Chương 68: Nước mắt dã lang (2)

Tư Không Tiểu Mễ đâu phải là người dễ đối phó, dù đang bị cầm tù nhưng chàng vẫn không hề mất đi phong thái bất phàm của tuyệt đại anh hùng: vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, mắt rực cháy như ngọn đuốc, tư duy và suy nghĩ không hề bị sứt mẻ bởi mấy lời đe dọa vớ vẩn của kẻ đối diện. Chàng chỉ cười khiêu khích: “Ta chẳng bao giờ có ý dùng khuôn mặt của mình để đi quyến rũ bất kỳ ai cả, thậm chí cũng chẳng hề mong mình là mỹ nam trong mắt mọi người. Nếu sau này chẳng có cô gái nào thèm đoái hoài đến ta, có lẽ, ta sẽ vô cùng cảm kích công lao của ngươi cũng không biết chừng ấy.”


Vốn dĩ, Cẩm Luân vương tử chẳng dám mạo phạm đến chàng, bắt giữ chàng cũng chỉ vì tình thế thúc bách, bất đắc dĩ mới phải làm mà thôi. Chỉ nguyên thân phận tiểu vương gia của chàng thôi cũng đủ phiền phức, nếu như hôm nay chàng có bất cứ tổn thất gì thì tương lai sau này, khi Tư Không hoàng triều biết được việc làm của cha con gã, nhất định sẽ dấy binh, quét sạch Lang quốc để đòi lại công bằng cho chàng. Hơn nữa, ông ngoại của chàng đâu phải là nhân vật tầm thường, từ năm mười mấy tuổi đã anh dũng xông pha trận mạc, mãi đến khi chàng lên làm bang chủ mới chịu bãi chức lui về ở ẩn. Để lại bao chiến công hiển hách, không ai sánh kịp, lại cộng thêm thế lực của Tư Không hoàng triều vô cùng hùng mạnh, thậm chí là gấp mấy lần Lang quốc, nếu thật sự có chiến tranh xảy ra thì Lang quốc thua là cái chắc!


Theo kế hoạch ban đầu của Cẩm Luân vương tử, sau khi bắt giữ Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp thì bọn chúng sẽ tìm cách dụ Dịch Thủy Vân ra, bất kể có lấy được đan dược ‘cải tử hoàn sinh’ hay không thì vẫn giết hết những kẻ có mặt, không tha một ai, kế đó là hủy thi diệt tích, như vậy, mọi manh mối đều bị chúng xóa sạch. Nếu Tư Không hoàng triều có ra mặt điều tr.a chuyện này thì bọn chúng cứ một mực chối cãi, nói là không biết hành tung của họ ở đâu. Sống phải thấy người, ch.ết phải thấy xác, vì thế Tư Không hoàng triều không thể làm gì được Lang quốc của bọn chúng.


Quá là ngoan độc.


Nhưng trời lại giúp người hiền, kế hoạch của bọn chúng đã xảy ra sơ suất___Tiểu Hồ Điệp bị mất tích. Tiểu Hồ Điệp là con át chủ bài cho toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, muốn uy hϊế͙p͙ Dịch Thủy Vân thì phải lấy cô ra làm con tin. Đó là còn chưa kể, ngộ nhỡ cô chạy về Tư Không hoàng triều báo cho Tư Không gia hoặc Cái Bang hay tin thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối to.


“Một lũ ăn hại!!!” Cẩm Luân vương tử nổi trận lôi đình, đạp Hàm Vũ ngã vật ra đất: “Cả một lũ người mà không thể bắt được một con bé ch.ết ranh! Đúng là một lũ toi cơm! Người đâu! Mau lôi bọn chúng ra xả thịt ném cho chó ăn!”




“Xin thập nhị vương gia tha mạng cho chúng nô tì!!!” Hàm Vũ kinh hoảng, vội quỳ sụp xuống rối rít van xin: “Nô tì đã hạ lệnh cho quân lính ra đón đầu ở sườn núi phía Nam cách đây mười dặm rồi, nhưng tại con bé đó không hề đến ạ!”


“Thất bại là thất bại, đừng có cố ngụy biện!” Cẩm Luân vương tử lại đạp thêm một cú vào mặt ả: “Trước khi Tư Không hoàng triều đến đây luận tội ta và phụ hoàng, thứ vô dụng như ngươi nên biết điều mà đi ch.ết trước đi!!!”


Bị trói vào tường, Tư Không Tiểu Mễ không thể chịu nổi liền lên tiếng nói: “Cẩm Luân vương tử, bọn họ chỉ phụng mệnh các ngươi hành sự mà thôi. Giờ kế hoạch bị đổ bể, đâu thể vô cớ trút giận lên đầu bọn thuộc hạ như thế? Hàm Phong Hàm Vũ vì cha con nhà các ngươi mà vào sinh ra tử, nhất mực trung thành, dù không có công lao nhưng cũng đã phải hi sinh rất nhiều. Ngươi có nhất thiết phải ra tay tàn nhẫn với bọn họ như thế không?”


“Ha ha ha~~~Không ngờ rằng Tư Không tiểu vương gia lại là người biết thương hoa tiếc ngọc thế này đấy! Lẽ nào, tiểu vương gia đã quên mất việc hai ả tiện tì đó vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam? Chính bọn chúng đã khiến tiểu vương gia phải chịu cảnh "trói gô cổ vào tường" như bây giờ đấy!”


“Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là quân cờ phụng mệnh hành sự mà thôi, tuy trong mắt ta, bọn họ đúng là kẻ thù thật, nhưng dưới chướng của ngươi thì bọn họ lại là thuộc hạ. Một minh chủ thực sự sẽ chẳng bao giờ giết ch.ết những thuộc hạ trung thành như hai người họ!” Chàng cố dùng lí lẽ để khuyên giải gã Cẩm Luân vương tử.


Nghe thấy thế, Hàm Vũ liền rưng rưng nước mắt, cảm kích dập đầu tạ ơn: “Cảm ơn Tư Không tiểu vương gia đã không chấp nhặt ân oán trước đây mà lên tiếng giải vây cho chúng nô tì, nô tì vốn là kẻ hạ tiện, có ch.ết âu cũng đáng ạ!”


Cẩm Luân vương tử lập tức vả thẳng vào mặt Hàm Vũ, khiến cô ả vừa mới bò dậy lại bị ngã bổ nhào ra đất, gò má biến dạng, sưng tấy cả lên: “Ngươi đang hối hận vì đã chọn nhầm chủ nhân sao? Muốn ch.ết lắm hả? Được! Ta sẽ cho ngươi toại nguyện! Không chỉ có ngươi mà cả nhà ngươi cũng sẽ phải theo ngươi xuống mồ!”


“Đừng!!!! Nô tì xin người đó!!!!” Hàm Phong Hàm Vũ vội gào khóc: “Thập nhị vương gia, xin người hãy tha cho người nhà của chúng nô tì! Người muốn làm gì chị em nô tì cũng được, nhưng xin người đừng sát hại người nhà chúng nô tì. Chị em nô tì cũng đã theo hầu người và Lang Chủ suốt mười năm nay, cho dù cha của chúng nô tì có mắc tội tày đình thì chị em nô tì đã thay cha trả hết mọi nợ nần rồi mà!!!”


“Tội của cha các ngươi đã được xóa hết, vậy tội của chị em các ngươi thì sao? Phải dùng tính mạng của cả nhà các ngươi để trả! Đây chính là hình phạt đích đáng nhất dành cho các ngươi vì đã dám làm hỏng toàn bộ kế hoạch của ta!!” Trông có vẻ, gã không hề nói đùa.


“Xin hãy đợi đã…” Hàm Phong đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Nô tì có cách khiến Tư Không tiểu vương gia chịu nghe lời thập nhị vương gia, có thể sai khiến tiểu vương gia làm gì cũng được ạ.”


“Ha ha, Tư Không Tiểu Mễ là nhân vật cỡ nào mà ngươi dám mở miệng ra nói có thể sai khiến được hắn? Hừ! Nếu ngươi làm được, ta sẽ tha tội ch.ết cho cả nhà các ngươi. Nếu không làm được, thì ta sẽ móc tim gan của cha ngươi ném cho chó ăn!”


Hàm Phong vội đứng dậy, đi đến bên Tư Không Tiểu Mễ, thò tay vào lục soát người chàng, cuối cùng thì lấy ra một thứ___Nước mắt dã lang!
Thứ quỷ dược có thể khống chế tâm trí của người khác, biến người ta thành một cái xác không hồn, chỉ biết nghe lệnh của người điều khiển!


Lúc đầu, Tư Không Tiểu Mễ đã tìm được nó từ trong người Niệm Nhi, sau đó lại lấy nó ra để hù dọa hai chị em Hàm Phong Hàm Vũ. Không ngờ rằng, hôm nay kẻ bị nó uy hϊế͙p͙ lại là chàng! Sớm biết vậy, chàng đã hủy nó ngay từ đầu, chẳng giữ lại bên mình làm gì cho khổ!


Mặt Tư Không Tiểu Mễ liền trắng bệch: “Hàm Phong cô nương, cô nương thật sự sẽ dùng nó để hại ta sao Hai cha con nhà Lang Chủ đều là những kẻ mất hết nhân tính, chẳng lẽ cô nương vẫn cố bán mạng cho bọn chúng?”


Hàm Phong bèn quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái tạ tội: “Tư Không tiểu vương gia, xin lỗi ngài, Hàm Phong cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hàm Phong không thể trơ mắt đứng nhìn người nhà của mình bị người khác giết hại. Vì thế, nếu có kiếp sau, Hàm Phong nguyện sẽ làm trâu làm ngựa để trả món nợ ngày hôm nay cho tiểu vương gia!”


Nói đoạn, cô ả giơ chiếc lọ sứ ra trước mặt Cẩm Luân vương tử giải thích: “Đây là ‘nước mắt dã lang’, nó có thể khống chế tâm trí của người khác, nó cũng chính là bảo vật của ‘Hồi Xuân Giáo’. Không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay hắn, nếu chúng ta bắt hắn uống nó, nô tì tin rằng, sau này, hắn sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của thập nhị vương gia, sẽ chỉ nghe một mình vương gia sai bảo thôi ạ!”


Cẩm Luân vương tử bèn tỏ ra hiếu kỳ: “Ồ? Thứ này thật sự lợi hại như vậy sao? Được, nếu thật sự hiệu nghiệm như ngươi nói thì hãy mau ra tay đi, còn đứng đó làm gì? Ta muốn thử xem, cảm giác có một tên thuộc hạ có gia thế hiển hách như hắn sẽ thú vị như thế nào!”


Một giọt nước mắt bỗng rơi vào trong thứ nước đen sì, Hàm Phong cắn môi, đưa chiếc lọ kề lên miệng Tư Không Tiểu Mễ: “Tư Không tiểu vương gia, nô tì xin đắc tội với người, kiếp sau nô tì sẽ trả hết món nợ ân tình này cho người!” Nói rồi, một tay dốc chiếc lọ, một tay bóp cằm, ‘nước mắt dã lang’ lập tức chảy vào miệng chàng.


Rất mau, đôi mắt lanh lợi của Tư Không Tiểu Mễ liền trở nên vô hồn, xám xịt một màu…
*


Lại nói qua bên này, Tiểu Hồ Điệp dò dẫm lần theo lời chỉ dẫn của Tư Không Tiểu Mễ, vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát từng vạch chỉ đường. Đã bốn ngày trôi qua rồi mà vị trí chàng nói với cô vẫn chưa đến.


“Sao mười dặm lại dài thế nhỉ? Mình quên mất không hỏi Tiểu Mễ ca ca xem một dặm ở dưới trần gian là bao xa. Những vạch chỉ đường mà huynh ấy chỉ cho mình, đến giờ mình mới chỉ nhìn thấy được có một nửa, lẽ nào, mình lại phải đi tiếp bốn ngày nữa”


Cô ngốc này đi mãi đi mãi, cuối cùng thì mệt lử, bèn ngồi xuống một phiến đá ven đường nghỉ ngơi. Cô móc trong túi ra một ít lương khô do Tư Không Tiểu Mễ đã chuẩn bị cho mình, lấy túi đựng nước bằng da dê dắt bên hông ra, vừa tu ừng ực, vừa nhai ngấu nghiến.


Haiz, đồ ăn do Tiểu Mễ ca ca làm quả nhiên là ngon nhất trần đời, ngay cả lương khô cũng có thể ngon như thế này! Ăn mãi mà không chán.


Tiểu Hồ Điệp vừa ăn vừa nghĩ, mấy ngày nay không có Tư Không Tiểu Mễ bầu bạn bên mình, cô bỗng dưng cảm thấy cực kỳ trống vắng, cứ cảm thấy buồn buồn, thiếu thiếu cái gì đó! Ngay cả tiếng chim hót trên ngọn cây ven đường cũng không còn hay như trước nữa.


Cô liền đưa tay lên sờ ngực tự nhủ: lẽ nào mình bị mắc bệnh rồi?


Một bàn tay bẩn thỉu bỗng từ đằng sau phiến đá thò ra, giật lấy tay nải của Tiểu Hồ Điệp, cô giật mình, vội quay đầu lại thì thấy một bà lão quần áo rách rưới, tóc tai bù xù đang moi bánh bao trong túi của mình ra, nhét luôn vào miệng, nuốt lấy nuốt để. Xem ra là đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi.


“Hì, bà ăn như thế sẽ bị nghẹn đó, có cần cháu cho bà ít nước không ạ?” Nói rồi, Tiểu Hồ Điệp liền lấy cái túi đựng nước bằng da dê ra đưa cho bà lão.






Truyện liên quan