Chương 82

Vốn dĩ, ai cũng cho rằng sẽ không có ai có thể vượt qua được.
Hai năm sau.
Bộ thứ hai của《 Ma Chi Tử 》 ra đời.
Một nửa người vui vẻ, một nửa người buồn rầu.
Có không ít người cảm thấy, là do bộ kịch bản trước đó nổi như vậy, cho nên mới đổ tiền vào bộ này.
Sau đó.


Vừa phát sóng, ratings lại lần nữa bị phá vỡ.
Biên kịch thần bí, Linh.
Được gắn cho thanh danh quỷ tài.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Đợi bộ thứ ba ra đời.
Nói không chừng sẽ trở thành một kinh điển nữa.


Trong giới giải trí, không biết có bao nhiêu người đại diện đang thăm dò, đang nhìn chằm chằm.
Chỉ cần kịch bản này vừa ra, cho dù phải buông bỏ cái mặt già, thì cũng phải nhét cho được nghệ sĩ của mình vào đoàn làm phim.
Cho dù là mua nước tương thôi cũng được.
Sau đó, chờ rồi lại chờ.


Chị Thanh liền ở trong phòng nghệ sĩ của mình,
Phát hiện ra bộ kịch bản thứ ba của《 Ma Chi Tử 》, đang nằm trên mặt đất như một thứ không đáng tiền.
Nghệ sĩ nhà mình xem kịch bản là cải trắng sao?
Nam Nhiễm đơn giản nghe xong chị Thanh giới thiệu.
"Có thể đổi bao nhiêu tiền?"


Chị Thanh nắm chặt kịch bản, có hơi kích động
"Đây không phải bao nhiêu tiền là có thể đo lường được."
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Ồ."
Nói xong, đi vào phòng khách.
Sáng sớm tỉnh dậy, không làm gì khác, lại nhọc lòng cho dạ minh châu.
Đói bụng.
Cô ở phòng khách ngồi không bao lâu.


Vị bác sĩ kia liền đi ra.
Mở miệng,
"Bệnh dạ dày phát tác, dẫn đến sốt nhẹ.
Tôi đã thi châm cho cậu ấy rồi.
Có thể giảm bớt bệnh trạng của cậu ấy.
Nhưng mà, đây đều là trị ngọn không trị gốc.
Quan trọng nhất, vẫn phải điều trị từ trong cuộc sống.




Bệnh dạ dày của cậu ấy thực nghiêm trọng, đợi tới lúc dạ dày xuất huyết mới cứu, e là không kịp, có khả năng sẽ phải cắt dạ dày."
Nam Nhiễm nghe xong, nửa ngày sau,
Ngẩng đầu,
"Sẽ ch.ết?"
Khuôn mặt bác sĩ bắt đầu nghiêm túc.


Cảm thấy người nhà của bệnh nhân này sao lại hỏi một vấn đề rõ ràng như vậy.
"Dạ dày hoàn toàn hỏng rồi, đợi cắm cái ống vào người cậu ta, dựa vào truyền dịch mà sống.
Cô cảm thấy cậu ta còn có thể sống thật lâu?"
Mày Nam Nhiễm hơi cau lại.
Nghe thực phiền toái, thực phức tạp, thực phiền.


Cô không thích thứ phiền toái.
Nhưng.
Đây là việc của dạ minh châu.
Bĩu môi,
Duỗi tay, nhận lấy đơn thuốc trên tay bác sĩ.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói,
【 Ký chủ, đối xử tốt với hắn một chút. 】
Dù sao cũng hiếm có như vậy, yếu ớt như vậy.
Chị Thanh đi theo bác sĩ lấy thuốc.


Trước khi đi, vẫn còn lưu luyến không rời với kịch bản kia, ba bước quay đầu một lần.
*
Lúc Nguyễn Mặc tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Ngân châm cắm trên tay hắn đã bị rút ra
Cảm giác đau đớn như bị bỏng của dạ dày, đã đỡ hơn rất nhiều.
Vừa mở mắt.


Trong phòng không có một bóng người.
Ngoài phòng ánh nắng ấm áp, chiếu rọi trên giường.
Bao phủ toàn thân hắn.
Hắn ngồi dậy, nhịn không được khụ hai tiếng.
Không bao lâu.
Cửa phòng lạch cạch một tiếng.
Bị mở ra.
Nam Nhiễm mặc một thân áo ngủ màu trắng đứng ở cửa.


"Tỉnh? Lại đây ăn cơm."
Nguyễn Mặc cúi đầu.
Lông mi mảnh dài đen nhánh thoáng run rẩy.
Khuôn mặt xinh đẹp kia, vẫn không vì sinh bệnh khiến sắc mặt tái nhợt mà giảm bớt.
Sinh ra một loại, mỹ cảm ốm yếu xa cách.
Hắn xốc chăn lên, xuống giường.
Đứng tại chỗ,
"Tôi muốn tắm rửa."


Tiểu Hắc Long kịp thời phổ cập khoa học,
"Ký chủ, trong lúc bệnh, tốt nhất không nên tắm rửa.
Rất dễ dàng tăng thêm độ sốt."
Nam Nhiễm dựa vào khung cửa,
"Không thể."
Nguyễn Mặc hơi cau mày.
"Cô lo, quá rộng rồi."
Vừa nói, vừa đưa tay vịn cái bàn bên cạnh.


Một tay khác ôm chặt vị trí dưới ngực.
Nam Nhiễm đi qua.
Cô rất ghét ánh nắng bên ngoài phòng.
Nhưng mà, dạ minh châu cần phải phơi nắng nhiều hơn.
Cho nên, cô cũng không định ở lâu trong phòng ngủ.
Kéo tay Nguyễn Mặc đi về hướng phòng khách.






Truyện liên quan