Chương 85: Chương 85

Hiểu Linh nghĩ là làm.
Cô mỉm cười quay lưng lại đóng cửa nhà rồi nhanh chóng ngồi lên giường.
Tiểu Đông vẫn đứng ở một góc không dám nhìn thê chủ.
Hắn… hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tim đập bùm bùm trong lồng ngực mà chân thì cứ như muốn nhũn ra vậy.


Hắn còn không phân biệt được rốt cuộc là sợ hãi hay là chờ mong nữa.
Hiểu Linh nhẹ gọi:
- Tiểu Đông.
Huynh không định đi ngủ sao?
Chỉ có như vậy nhưng cũng khiến Tiểu Đông giật mình:
- Ân..
thê chủ.
Ta..
ta đi ngủ ngay.


Hắn lồm cồm tính bò lên giường phía trong để nằm xuống thì đột nhiên thiên dời địa chuyển..
Hiểu Linh cười khì một tiếng rồi rất nhanh vòng tay qua eo Tiểu Đông kéo một cái.


Nam nhân đang cố gắng di chuyển nhanh nhất lên giường đột nhiên bị kéo ngược trở lại đang có chút hốt hoảng định kêu lên thì đã ngồi gọn trong lòng nữ nhân, cả tấm lưng dựa vào nàng ấy.
Giọng thê chủ nhẹ nhàng, vui vẻ ngay sát bên tai:
- Sao vậy? Dọa huynh sợ rồi?


Tiểu Đông dường như cảm thấy tai mình đang nóng dần, hắn vô thức cúi đầu đáp:
- Thê chủ..
ta không có bị dọa, chỉ là ngài đột nhiên ôm lấy làm ta giật mình.
Hắn lúc này ngồi trên đùi nàng.
Lưng dựa hẳn vào thân thể nóng rực phía sau.


Hai cánh tay thê chủ như hai con rắn siết chầm chậm quanh eo khiến hắn không thể rời đi.
Mà cho dù có cơ hội làm như vậy, Tiểu Đông cũng không muốn thoát khỏi cái ôm ấm áp, tràn đầy hơi thở của thê chủ lúc này.
Hiểu Linh cười khúc khích cắn nhẹ vào tai Tiểu Đông thì thào:
- Bởi vì..
ta muốn huynh nha.




Không ôm lấy, huynh ngủ mất thì phải làm thế nào.
Nghe câu nói của Hiểu Linh, toàn thân Tiểu Đông phút chốc nóng bừng.
Hắn có chút luống cuống nhưng nhiều hơn chính là vui vẻ, hạnh phúc:
- Vậy… vậy… thê chủ ngài buông tay… ta… ta hầu hạ ngài.
Hiểu Linh chầm chậm hôn lên vành tai Tiểu Đông.


Vòng tay cũng dần dần nới lỏng, nhưng không phải để thả hắn ra mà là để bắt đầu ý đồ của cô.
- Hầu hạ? Ta không cần hầu hạ.
Ta muốn như thế nào, ta sẽ ăn như thế.
Nụ hôn vụn vặt kéo dài từ mang tai xuống tới cần cổ rồi lại tiến tới chiếc gáy xinh đẹp ban nãy.


Ngay nơi mẫn cảm ấy, Hiểu Linh không nhịn được há miệng ngậm cắn.
Cảm giác tê dại từ cổ khiến Tiểu Đông giật mình ngây ngẩn, tay vội đưa lên bịt miệng để những âm thanh sảng khoái đó không được phát ra.
Bàn tay thê chủ chậm rãi đã cởi hết cúc áo của hắn từ lúc nào.


Sức nóng từ đôi bàn tay đó du tẩu trên người hắn như muốn đốt sạch hết.
Hai bên hồng anh bị tập kích cùng lúc, bị xoa nắn rồi day kéo.
Cảm giác đau nhẹ kèm lẫn nhiều hơn là khoái cảm cứ chậm rãi tích tụ theo từng động tác tay của thê chủ khiến hắn bất giác uốn cong người.


Lông tơ toàn thân dường như đã dựng đứng hết vì sảng khoái.
Cảm giác ướt át, ấm nóng phía sau cổ.
Hơi thở nóng rực và bắt đầu có phần nặng nề nhuốm màu dục vọng của thê chủ.
Tiếng nói ngài ấy đã có phần khàn đi:
- Tiểu Đông.
Huynh đẹp thật đấy.
Thật ngọt.


Một bàn tay chậm rãi sờ phần bụng mềm mại rồi từ bên ngoài cách lớp vải vuốt ve tiểu đệ của hắn:
- Nơi này đã cứng rắn như vậy rồi sao?
Tiểu Đông ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp:
- Ân… thê chủ… ta..
sẵn sàng rồi.
Hiểu Linh khẽ cười:
- Nhưng ta chơi chưa đủ.


Cô dùng hai tay kéo xuống chiếc quần trên người Tiểu Đông.
Hắn ngoan ngoãn nhích người lên để cô có thể dễ dàng thực hiện.
Một bàn tay chạm đến phân thân của hắn chậm rãi vuốt.
Tiểu Đông không thể ngăn cản bản thân rùng mình rồi vô lực dựa hoàn toàn vào thê chủ.


Đôi môi chậm rãi hôn xuống đến bờ vai.
Bàn tay nhàn rỗi còn lại thì vuốt ve nơi bắp đùi non mịn, nhạy cảm.
Hiểu Linh mê mẩn thưởng thức thân thể trên người cô.
Thật sự cho dù chạm tay vào đó bao nhiêu lần, nhu niết chà đạp đến mức làn da trở nên đỏ hồng vẫn cảm thấy chưa đủ.


Tất cả chỉ khiến cô cảm thấy càng miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa đốt người mà thôi.
Âm thanh cô yêu thích nghe lúc này nhất chính là những tiếng nức nở, rên rỉ trong kìm nén của Tiểu Đông.
Nên động tác trên tay chưa từng ngừng lại mà chỉ càng ngày càng càn rỡ hơn.


Tốc độ vuốt ve của thê chủ càng nhanh thì khoái cảm càng như thủy triều đổ ập xuống muốn cuốn trôi hắn.
Từng lớp từng lớp, không ngừng..
kéo dài bất tận.
Tiểu Đông bất chợt rùng mình.
Hắn tinh quan thất thủ.


Một dòng nóng ấm chảy tràn đầy ra tay thê chủ còn hắn thì xụi lơ dựa vào người nàng thở gấp.
Nhưng khi tỉnh lại từ cao trào, Tiểu Đông lại tự phỉ nhổ bản thân sao có thể ra khi còn chưa hầu hạ được thê chủ giây phút nào chứ.


Ngay từ lúc bắt đầu, chỉ nàng ấy khiến hắn thoải mái mà hắn lại chẳng làm được gì.
Tiểu Đông lúng túng:
- Thê chủ..
thật xin lỗi… ta… ta còn có thể… trở lại.
Ngài… ngài chờ ta một chút, ta hầu hạ ngài.


Vừa nói, hắn vừa vội vàng vươn tay xuống kích thích phân thân của mình nhanh chóng đứng lên.
Hiểu Linh túm lấy hai tay của Tiểu Đông, kéo hắn một lần nữa ngồi lên lòng mình nhưng lần này ở tư thế mặt đối mặt.
Cô hôn nhẹ lên môi hắn, nói:
- Ta không thấy có gì phải xin lỗi cả.


Huynh thoải mái, ta cũng vui vẻ.
Chúng ta còn có cả một đêm, có ta ở đây, huynh cần thiết phải tự mình làm điều này sao.
Tiểu Đông ngây ngẩn nhìn Hiểu Linh rồi ngập ngừng hỏi:
- Vậy..
ta có thể làm gì? Ta… không thể chỉ để ngài… như vậy.
Hiểu Linh mỉm cười tinh quái nhìn Tiểu Đông, hỏi lại:


- Vậy… huynh sẽ làm theo những gì ta nói chứ?
Tiểu Đông ngốc ngốc gật đầu:
- Ta đương nhiên làm theo lời thê chủ.
Hiểu Linh trong lòng cười rộ.
Sao tiểu nam nhân của nhà cô dễ dụ thế này nhỉ.
Còn không biết cô nói gì mà đã vô điều kiện nghe theo rồi.
Cô chăm chăm nhìn hắn rồi nói:


- Vậy… đưa hai tay ôm cổ rồi chủ động hôn ta.
Tiểu Đông khuôn mặt đỏ bừng không rõ là do ȶìиɦ ɖu͙ƈ hay do xấu hổ.
Hắn vụng về đặt hai tay vòng qua cổ thê chủ mà ôm lấy.
Gương mặt hắn nhiều lần ngẩn ngơ ngắm nhìn lập tức sát gần.
Nụ cười nhẹ, ánh mắt lấp lảnh sủng nịch nhìn hắn.


Đôi tay đặt ở eo chậm rãi vuốt ve an ủi, khích lệ hắn.
Tiểu Đông mím môi rồi lại gần hôn nhẹ lên môi thê chủ rồi lập tức rụt lại.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt khi thê chủ hôn hắn.
Hắn chủ động cảm nhận được đôi môi mềm mại ấy..
có chút xấu hổ nhưng cũng rất thích.


Hiểu Linh vẫn nhìn Tiểu Đông cười, giọng khàn khàn:
- Chưa đủ.
Tiểu Đông do dự rồi lại một lần nữa hôn nhẹ lên môi nàng, chỉ có điều lần này dừng lại lâu hơn rồi cả gan nhẹ ʍút̼ một chút.
Bàn tay thê chủ bắt đầu du tẩu khắp lưng làm cho Tiểu Đông có một sự căng thẳng, phấn khích nhẹ.


Hắn như đứa trẻ học làm theo hướng dẫn vội vã nhìn Hiểu Linh muốn biết mình làm vậy đã đúng chưa.
Ánh mắt rất chờ mong cũng ngượng ngùng không dám nhìn nàng quá lâu.
Hiểu Linh ánh mắt lấp lánh nhìn tiểu phu lang của mình đáp:
- Tạm chấp nhận… huynh giúp ta cởi đồ đi.


Tiểu Đông bây giờ mới chợt nhận ra, trong khi hắn đã không còn mảnh vải nào trên người thì thê chủ còn hoàn toàn nguyên vẹn.
Hắn cúi đầu ân nhẹ một tiếng rồi bổi rối gỡ từng chiếc cúc áo.


Nhưng ngay khi chiếc áo bật mở, đôi gò bồng đảo của nàng liền lập tức xuất hiện trước mặt khiến Tiểu Đông ngây ngẩn rồi một lần nữa khuôn mặt đỏ bừng:
- Ngài…ngài không mặc áo ngực sao?
Hiểu Linh cười khì:


- Đi ngủ rồi mặc áo ngực làm gì cho nóng bức, hửm? Sau này huynh cũng không cần mặc nó khi đi ngủ làm gì, rất bó buộc, không thoải mái….
Mà… huynh có thể không mặc gì cũng được.
Tiểu Đông không dám trả lời vì sợ nàng lại trêu chọc hắn, chỉ dời chú ý tới y phục của nàng, lí nhí nói:


- Ta… giúp ngài thoát nốt quần.
Nhưng Hiểu Linh sao có thể buông tha cho người đáng yêu vậy chứ:
- Nhưng… huynh ngồi trong lòng ta như vậy, làm sao có thể giúp ta thoát đây?
Tiểu Đông quẫn bách vội vàng rời khỏi người Hiểu Linh.
Hắn… hắn làm sao vậy.


Đầu óc khi ở bên cạnh nàng dường như trở nên mụ mị ngu ngốc đi rồi.
Hiểu Linh cũng chậm rãi đứng dậy giúp hắn dễ dàng một chút.
Đừng thấy gương mặt cô nãy giờ vẫn cười thì nghĩ rằng cô đang rất thong dong, nhàn nhã.


Lửa dục đã muốn hun đốt đôi mắt cô ngay từ khi Tiểu Đông trống trơn trước mặt cô rồi.


Nhưng Hiểu Linh muốn đem lại cho hắn nhiều cảm nhận nhất có thể, để hắn có thể vui vẻ hưởng thụ sự sung sướng do cá nước thân mật mang lại chứ không như những gì bọn hắn được nhồi nhét về việc phải hầu hạ nữ nhân.


Tiểu Đông không cách nào rời mặt khỏi thân thể thê chủ khi tự mình quỳ xuống kéo rớt chiếc quần kia.
Nơi bí ẩn giữa hai chân nàng đối diện trực tiếp với ánh mắt hắn.
Lấy nàng, cùng nàng… nhưng hắn chưa bao giờ nhìn kỹ nàng như lúc này.


Hiểu Linh ngồi xuống nhìn người đang ngây ngẩn nhìn mình mà buồn cười, cô nhàn nhạt ra lệnh:
- Ngồi lên đi.
Tiểu Đông mộc mộc ngốc ngốc, hỏi lại:
- Ngồi… ngồi lên?
Hiểu Linh nhếch miệng cười:
- Ngồi lên lòng ta như ban nãy.
Tiểu Đông mím nhẹ môi rồi cũng lúng túng leo lên ngồi như vừa rồi.


Có điều, bây giờ cả hai người bọn họ đều không mặc gì.
Nơi tư mật của nàng gần sát.
Tiểu đệ của hắn thì chạm lên từng tấc da thịt nóng bỏng của nàng.
Bất chợt, Hiểu Linh kéo hông Tiểu Đông lại sát về phía mình.
Bàn tay chậm rãi chạm vào phân thân của hắn vuốt ve.


Cô không bỏ sót một tấc da thịt nào, tận tình chăm bẵm tiểu đệ của hắn.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ Tiểu Đông khiến hắn bất giác rụt lại trốn tránh.
Giọng nói dụ hoặc:
- Ta muốn….
huynh chạm vào ngực ta.
Theo cảm nhận của huynh mà xoa nắn, kéo nó.
Được không, Tiểu Đông?


Tiểu Đông cứng ngắc rồi cũng gật đầu.
Hắn nói… hắn sẽ nghe lời nàng mà.
Hai tay run rẩy chạm vào nơi mềm mại ấy.
Cảm giác ấm ấm, mềm mềm lập tức truyền tới lòng bàn tay hắn yêu thích không thôi.


Sự mềm mại đó dường như muốn lọt qua kẽ tay hắn để chạy trốn ra ngoài giống như khi hắn nhào bột vậy.
Chợt nhận ra sự tương đồng ấy, Tiểu Đông liền nghĩ tới những hành động hắn thường làm khi nhào bánh sắn mà áp dụng lại.


Tiếng thở của thê chủ càng lúc càng nặng cùng những tiếng rên rỉ sảng khoái vuột ra khiến Tiểu Đông thật sự vui vẻ.
Có phải nàng cũng đang cảm nhận thấy sự sung sướng như hắn khi được nàng làm vậy không? Hóa ra nữ nhân hay nam nhân đều yêu thích nơi này như vậy.


Hiểu Linh bị sự kích thích ở ngực tập kích thẳng lên đại não khiến cả người vừa thoải mái vừa giày vò lợi hại.
Toàn thân bị kích động đến căng cứng chỉ muốn lập tức ngấu nghiến nam nhân kia.
Nơi tư mật đã lầy lội bất kham.
Nhưng cô cố gắng nhẫn thêm một chút, cắn răng nói:


- Tiểu Đông… chậm rãi di chuyển hông của huynh… rồi hôn ta.
Tiểu Đông cảm nhận được nơi tư mật của thê chủ đã ướt mà lòng thật sự vui sướng.
Hắn ngoan ngoãn chậm rãi đưa đẩy hông của bản thân.


Tiểu đệ hắn lúc thì chạm vào bụng nàng, khi lại đụng tới nơi ẩm ướt đó mà dần dần dựng thẳng dậy lần nữa.
Những va chạm nhỏ ấy tích tụ thành những cảm giác kỳ lạ bên trong hắn.
Thật thích.
Chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Tiểu Đông mê mẩn hôn lên đôi môi ấy.


Hai tay không nhàn rỗi vẫn tiếp tục xoa nắn nơi mềm mại kia.
Hông cũng vô thức chuyển động theo cảm nhận của chính hắn.
Hiểu Linh rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Cô đè lại gáy Tiểu Đông rồi đảo khách thành chủ hôn hắn.


Lưỡi bừa bãi tàn sát bên trong khuôn miệng nhỏ bé đó, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại mà đùa giỡn rồi kéo về phía cô.
Bàn tay khác siết chặt eo hắn rồi ngả người ra phía sau nằm xuống.
Một cái lật mình.
Nam nhân ấy lại bị cô đè xuống.


Tiểu Đông cảm thấy động tác của thê chủ liền biết rốt cuộc nàng cũng muốn hắn nên ngoan ngoãn ôm lấy.
Ánh mắt nàng nóng rực nhìn khiến hắn cảm giác mình như con mồi của thê chủ.
Nàng ấy đùa giỡn con mồi đến mềm nhũn rồi mới bắt đầu bữa ăn của chính mình.


Hắn lúc này chính là như vậy.
Ngoại trừ nơi kia cứng rắn còn toàn thân đã mềm như bãi xuân thủy, chỉ mong sớm được giải thoát.
Ánh trăng ngoài kia càng về đêm càng sáng soi rõ hai bóng người hòa quyện vào nhau..






Truyện liên quan