Chương 92

Phụ nữ xinh đẹp, luôn nhận được càng nhiều đặc quyền.
Ví dụ như.
Sẽ làm đám người này phản ứng một hồi lâu mới có thể nhận ra được nguy hiểm đến gần.
Vị lão đại Thường ca kia trước hết phản ứng lại.
Tầng hai ngầm này, cũng không phải ai cũng có thể vào được.


Người canh gác trên lầu đâu?
Thường ca nheo mắt.
Hàng năm trộn lẫn trong các câu lạc bộ đêm ngư long hỗn tạp, trên người mang theo một loại hung ác.
Thanh âm khàn khàn,
"Mỹ nữ, em đi nhầm nơi rồi đúng không."
Nam Nhiễm bước lên đài.
Con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt Thường ca kia.
Rầm một tiếng!


Một tên to con tới gần Nam Nhiễm liền ngã xuống bên chân.
Vẻ mặt đau khổ.
Nam Nhiễm mang giày cao gót màu đen.
Một tay nhấc váy, cả người hiện ra vẻ lười nhác.
Giày cao gót trực tiếp dẫm lên mặt tên to con kia.
Từng chút từng chút, nghiền qua nghiền lại.
Dùng một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, mở miệng,


"Đồ của ông đây mà cũng dám động vào?"
Tư thế này.
Sức lực mạnh như vậy, một quyền quật ngã một tên to con.
Vị Thường ca kia, cuối cùng cũng nhận ra được nguy hiểm.
Nam Nhiễm rũ mắt.
Nhìn thoáng qua giày cao gót trên chân mình.
Bĩu môi.
Cởi ra.
Chiến đấu mở màn.


Nguyễn Mặc ngồi trên ghế.
Nhìn Nam Nhiễm đột nhiên xuất hiện.
Trong một thoáng hắn hơi hoảng hốt.
Xung quanh vang lên tiếng đau thảm thiết cũng tiếng đánh nhau, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Trong mắt có thể nhìn thấy được, cũng chỉ có cô gái này.
Đó là một loại cảm giác như thế nào?


Hắn thật sự không cách nào hình dung được.
Cho đến khi tất cả mọi người xung quanh đều ngã xuống đất.
Nam Nhiễm đứng yên trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô.
Nam Nhiễm khẽ nhíu mày.
Duỗi tay, chọc má phải của hắn một cái.
"Bị đánh?"




Nguyễn Mặc hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình.
"Ừ."
Chậc.
Nam Nhiễm quay đầu, nhìn vị lão đại trên mặt đất kia.
Bằng mắt thường có thể thấy được sự không kiên nhẫn cùng tức giận.
Dạ minh châu khiến cô nhọc lòng, cô còn sợ tát một cái sẽ tát cho không sáng được nữa.


Ai ngờ lại để cho đám này bắt nạt.
Nam Nhiễm đi từng bước về hướng vị lão đại kia.
Vị lão đại này đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lùi về sau từng bước.
Lúc này, sau lưng Nam Nhiễm bỗng nhiên vang lên một thanh âm ngoan độc.
"Con đàn bà ch.ết tiệt, đi ch.ết đi!"
Vừa nói xong.


Một con dao trực tiếp đâm về phía Nam Nhiễm.
Chỉ là.
Không có máu tươi chảy ròng như trong tưởng tượng.
Nam Nhiễm dùng một tay, bắt lấy con dao kia.
Ánh mắt Nguyễn Mặc co rụt lại, thân thể cứng còng.
Tí tách, tí tách.
Bàn tay trắng nõn tiếp xúc với dao nhọn.
Máu đỏ tươi, nhỏ giọt theo lưỡi dao.


Giọt máu rơi xuống đất.
Nam Nhiễm túm dao nhỏ, tùy tay ném đi.
Chớp mắt, người nọ đã bị đá xuống đài.
Đầu chúi xuống, rầm một tiếng.
Ngã trên mặt đất, không còn động nữa.
Nam Nhiễm quay đầu lại, đi đến trước mặt Nguyễn Mặc, cởi dây thừng trên người hắn xuống.


Nhìn xung quanh hắn.
Phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sống lưng cứng còng.
Dây thừng được cởi bỏ, nhưng thấy hắn vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,
【 Ký chủ, không phải là hắn bị dọa rồi đấy chứ? 】
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Thật phiền toái."


Dạ minh châu này cũng quá dễ vỡ rồi.
Chẳng những sẽ phát sốt, còn sẽ bị dọa.
Sao hắn không phải một viên dạ minh châu có thể chịu đòn được chứ?
Tuy có hơi ghét bỏ.
Nhưng cô vẫn khom lưng.
Bế người lên.
Ừm.
Bạn đoán không sai.
Ôm công chúa.


Lúc Nam Nhiễm rời khỏi lôi đài, đã mang giày cao gót vào.
Lộc cộc, thanh âm thanh thúy phát ra từ đế giày.
Một vị công chúa tồi tàn, đi vào địa ngục.
Đánh chạy người xấu, ôm dạ minh châu bị trộm lên.
Sau đó, tiêu sái rời đi.


Không biết có phải từng được Nam Nhiễm khiêng đi rồi hay không.






Truyện liên quan