Chương 72: Về nhà

Độc tính của ‘nước mắt dã lang’ không thuốc nào có thể chữa nổi, vì vậy trước mắt Cẩm Luân vương tử vẫn là chủ nhân của Tư Không Tiểu Mễ, dù chàng có bị giải về Tư Không hoàng triều thì chỉ cần có cơ hội, chàng sẽ tự mình trốn về bên hắn. Do đó, cả nhà Tư Không gia có ở lại hay quay về đều không phải là chuyện hắn cần quan tâm, Tiểu Hồ Điệp mới chính là mục đích thật sự của hắn.


“Chuyện của nhà vương phi, tiểu vương tất nhiên không dám can dự vào, chỉ là Tiểu Hồ Điệp cô nương vẫn còn chút dây dưa với tệ quốc nên tiểu vương muốn mời Tiểu Hồ Điệp cô nương nán lại tệ quốc dăm bữa nữa để giải quyết cho xong.” Cẩm Luân vương tử nói.


Lâm Nhược Thủy liền dùng lý luận sắc bén của mình nhắm trúng chỗ hiểm: “Nếu thật sự muốn giữ khách thì Cẩm Luân vương tử cũng không cần phải điều động binh lính như thế này chứ? Tiểu Hồ Điệp cô nương vừa hay lại là người nhà của Tư Không gia, vì thế hôm nay ta mới dẫn Tiểu Hồ Điệp đến đây, và bây giờ cũng nhất định phải đưa con bé về.”


“Ồ? Không biết cô nương ấy thành người nhà Tư Không từ lúc nào thế ạ?”


“Kẻ làm mẹ như ta rất ưng con bé, muốn con bé làm con dâu của mình. Lý do này đã thỏa đáng chưa?” Tiểu Hồ Điệp là người Tư Không Tiểu Mễ dùng cả sinh mạng để gửi gắm lại cho cha mẹ chăm sóc, vì thế Lâm Nhược Thủy không thể phụ lại nỗi khổ tâm của con trai mình.


Lập tức, ngữ khí của Cẩm Luân vương tử liền toát lên ý nguy hiểm: “Nếu tiểu vương cứ muốn giữ cô nương ấy lại thì sao?”




Lâm Nhược Thủy liền gằn giọng cảnh cáo hắn: “Trước khi đến đây, ta đã thông báo với cha ta là Lâm tướng quân, người đã dùng soái ấn điểm chỉ để điều động hai mươi vạn binh mã đứng trước biên giới nghênh đón cả nhà ta trở về. Nếu trước giờ hẹn mà cha ta vẫn không thấy cả nhà bốn người của ta và Tiểu Hồ Điệp bình an trở về thì người sẽ lập tức hạ lệnh cho binh sĩ xông thẳng vào hoàng cung Lang quốc. Lang Chủ, Cẩm Luân vương tử, hai người muốn giữ Tiểu Hồ Điệp lại vì muốn dùng con bé để uy hϊế͙p͙ Dịch Thủy Vân, bắt y giao đan dược ‘trường sinh bất tử’ ra có phải không? Ta khuyên hai người nên nghĩ cách khác đi thì hơn, đừng có vì chút tham vọng cỏn con này mà gây hiềm khích không đáng có giữa hai nước. Đừng để đến lúc máu chảy đầu rơi, nước mất nhà tan thì ngay cả cơ hội thưởng thức đan dược ‘trường sinh bất lão’ cũng không còn nữa đấy. Như thế chẳng khác nào ‘mất cả chì lẫn chài’ rồi đó.”


Mặt của Cẩm Luân vương tử liền biến sắc: “Nghe đồn vương phi là người hiền lương đức độ, không ngờ hôm nay mới được tận mắt chứng kiến, hóa ra lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi. Mới có chút chuyện mà vương phi đã muốn dấy binh can qua, không lẽ trong mắt vương phi sự an nguy của bách tính muôn dân chẳng là cái gì sao?”


Lâm Nhược Thủy không hề nao núng trước lời lẽ chỉ trích của đối phương: “Cẩm Luân vương tử vẫn còn trẻ, chắc vẫn chưa được làm cha nên không thể hiểu được nỗi lòng của những bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi. Hai vợ chồng chúng tôi lui về thâm sơn cùng cốc ở ẩn cũng ngót nghét mười năm rồi, những chuyện trên giang hồ chúng tôi không hề can dự đến, càng huống hồ là chính sự trong triều. Chỉ vì chuyện hôm nay có liên quan trực tiếp đến an nguy của gia đình mình nên Lâm Thị tôi mới không thể bàng quan đứng nhìn được nữa. Chỉ cần mọi người trong gia đình tôi có thể bình an trở về thì có gặp Phật tôi cũng giết Phật, gặp Thánh tôi cũng giết Thánh!” Nét mặt của Lâm Nhược Thủy thoáng đanh lại, lời nói ra cực kỳ quả quyết, xem chừng nàng nói được là làm được, không hề có ý hăm dọa suông thôi.


Tám trăm tên lính tinh nhuệ lăm lăm vũ khí trong tay, chờ đợi mệnh lệnh của Lang Chủ và Cẩm Luân vương tử.
Cả đại điện bỗng chìm vào im lặng, không khí ch.ết chóc bao trùm, vô cùng căng thẳng.
Lang Chủ đột nhiên thở dài: “Vương phi quả nhiên là nữ trung hào kiệt!”


“Lang Chủ quá xem trọng Lâm Thị rồi. Lâm Thị chẳng qua chỉ là một người ‘làm vợ, làm mẹ, làm bà’ bình thường mà thôi. Từ trước đến giờ Lâm Thị vốn không hề quan tâm đến quốc gia đại sự, chỉ mong sao cả nhà có thể sống yên ổn qua ngày. Nếu Cẩm Luân vương tử có gặp bất trắc gì, Lâm Thị tôi tin rằng Lang Chủ sẽ cùng mẫu thân của vương tử tìm mọi cách để cứu ngài ấy ra như chúng tôi bây giờ mà thôi.”


Cẩm Luân nghe thấy vậy thì thoáng kích động.
Có không? Nếu như thật sự có ngày hắn rơi vào tình thế nguy hiểm như Tư Không Tiểu Mễ hiện giờ, cha mẹ hắn liệu có bất chấp nguy hiểm để xông vào cứu hắn không?


Nghĩ đến đây, hắn liền đưa mắt sang nhìn Lang Chủ. Lang Chủ cũng đang chìm đắm trong suy tư của mình, không hề phát giác ra con trai lão đang dùng ánh mắt truy vấn để nhìn mình.


Cẩm Luân bỗng dấy lên cảm giác chua xót đau thương. Con cái của Lang Chủ có rất nhiều, nhưng hầu hết đều bị lão ghẻ lạnh, thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là con lớn, con bé nữa. Thứ lão quan tâm nhất chính là vương vị và thuật trường sinh bất lão. Nếu để lão biết được đứa con trai nào có dã tâm muốn đoạt lấy vương vị từ tay lão thì lão sẽ thẳng tay xử tử kẻ đó mà không hề dung tha. Vì thế, làm sao có thể xảy ra viễn cảnh lão xông vào núi đao biển lửa để cứu con trai mình như cha mẹ của Tư Không Tiểu Mễ hiện giờ? Sao có thể được như Tư Không Trạm, dù biết Tư Không Tiểu Mễ đã mất hết lý trí, đang tâm ra tay sát hại mình thì Tư Không Trạm vẫn luôn giữ thế cố thủ để tránh đả thương đến con trai.


Còn cả mẫu thân của Cẩm Luân nữa. Bà ta cả ngày chỉ biết dùng mọi thủ đoạn để tranh sủng với đám phi tần mĩ nữ trong cung, đấu đến một mất một còn, thậm chí còn đẩy con trai vào biển lửa, biến nó thành công cụ để tranh quyền đoạt vị chốn thâm cung. Cả đời bà ta chỉ hi vọng sẽ có một ngày Cẩm Luân được đăng cơ, để về già, bà ta còn có núi Thái Sơn vững chắc làm chỗ dựa. Hắn không thể nào quên được lúc nhỏ, có một hôm, vì mải chơi nên hắn đã hò hét ầm ĩ, phá vỡ giấc ngủ của Lang Chủ trong thị cung của mẫu thân hắn, Lang Chủ tức giận phất tay áo bỏ về. Sau đó, suốt mấy tháng liền Lang Chủ không hề ngó ngàng gì đến mẫu thân hắn, kết quả, mẫu thân hắn trút mọi tội lỗi lên đầu hắn, phạt hắn quỳ suốt một đêm trong hậu viện. Đêm đó rét cắt da cắt thịt, sáng hôm sau hắn ngã vật ra đất hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày liền. Nhưng cũng nhờ thế mà mẫu thân hắn mới xóa tội cho hắn. Có bà mẹ tàn nhẫn như thế, thử hỏi bà ta có thể như Lâm Nhược Thủy: gặp Phật giết Phật, gặp Thánh giết Thánh để cứu con trai mình hay không?


Nghĩ vậy, Cẩm Luân bỗng cảm thấy cực kỳ đố kỵ với Tư Không Tiểu Mễ. Hắn ganh tỵ với mọi thứ mà chàng đang có, thứ cảm giác đố kỵ ấy như con rắn độc, len lỏi trong thâm tâm, khiến hắn hận chàng thấu xương, chỉ muốn thẳng tay kết liễu chàng ngay tức khắc.


Lang Chủ cuối cùng cũng kéo lý trí về thực tại, lão phất tay, ra lệnh cho đám binh lính rút lui: “Niệm tình ‘mẫu-tử’ của vương phi, quả nhân sẽ để các vị được trở về an toàn.”
“Phụ vương!” Cẩm Luân vương tử lấy làm kinh ngạc trước thái độ của Lang Chủ.


Lang Chủ bèn đứng dậy, bước đến bên Tư Không Trạm: “Quả nhân vốn không ưa đàn bà con gái quá mạnh mẽ vì luôn cho rằng: đàn ông sẽ lép vế trước họ. Nhưng giờ quả nhân phải thay đổi quan niệm ấy: có những lúc, đàn ông nên tỏ ra yếu đuối để duy trì hạnh phúc của họ. Có lẽ, cả đời này, quả nhân cũng không thể có được một ngày hạnh phúc như vương gia. Kiểu đàn ông như vương gia vốn không cần phải nghĩ đến chuyện ‘trường sinh bất lão’, vì thứ vương gia đang nắm trong tay còn quý giá gấp ngàn lần mọi vật báu trên thế gian.”


Cuối cùng Lang Chủ phất tay: “Đi đi! Các vị quay về đi.”
*
Lom khom dưới gốc cây quế, tay cầm túi vải trắng tinh, Lang Chủ lại tiếp tục cần mẫn nhặt từng quả quế già rụng trên mặt đất.


Một cơn gió thổi qua, kéo theo bụi cát mù mịt, khiến lão phải vội lấy tay che mắt. Những quả quế nghịch ngợm lăn lông lốc theo gió. Không dễ nhìn thấy cảnh Lang Chủ vừa dụi mắt, vừa chạy theo để nhặt những quả quế quý báu đó. Chỉ một lát sau, trời bỗng đổ mưa, từng hạt mưa lất phất rơi trên tóc, trên vai, trên lưng lão, khiến quần áo lão ướt sũng.


Tiểu Xuyến Tử vội giương ô chạy đến che cho lão rồi khẽ cất tiếng khuyên nhủ: “Lang Chủ, trời đổ mưa rào rồi, xin người vào trong trú mưa trước rồi lát nữa lại tiếp tục nhặt có được không ạ?”


Lang Chủ chẳng màng đến lời khuyên của Tiểu Xuyến Tử, chỉ chăm chú nhặt những quả quế còn vương vãi trên mặt đất, để mặc mưa gió tát vào người.


Qua một lúc lâu, đến khi dưới đất sạch nhẵn không còn một quả quế, Lang Chủ mới đứng thẳng dậy, vuốt nước mưa đọng trên mặt, đưa túi vải cho Tiểu Xuyến Tử: “Đem chúng đi hong khô. Trời nắng thì mang chúng ra phơi, đừng để chúng bị mốc đấy!”


“Dạ. Nô tì rõ rồi ạ.” Tiểu Xuyến Tử cung kính đỡ lấy chiếc túi vải.
Lang Chủ ngước lên ngắm cây quế đang đu đưa từng chùm quả sai trĩu trịt: “Tiểu Xuyến Tử à, ngươi nói xem, có phải năm đó ta đã sai rồi không?”
Tiểu Xuyến Tử nhất thời không thể đoán ra được tâm ý của Lang Chủ.


Lão lại nói tiếp: “Hôm nay, ta đã chứng kiến cảnh vợ chồng Lâm Nhược Thủy và Tư Không Trạm đồng tâm hiệp lực xông vào cứu con trai của họ, lúc đó ta chỉ cảm thấy rất ngưỡng mộ họ. Hồi ức năm xưa cũng theo đó mà ùa về. Đàn bà trong tay ta nhiều vô số kể nhưng người ta yêu nhất vẫn là nàng ấy, quan tâm nhất vẫn là nàng ấy. Tại sao nàng ấy lại không chịu hiểu cho ta?”


“Dù có độ lượng đến mấy, đàn bà con gái cũng không thể chịu được cảnh phải chung một chồng với người khác ạ.” Tiểu Xuyến Tử khẽ thở dài.
“Dù như thế, nàng ấy cũng không nên sai người truy sát Niệm Nhi mới phải!”


Tiểu Xuyến Tử bèn nói: “Nô tì cảm thấy chuyện năm đó có nhiều uẩn khúc, có lẽ hung thủ là người khác ạ.”


Lang Chủ đau đớn nhắm nghiền mắt lại: “Được rồi. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tính cách của nàng ấy quá ư mạnh mẽ, có lẽ cả đời này nàng ấy sẽ không quay lại nữa đâu.”
Một tia chớp bỗng lóe lên, rạch ngang trời, mưa càng lúc càng xối xả.
*


Trong căn nhà tranh ba gian dựng bằng tre, mấy tấm da cáo được treo trên sào phơi dưới hiên, chỉ cần một cơn gió khẽ xào xạc thoảng qua hàng cây xanh trước cửa thì chúng cũng lay động, đung đưa theo gió.


“Mau thả ta ra! Thả ra!!! Ta sẽ giết hết các ngươi!!!” Tiếng la hét của Tư Không Tiểu Mễ không ngừng vang lên, bạo ngược, điên cuồng, hệt như con dã thú bị người khác cầm tù, chỉ biết gầm rống trong tuyệt vọng.


“Tiểu Mễ ca ca!” Tiểu Hồ Điệp luống cuống xoay hết bên này đến bên kia định cởi trói cho Tư Không Tiểu Mễ nhưng ngay lập tức liền bị ánh mắt đe dọa của Lâm Nhược Thủy ngăn lại.


Cô trông thấy cổ tay của chàng bị dây thừng trói chặt, bầm dập, loang lổ vết máu thì không nhịn được bèn thốt lên: “Vương phi tỷ tỷ, huynh ấy đã không ăn uống suốt hai ngày nay rồi…”


“Không thể thả nó ra!” Giọng nói của Lâm Nhược Thủy vô cùng kiên định: “Con cứ yên tâm, dựa vào võ công của nó thì hai ngày bị bỏ đói vẫn chưa thể ch.ết được đâu.” Mẫu tử tình thâm, trông thấy con trai mình phải chịu khổ như vậy, có bậc làm cha làm mẹ nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Vì tình cảnh bắt buộc, nếu không Lâm Nhược Thủy đã không trói chàng vào cột như thế này.


Đột nhiên, nàng buông ra một câu hết sức lạ: “Đã muộn rồi, mọi người quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vương phi tỷ tỷ! Con muốn ở lại đây!” Tiểu Hồ Điệp cố nài nỉ.


“Không được! Mau về phòng ngủ hết cho ta!” Lâm Nhược Thủy bèn kéo Tiểu Hồ Điệp và Tư Không Tiểu Mạch đi ngủ, sau đó nàng và Tư Không Trạm quay về phòng của mình.


Lâu sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, đảo mắt dáo dác ngó bốn xung quanh, nhân đêm tối mịt mùng bèn lẩn vào gian phòng nơi Tư Không Tiểu Mễ đang bị trói chặt.






Truyện liên quan