Cẩm Luân và mẹ của Anh Hoa như nước với lửa, lúc nào cũng bất hòa, đương nhiên con cái họ cũng trở thành kẻ thù của nhau. Chính vì thế, công chúa Anh Hoa thường hay nói xấu Cẩm Luân vương tử trước mặt Lang Chủ, hòng chia rẽ tình cảm cha con của hai người họ. Cho nên, từ trước tới nay, trong mắt Lang Chủ, Cẩm Luân chỉ là một tên vô dụng mà thôi.


Hiện giờ, Anh Hoa bị thất sủng, Lang Chủ không tin lời xúi bẩy của cô ả nữa, nhân cơ hội này, Cẩm Luân sẽ tìm mọi cách để lấy lòng hắn rồi từng bước chiếm lấy ngai vị.


Cách làm rất đơn giản: chỉ cần hùa theo sở thích của hắn là xong. Lang Chủ cả đời chỉ hứng thú với hai thứ: trường sinh và đàn bà.


Lần trước, Cẩm Luân giấu giếm thân phận chạy đến Tư Không hoàng triều cướp tiên căn của Tiểu Hồ Điệp cũng chỉ vì muốn lấy lòng Lang Chủ. Cũng có thể nói là để khống chế Lang Chủ, vì một khi đã có tiên căn trong tay, Lang Chủ ắt sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời gã, chỉ tiếc là…


“Thập Nhị vương gia, người nên quay về cung hầu hạ Đại Vương, giống như công chúa Anh Hoa đã từng làm trước đây, chứ đừng nên ở mãi bên ngoài, sẽ không thể khiến Đại Vương trọng dụng ngài được đâu ạ.”
Cẩm Luân lắc đầu, không trả lời ả.


Nếu chỉ cần ở cạnh Lang Chủ, gọi dạ bảo vâng sẽ khiến hắn chú ý đến mình thì tại sao đám công chúa, vương tử trong cung lại chỉ có vài ba người được đắc sủng? Hơn nữa, sống ở trong cung như sống trong ngục tù, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, chỉ cần sơ suất một tí là có thể mất đầu như chơi. So với việc ở lì trong cung chờ cơ hội lấy lòng Lang Chủ rồi bị kẻ khác hằn thù tìm cách hãm hại thì chi bằng cứ lấy lùi làm tiến, sống ở bên ngoài cung, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức. Quan trọng nhất là sống ở bên ngoài sẽ rất dễ tạo thêm vây cánh để tăng thực lực.


Ả thị nữ chắc hẳn là tâm phúc của Cẩm Luân, vì ả biết rất nhiều việc mờ ám quanh hắn: “Thập Nhị vương gia, cái gã Hồng Hào Gia đó có tin được không ạ?”


Gã liền cười khẩy: “Ta chỉ mới hứa với hắn một việc, hắn đã thề sống thề ch.ết theo ta rồi. Nếu hắn thành công thì ta sẽ có được thứ cần tìm trong tay, còn nếu hắn thật bại, cũng không ảnh hưởng gì đến ta. Một vụ giao dịch hời như thế, tội gì ta lại không làm?”


“Đầu óc tính toán của Cẩm Luân vương tử thật đáng khâm phục, không làm thương nhân quả là đáng tiếc.” Cánh cửa vốn làm bằng gỗ lim cực kỳ chắc chắn, đang đóng im ỉm bỗng dưng bị người khác vung chưởng phá tan tành, bụi tung mù mịt…


Hai thị nữ vội đứng bật dậy, tuốt kiếm ra, cảnh giác cao độ, chuẩn bị đối phó với cường địch.
Cẩm Luân vương tử đạp chân phi thân lên, hoa nước bắn tung tóe theo sau, xoay người, trong chớp nhoáng đã mặc xong quần áo rồi đáp xuống cạnh người mới tới___Tư Không Tiểu Mễ.


“Tư Không tiểu vương gia đường đột đến thăm, không biết là có chuyện chi?” Những giọt nước còn đọng trên tóc, rơi tí tách xuống nền nhà.
Tư Không Tiểu Mễ không hề để tâm tới lời của hắn, chàng quay đầu, gọi lớn: “Vào đây đi!”


Nghe thấy thế, Tiểu Hồ Điệp đang thập thà thập thò ngoài cửa, liền rón rén bước vào, sau đó nở một nụ cười cực thân thiện, vẫy tay nói: “Chào mọi người!”
Khóe miệng của Cẩm Luân khẽ giật giật: “Thì ra Tiểu Hồ Điệp cô nương cũng đến, lâu rồi không gặp, cô nương có khỏe không?”


“Không phải ngài muốn gặp tôi sao? Tôi đến rồi đó thôi.” Tiểu Hồ Điệp đáp: “Nhờ phúc của ngài mà dạo gần đây cuộc sống của tôi nhộn nhịp, phong phú hẳn lên, đi đến đâu gà bay chó sủa đến đấy. Cái tên Hồng công tử đó là do ngài phái đến hả? Bụng dạ hắn xấu xa quá, sao ngài có thể giao du với loại người như thế được nhỉ?” Mặt cô đanh lại, nói cứ như phu tử đang giáo huấn đứa học trò ngỗ ngược của mình vậy.


Tư Không Tiểu Mễ chữa lại: “Không phải là dây dưa với đám người xấu mà bản thân hắn chính là người xấu. Đầu tiên hắn tiếp cận muội để cướp tiên căn, sau đó là câu kết với Hồng Hào Gia để hãm hại muội. Cẩm Luân vương tử, Tiểu Hồ Điệp không hề có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại cô ấy?”


Đối diện với những lời chỉ trích của hai người, Cẩm Luân vương tử chẳng hề tỏ ra nao núng, thậm chí còn cười rõ tươi, biện hộ: “Hai người trách lầm ta rồi, ta không hề có ý hãm hại Tiểu Hồ Điệp cô nương, mọi việc ta làm đều là muốn tốt cho cô nương ấy, muốn giúp cô nương ấy tạo phúc cho chúng sinh mà thôi.”


Hừ, chưa thấy gã nào mặt dày như gã này.
Tư Không Tiểu Mễ bèn cười lạnh: “Ta rất tò mò muốn biết: ngươi muốn làm gì để tốt cho cô ấy đây?”






Truyện liên quan