Chương 77: Thi nấu ăn

Tư Không Tiểu Mễ không thể tin nổi cúi xuống nhìn đám thức ăn bị nghiền nhoe nhoét lẫn dịch vị dạ dày dính trên ngực áo mình, giận sôi gan, chàng bèn gầm lên quát tháo: “Mẹ kiếp, ngươi dám nôn ra người ta hả?” Chàng vẫn chưa kịp đụng đến sợi tóc nào của cô, cô đã ói đầy ra người chàng, mùi chua thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến chàng lợm giọng, chỉ chực nôn!


Tiểu Hồ Điệp không thể nói chuyện, chỉ biết chớp mắt rồi chuyển sang chau mày, cuối cùng là khoa chân múa tay loạn xạ, chẳng hiểu cô đang muốn diễn đạt điều gì.


Tư Không Tiểu Mễ càng bốc hỏa ngùn ngụt, chàng xách cô lên, lẳng qua cửa sổ, ‘bộp’ một cái, người rơi thẳng xuống đất, đau điếng hồn. Tiếp theo, một chiếc tay nải khá cứng cũng ‘viu’ một cái, bay qua cửa sổ, rớt trúng đầu cô.


Trời ạ, tên này lại có thể tàn nhẫn đến độ, không mảy may chớp mắt quăng một cô gái từ trên lầu hai xuống đất, chẳng lẽ tên ấy không sợ cô ngã ch.ết à? Hu hu hu.
Mình mẩy đau điếng, Tiểu Hồ Điệp liền bặm môi, lấy tay xoa chỗ đau trên người.


Hung dữ gì chứ? Mình đâu cố ý nôn ra người huynh ấy đâu? Suốt ba ngày liền, ngày nào mình cũng phải ăn ngô khoai sống, rồi lại nhá hoa quả xanh, kiểu gì mà chẳng buồn nôn. Lại thêm bị hù dọa như vậy, lúc sợ quá thì nôn ra cũng là lẽ thường mà! Muốn mình không nôn thì dễ thôi, làm chút gì cho mình ăn là được mà!


Tiểu Hồ Điệp xoa cái bụng rỗng rồi thở dài, uể oải lấy bộ quần áo trong tay nải ra mặc vào.




Bất chợt, một giọng đàn ông cực kỳ nham nhở đột nhiên vang lên sau lưng: “Aiya! Có phải mình bị hoa mắt nên nhìn lầm không? Là một đại mỹ nhân đó nha!” Chẳng biết từ đâu chui ra hai gã đàn ông mặt mũi ɖâʍ dê đê tiện, hai mắt cứ đau đáu nhìn vào người Tiểu Hồ Điệp.


“Hình như là bị người ta quăng từ trên lầu xuống đây đó mày.” Gã còn lại lè nhè nói: “Chậc chậc, đến cả quần áo cũng chẳng có, mỹ nhân à, đừng có mặc vào làm gì, tí nữa chúng ta lại phải cởi, phiền hà thêm ra.”


“Đúng thế, đúng thế, mỹ nhân à, tủi thân mà làm gì~ Ca ca của nàng không biết thương hoa tiếc ngọc quăng nàng từ cửa sổ xuống đây nhưng bọn ta thì khác, bọn ta sẽ yêu thương chiều chuộng nàng hết lòng, theo bọn ta về nhà nhé mỹ nhân~”


Tiểu Hồ Điệp liền nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, mắt gườm gườm nhìn chúng, trông rất dữ dằn, ý như muốn cảnh cáo bọn chúng chớ có lại gần.


Hai gã đàn ông thấy thế càng cười khoái trá: “Thì ra là một ả câm! Ha ha~ Quá tuyệt, hay là nhân lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, chúng ta cứ ở đây cùng tận hưởng lạc thú với nhau đi chứ nhể?” Nói rồi, hai gã ɭϊếʍƈ mép thèm thuồng, từ từ sán lại gần Tiểu Hồ Điệp.


Lôi Công gia gia, Điện Mẫu nương nương, hai người còn thức không vậy? Tiểu Hồ Điệp bị người ta bắt nạt rồi nè! Hu hu hu! Mau giúp con đánh ch.ết hai gã hạ lưu vô sỉ này đi!


Tình thế nguy ngập, Tiểu Hồ Điệp liền bám vội vào một cành cây to định trèo lên trên, nhưng động tác lại quá chậm, cô bị bọn chúng tóm được một chân rồi lôi tuột xuống đất.
“Đẹp, đẹp quá đi mất~ Ông đây chưa từng được ‘chơi’ đứa con gái nào đẹp như con bé này.”


Tiểu Hồ Điệp thầm kêu khổ, nhân lúc một tên vươn cái tay heo của hắn ra, cô liền cạp mạnh vào đó, hắn vội la lên oai oái, tiếng hét của hắn vọng khắp cả trấn trong đêm khuya thanh vắng.


“Đồ chó má! Dám cắn bọn ông hả? Ông cho mày chừa này!” Tên còn lại hùng hổ sấn tới, giơ bàn tay gấu của hắn ra định vả vào mặt cô.


Đột nhiên, cơ thể của hai gã lưu manh bỗng khựng tại chỗ, chớp mắt, cả hai gã đều ngã gục xuống đất, tắt thở mà ch.ết. Sau gáy bọn chúng, chẳng biết do thứ gì đập phải mà bị thủng một lỗ sâu hoắm, máu tươi lẫn óc chảy ra lênh láng.


Tiểu Hồ Điệp khiếp đảm thét lên kinh hãi, rụng rời đổ đốt nhìn hai xác ch.ết bị giết hết sức dã man trước mặt, rồi cuống cuồng xách tay nải, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng rời khỏi nơi man rợn này.


Sáng hôm sau, khi cô lủi thủi trở về khách điếm Phong Vũ thì Tư Không Tiểu Mễ đã trả phòng bỏ đi từ lâu rồi, hai xác ch.ết dưới gốc cây nọ cũng bị ai đó lôi đi, người quanh trấn vẫn tất bật lo làm ăn sinh sống như thường lệ, chẳng hề thấy ai bàn tán về bất cứ vụ giết người dã man nào quanh đây cả, giống như chuyện xảy ra đêm qua chỉ là cơn ác mộng của mình cô vậy.


Tuy không có bằng chứng cụ thể nhưng Tiểu Hồ Điệp dám khẳng định rằng, người cứu mình tối qua chính là Tư Không Tiểu Mễ.


Tại sao chứ? Huynh ấy đã chẳng màng đến chuyện mình có bị thương hay không, cứ thế vứt mình từ lầu hai xuống đất, nhưng khi mình bị hai gã lưu manh đó ăn hϊế͙p͙ thì lại ra tay cứu giúp! Tại sao lại vậy? Haiz. Tính cách càng lúc càng khó hiểu.
*


Tư Không Tiểu Mễ đứng trước căn nhà lá lúp xúp tiêu điều, hai bên trồng rất nhiều trúc, khoảnh sân trước mặt thì ngập lá rơi, xem ra rất lâu rồi vẫn chưa có ai rảnh tay quét dọn, mấy con gà tre đuôi dài cứ ngang nhiên đi lại quanh sân, chẳng hề chạy toán loạn khi trông thấy người lạ, cửa nhà thì đóng im ỉm, chẳng rõ có ai ở bên trong hay không.


Đây chính là quán ăn của lão quái bà họ Đông theo lời kể, so với tửu lâu khang trang lộng lẫy nườm nượp người qua lại trong trí tưởng tượng của Tư Không Tiểu Mễ thì đúng là cách nhau một trời một vực.


“Oa! Quả nhiên là ở đây, làm muội tìm mãi mới thấy huynh!” Tiểu Hồ Điệp thở hồng hộc chạy đến chỗ chàng.


Tư Không Tiểu Mễ nổi giận đùng đùng, xách cô lên, lại tiện tay lẳng một cái, cả người cô liền bay thẳng lên trời, lúc rơi xuống thì kẹp chặt vào giữa hai thân cây trúc rậm rì lá xanh, cựa quậy kiểu gì cũng không thoát ra được.
“Ta đã cảnh cáo với ngươi là: không được theo ta nữa rồi!”


Tiểu Hồ Điệp tội nghiệp nói: “Đây là quán ăn mà! Dựa vào cái gì mà huynh có thể đến được còn muội lại không thể đến chứ? Huynh muốn ăn, muội cũng muốn có thứ gì bỏ bụng!” Lời cô nói là thật, vì lúc này cô thực sự rất rất đói!


“Thế thì ngươi cứ ở đó mà gặm trúc đi!” Chàng chẳng hề nhượng bộ, để mặc cô bị kẹp chặt ở đó.


“Này! Sao huynh có thể đối xử tàn nhẫn với muội như thế được hả?” Tiểu Hồ Điệp vẫn chưa chịu thua: “Huynh là khách, muội cũng là khách, người ta bảo bà chủ họ Đông này tính tình cổ quái, chưa biết chừng bà ấy chỉ bán cho muội mà bỏ qua huynh ấy chứ!”


Bỗng có tiếng đàn bà từ trong phòng vọng ra: “Trong hai đứa tụi bây, ta chẳng bán cho đứa nào cả! Mau cút hết đi!”


“Cút? Hừ! Tư Không Tiểu Mễ ta từ trước đến giờ chưa bị ai rẻ rúm như thế! Bữa hôm nay, kiểu gì bà cũng phải bưng thức ăn lên để hầu ta!” Nói rồi, chàng đứng giữa sân, vận khí, tung chưởng về phía căn nhà, cánh cửa tội nghiệp liền bị chưởng lực của chàng đánh cho vỡ tung, ánh mặt trời cũng thuận thế len vào phòng, chiếu lên người bà lão. Bà lão đó chẳng phải ai xa lạ, chính là bà già hâm hâm dở dở tối qua đã ép cả hai người họ động phòng hoa chúc trong khách điếm Phong Vũ.


Tiểu Hồ Điệp liền mừng rỡ gọi to: “Bà bà!”


Bà lão đưa mắt ra sân, trông thấy cô, bèn phất tay, một con dao quắm cực nhỏ từ tay áo bay ra, loáng cái đã chặt gãy hai thân cây đang kẹp lấy Tiểu Hồ Điệp, thành công giúp cô thoát ra khỏi tư thế khổ sở đó. Động tác của bà ta quá nhanh, Tiểu Hồ Điệp chẳng thể nhìn rõ được quá trình đã xảy ra, chỉ biết mình đã hoàn toàn được giải thoát mà thôi.


“Ta đã bảo hôm nay sẽ đến đón ngươi mà, sao lại tự chạy đến đây thế?” Đông đại nương bình thản hỏi cô, lúc này, bà ta lại chẳng có vẻ dở điên dở khùng như bữa trước nữa, trông rất đạo mạo đường hoàng!


Tiểu Hồ Điệp tươi cười hớn hở đáp lại: “Thì ra bà bà là chủ quán ăn này à? Hay quá đi mất!”
“Hay cái gì mà hay? Hai đứa các ngươi mau đi đi, ta không thừa hơi phục vụ các ngươi!” Đông đại nương có vẻ rất khó chịu.


Tư Không Tiểu Mễ bèn quay người bỏ đi: “Thức ăn do mụ già điên này nấu chắc chắn là chẳng ra thể thống gì rồi!”


Đông đại nương nghe thấy câu nói đầy vẻ khinh thường của chàng thì bốc hỏa ngùn ngụt, chớp mắt, bà ta đã đứng chắn trước mặt chàng, gằn giọng: “Ngươi có thể không ăn món ăn do ta nấu nhưng đừng có thóa mạ tay nghề của ta!”


Chàng bèn cười lạnh: “Ta bảo là khó nuốt thì là khó nuốt, bà làm gì được ta?”
“Đúng là thứ không biết điều!” Đông đại nương tức trào máu.


“Ha! Món ngon ở khắp gầm trời cuối đất này Tư Không Tiểu Mễ ta đã thưởng thức nhiều rồi, chỉ cần ta phủi tay một cái là có thể nấu được món ngon tuyệt hảo, ăn đứt món dở ẹc của nhà bà!”


“Ranh con, mới nứt mắt mà đã dám ăn nói ngông cuồng với ta hả?” Một con dao từ trong tay áo bà ta bỗng phi ra, chàng bèn né người tránh nó, con dao sượt qua mang tai chàng bay ra chỗ khác, Đông đại nương càng tức điên lên, mắt long sòng sọc: “Có giỏi thì thi tài với ta thử xem!”


“Thi thì thi! Xem mèo nào cắn mỉu nào?” Chàng bèn giở giọng coi thường: “Người thua thì sẽ thế nào?”


“Người thua thì phải làm cho người thắng một việc, dù là khó đến mấy, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng thì cũng không được phép từ chối!” Tính hiếu thắng của Đông đại nương được đẩy lên đỉnh điểm.


Tiểu Hồ Điệp lo lắng vội vã khuyên ngăn: “Bà bà, bà đừng thi với huynh ấy!” Tay nghề nấu nướng của Tư Không Tiểu Mễ vốn nổi danh khắp xứ, cả thiên hạ này, chỉ có mẹ chàng và sư thúc của chàng là có thể thắng được, người khác thì chẳng phải nói, vốn không phải là đối thủ của chàng.


Ai dè, Đông đại nương lại tỏ ra hết sức kiên định: “Không được, hôm nay ta phải dạy cho tên nhóc tự cao tự đại này một trận để cho nó biết thế nào là trời cao đất dày!”
Tư Không Tiểu Mễ liền huýt sáo gọi Tiểu Hồ Điệp lại: “Tới đây!”


“Làm gì?” Tiểu Hồ Điệp hoang mang hỏi lại.
“Ngươi đứng ra phân định thắng thua.”
Phân định thắng thua? Thật không? Có nghĩa là cô có thể ăn thức ăn do hai người họ nấu à?
Hai mắt Tiểu Hồ Điệp liền sáng rỡ.
“Thi nấu gì đây?” Tư Không Tiểu Mễ hất hàm hỏi.


Đông đại nương bèn chỉ đàn gà tre trong sân: “Nướng gà!”
Xong rồi, xong rồi! Bà bà thua chắc rồi! Gà nướng của Tiểu Mễ ca ca mình ăn rất nhiều, mùi vị của nó thì khỏi phải bàn luôn, cứ gọi là mỹ vị vô song, bà bà chọn nhầm món rồi!


Tiểu Hồ Điệp lén thở dài, đưa mắt nhìn Đông đại nương ra vẻ đồng tình.






Truyện liên quan