Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn

Lúc này, Cung Phất Vũ đang nằm nghiêng trên chiếc giường mềm hoa lệ, bờ vai gầy lộ ra một nửa, hình như đang cúi đầu thoa thuốc.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, nhưng cậu vẫn giả vờ bình tĩnh đi về phía trước, thấp giọng nói: “Sư tôn, con đã về rồi.


Cung Phất Vũ hừ một tiếng, không ngẩng đầu lên: “Ta thấy con chỉ mong sao sư tôn của con ch.ết sớm.

Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ nói: “Sư tôn cứ nói đùa, con là Luyện Khí tầng ba, còn chưa đủ khả năng cùng sư tôn và Lê trưởng lão——”


“Đừng nhắc tới hắn!” Cung Phất Vũ đột nhiên vô cớ cáu kỉnh.
Thẩm Thanh Đường lập tức im lặng, nghiêm túc nhận sai: “Vâng ạ, đồ nhi biết lỗi rồi.


Cung Phất Vũ dùng đôi mắt đào hoa vừa dài vừa hẹp liếc Thẩm Thanh Đường, lúc này mới lười biếng ngoắc ngón tay nói: “Đồ đệ, lại đây.

Thẩm Thanh Đường nghe lời tiến về phía trước.


Lúc này, Cung Phất Vũ nhìn cậu ra hiệu lấy lọ thuốc trị thương ở trên bàn, nói: “Giúp sư tôn của con bôi thuốc đi.

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, cậu không ngờ Cung Phất Vũ lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng ngay sau đó, cậu dịu ngoan cụp mắt xuống, cầm lọ thuốc trị thương đi về phía Cung Phất Vũ.


Khi tới gần, Thẩm Thanh Đường mới nhìn thấy một vết sẹo đẫm máu trên bờ vai trắng nõn của Cung Phất Vũ, xét từ hình dáng và vẻ ngoài của vết thương thì chắc là do kiếm khí gây ra.
Thẩm Thanh Đường không khỏi mím môi, thầm nghĩ, sao Lê Trường Phong lại có thể không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?




Nhưng nghĩ đến thái độ tức giận vừa rồi của Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường vẫn không nói gì, cẩn thận dùng ngón tay lấy thuốc mỡ ra, chậm rãi bôi lên vết thương trên vai Cung Phất Vũ.


Lúc này Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung theo hơi thở, nhưng vẻ mặt khi bôi thuốc lại rất tỉ mỉ, đôi môi mỏng mím lại, dưới ánh đèn dạ minh châu, cả người cậu dịu dàng thanh thoát như thần tiên.


Ban đầu Cung Phất Vũ còn cố chịu đau, nhưng khi nhìn Thẩm Thanh Đường hai lần, trong lòng y khẽ rung động, ma xui quỷ khiến nghiêng người tới ngửi ngửi, muốn xem xem cơ thể Thẩm Thanh Đường có thực sự thơm như vậy không.


Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, y đã nghĩ đứa trẻ này chắc không phải là hoa quỳnh thành tinh đó chứ, tại sao lớn lên vừa thơm, vừa trắng lại vừa mềm như vậy?
Kết quả là, khi Cung Phất Vũ đến gần hơn, lông mày của y bất giác cau lại.


Sau đó, y có chút tức giận nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho mình của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Có mùi đàn ông, con đã làm gì với tên đồ đệ ch.ết tiệt của Lê Trường Phong rồi?”


Thẩm Thanh Đường đột nhiên bị Cung Phất Vũ nắm lấy cổ tay, sửng sốt một chút, nghe Cung Phất Vũ nói như vậy liền hoàn hồn.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường không khỏi khẽ cười nói: “Sư tôn, đàn ông thúi đâu chỉ có mình Lan Đình, vừa rồi ở trong Thanh lâu không phải có rất nhiều sao?”
Cung Phất Vũ: ?


“Miệng lưỡi sắc bén, thế mà học được cách ngụy biện rồi.

“Sư tôn, xong rồi.
” Thẩm Thanh Đường không đáp lại lời của Cung Phất Vũ, mà nhẹ nhàng thu tay về, đậy nắp lọ thuốc lại.


Cung Phất Vũ giật mình, cúi đầu nhìn vết thương trên vai, quả nhiên đã được bôi một lớp thuốc mỡ mỏng, điều kỳ diệu là trên lớp thuốc mỡ đó hình như có một tầng linh khí màu xanh lục.
“Đây là gì?”


Thẩm Thanh Đường mỉm cười: “Là linh lực sinh trưởng của con, hẳn là tốt cho việc chữa lành vết thương của sư tôn.

Cung Phất Vũ hừ một tiếng, sắc mặt hơi nguôi ngoai, vươn tay kéo y phục trên vai lên: “Cũng không tệ lắm.


Lúc này, Thẩm Thanh Đường liếc nhìn chiếc đồng hồ cát cách đó không xa, nhẹ nhàng nói với Cung Phất Vũ: “Đã khuya rồi, sư tôn, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.


Cung Phất Vũ ánh mắt chuyển động, ẩn ý liếc Thẩm Thanh Đường một cái, nhưng thấy Thẩm Thanh Đường dáng vẻ hòa nhã ngoan ngoãn, rốt cuộc vẫn là không nói nhiều, chỉ khoát tay nói: “Được rồi, đi đi, đi đi, biết con không muốn dây dưa với ta rồi.


Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Sư tôn lại nói đùa.

Nhưng trước khi rời đi, Thẩm Thanh Đường đã đích thân pha một bình trà giải rượu cho Cung Phất Vũ, lại đổi hương trong bình hương trong nhà, thay hương thơm nồng nàn ban ngày bằng hương an thần dịu nhẹ.
Sau đó cậu mới lặng lẽ rời đi.


Cung Phất Vũ ngửa đầu nằm ở trên giường nhỏ, hai mắt khép hờ, tựa như đã ngủ, nhưng kỳ thật vẫn còn tỉnh.
Y biết rõ nhất cử nhất động của Thẩm Thanh Đường.
Sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, Cung Phất Vũ mở mắt ra, bất giác cong lên khóe môi — tiểu đồ đệ này thật là đáng yêu.


Chỉ là tiện nghi cho tên đồ đệ ch.ết tiệt không hiểu phong tình của Lê Trường Phong rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cung Phất Vũ lại lập tức thúi hoắc, y khịt mũi, cuộn chăn lên, che mặt nhắm mắt ngủ thiếp đi.
• •
Sáng hôm sau


Tỉnh lại sau giấc ngủ, Cung Phất Vũ nhìn thấy thuốc trị thương và một bộ y phục mới đặt trên bàn trà trước mặt, sắc mặt lạnh lùng.


Lúc này, y nhìn Thẩm Thanh Đường trước mặt, chất vấn: “Thứ Lê Trường Phong đưa tới con cũng dám nhận? Hôm qua hắn suýt chút nữa đã giết ta, con không thay ta đánh hắn một trận sao?!”
Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, cười bất đắc dĩ: “Lê trưởng lão không có tới, đây là Lan Đình mang tới.


Cung Phất Vũ giật mình, rồi càng vô cớ tức giận hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh và dịu ngoan của Thẩm Thanh Đường, y đột nhiên giậm chân giận dữ đứng dậy, nói: “Ăn cây táo rào cây sung, cút ra ngoài cho ta!


Chung sống hai ngày qua, Thẩm Thanh Đường cũng hiểu rõ hơn về tính tình của Cung Phất Vũ, cho nên lúc này cậu cũng không sợ hãi, chậm rãi khom người với Cung Phất Vũ một cái, sau đó thật sự lui xuống.
Khi cậu bước ra, Thẩm Thanh Đường mơ hồ nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá trong phòng.


Giờ khắc này, cậu nhịn không được sờ sờ lỗ tai, cảm thấy phi thường bất đắc dĩ.


Cho dù Thẩm Thanh Đường có ngu ngốc đến đâu, sau khi nhìn thấy cảnh này, hiện tại cậu cũng có thể mơ hồ đoán được, đặc biệt là khi Tần Di hôm nay đến gặp cậu và nói với cậu rằng trước đây Cung Phất Vũ là đệ tử của Lê Trường Phong, mà Lê Trường Phong là bị ép buộc nhận đệ tử.


Ban đầu, Lê Trường Phong cũng đồng ý chỉ nhận một mình Cung Phất Vũ, nhưng sau này Cung Phất Vũ lại phản bội sư môn.
Còn nguyên nhân vì sao thì Tần Di không biết, cũng không hỏi nhiều, hắn nói điều này với Thẩm Thanh Đường là để Thẩm Thanh Đường chú ý đến Cung Phất Vũ, đừng để bị hãm hại.


Chuyện này từ miệng Tần Di kể ra, chính là nói Cung Phất Vũ vong ân phụ nghĩa, nhưng từ quan điểm của Thẩm Thanh Đường, đó là một câu chuyện khác.
Kiếm tu thực sự không có trái tim mà.
Hơn nữa, quả nhiên cũng không đọc thoại bản.


Nghĩ đến đây, lại nghe thấy tiếng Cung Phất Vũ tiếp tục đập phá đồ đạc trong phòng, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, bước sang một bên, phóng ra thần thức của mình vào mấy con rối bằng bạch ngọc, đảm bảo lát nữa Cung Phất Vũ sẽ có người chăm sóc rồi cậu mới đi ra ngoài.


Nếu đã biết Lâm Cẩn Du xuyên sách, cậu phải đi lấy một thứ trước.
Bằng không, không lường được tai họa về sau.
Về phần sư tôn Cung Phất Vũ, tối nay lại về dỗ dành y vậy.
• •
Cầm lệnh bài đệ tử Tần Di cho cậu, Thẩm Thanh Đường đi đến tàng thư các của Thanh Ngọc Kiếm Tông.


Trong nguyên tác, Lâm Cẩn Du tìm thấy một mảnh ngọc bội bị vỡ trong tàng thư các, cuối cùng một bước nghịch tập trở thành cao thủ trong các cao thủ.
Thẩm Thanh Đường nghĩ, cho dù không cần ngọc giản này, cũng không được để rơi vào tay Lâm Cẩn Du.


Tàng thư các của Thanh Ngọc Kiếm Tông được gọi là Lang Hoàn Các, các giá sách trong Lang Hoàn Các đều được chạm khắc từ ngọc bích và cao khoảng vài trượng, tất cả tàng thư đều được niêm phong trong ngăn tủ tương ứng, chỉ cần nhập danh mục tương ứng vào lệnh bài đệ tử, tủ sách tương ứng sẽ tự động mở ra để thuận tiện cho bạn tr.a cứu.


Hơi giống với tự động kiểm tr.a ở thời hiện đại, nhưng càng cao cấp hơn.
Lúc này Thẩm Thanh Đường đã nhập danh mục linh thực vật vào lệnh bài đệ tử, rất nhanh, rất nhiều ngăn tủ được mở ra, ngọc giản từng cái trôi nổi giữa không trung.


Bấy giờ, Thẩm Thanh Đường cẩn thận nhìn từ đầu đến cuối một lượt.
Nhưng nhìn xong một lượt, không có, lại nhìn thêm một lượt, vẫn không có gì.
Thẩm Thanh Đường không khỏi khẽ nhíu mày.


Đang lúc cậu còn đang nghi hoặc có phải đã nhớ lầm phân loại của tàng thư hay không, một đệ tử ngoại môn phụ trách quét dọn Lang Hoàn Các tò mò nhìn sang bên này, hỏi: “Sư huynh cũng tới tìm sách về linh thực vật sao?”


Ánh mắt Thẩm Thanh Đường chuyển động: “Trừ ta ra, còn có người khác đến tìm sao?”


Đệ tử ngoại môn cười bất đắc dĩ: “Buổi sáng có sư huynh họ Lâm tới đây, tìm hồi lâu hình như cũng không tìm được quyển sách mình muốn, suýt chút nữa còn tranh chấp với bọn ta, cho rằng bọn ta đã làm mất sách.


Ta liền cảm thấy kỳ quái, không phải sách về linh thực vật đều liên quan đến trồng trọt sao? Kiếm Tông của chúng ta cũng không am hiểu về việc này mà, không có việc gì đi cất giữ loại sách này làm chi, vị sư huynh đó thật kỳ lạ.


Thẩm Thanh Đường nghe được lời này, tim đập loạn một nhịp, chẳng lẽ Lâm Cẩn Du cũng không phát hiện ra sao?
Nhưng ngoài mặt, Thẩm Thanh Đường không nói gì, chỉ cười nói: “Có lẽ vị sư huynh đó phân loại sai rồi.

Đệ tử ngoại môn gãi gãi đầu: “Chắc là vậy, thật kỳ quái.


Lúc này, Thẩm Thanh Đường bình tĩnh thản nhiên rút ra hai cái từ trong đám ngọc giản trước mặt, nói với vị đệ tử kia: “Sách ta mượn được rồi, sư đệ làm việc của mình trước đi, ta cũng đi đây.

Đệ tử ngoại môn sửng sốt, vội vàng nói: “Sư huynh đi thong thả!”


Thẩm Thanh Đường gật đầu, thu ngọc giản lại, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, khi Thẩm Thanh Đường đi tới cửa, suy tư một lúc, cuối cùng vẫn quay đầu trở lại, mượn vài miếng ngọc giản liên quan đến phù chú, rồi rời đi.


Sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, một bóng người mặc đồ trắng lặng lẽ từ sau dãy tủ sách khổng lồ trong tàng thư các đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Thanh Đường, trên mặt hiện lên sát khí.
Hóa ra kẻ biết được tình tiết câu chuyện không phải là Tần Di, mà là cậu ta…


Nếu là như vậy, thì dễ xử lý rồi.
• •
Thẩm Thanh Đường không vội quay về, mà đi một chuyến đến sảnh nhận nhiệm vụ.
Mặc dù bây giờ cậu đã bái Cung Phất Vũ làm sư phụ, sẽ không quá thiếu tiền, nhưng cậu nghĩ tốt hơn hết là nên tìm hiểu các nơi ở Kiếm Tông trước.


Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường vừa bước vào sảnh nhận nhiệm vụ, cậu liền nhìn thấy Tần Di đang đứng trước bảng thông báo để chọn nhiệm vụ.
Thẩm Thanh Đường khẽ nhíu mày, lập tức đi về phía trước.


Tần Di bây giờ chỉ là Luyện Khí tầng bảy, làm sao lại tới nhận nhiệm vụ sớm như vậy? Chẳng phải là muốn mất mạng sao?
Hay là Lê Trường Phong thực sự nghèo đến mức không đủ tiền nuôi đệ tử?


Nhiệm vụ chia làm bốn cấp độ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, căn cứ vào thân phận hiện tại của Tần Di, hắn có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở ba cấp độ Địa, Huyền, Hoàng.


Nhưng đây là Thanh Ngọc Kiếm Tông, đừng nói là cấp Địa, ngay cả nhiệm vụ cấp Huyền, Hoàng cũng không hề dễ dàng, hơn nữa… Phần thưởng cũng không cao.
Tần Di chậm rãi lật xem, bỗng nhiên, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay của hắn.


Tần Di tim đập lỡ một nhịp, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng của Thẩm Thanh Đường.
Nhưng lập tức, Tần Di nhíu mày, trầm giọng nói: “Sao em lại tới đây? Cung Phất… Trưởng lão không phải rất có tiền sao, sẽ không bạc đãi đồ đệ chứ?”


Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, không vui nói: “Em chỉ là tò mò muốn xem một chút, còn chàng, thiếu tiền như vậy sao, vừa nhập môn đã phải nhận nhiệm vụ rồi sao?”


Tần Di trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Sư tôn của ta là người rất tốt, nhưng thật sự không có tiền, ta muốn nhận một vài nhiệm vụ, mua một ít tài liệu để sư tôn giúp ta đúc kiếm.

Thẩm Thanh Đường: …


Sau đó Thẩm Thanh Đường nhíu mày oán trách: “Chúng ta rời nhà không phải là không có mang theo tiền, chàng cần bao nhiêu?”
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường, trầm mặc một hồi, mới nói: “Một ngàn linh thạch trung phẩm.

Tay Thẩm Thanh Đường vừa chạm vào chiếc nhẫn lập tức dừng lại.


Một ngàn linh thạch trung phẩm? !
Cậu chợt hiểu ra, tại sao kiếm tu lại nghèo như vậy …
Tất cả gia sản mà cậu mang theo từ Thẩm gia chỉ có năm trăm viên linh thạch trung phẩm, nếu chỉ là chi tiêu ăn uống, thì cũng đủ để cậu ở Thanh Ngọc Kiếm Tông ít nhất hai năm.


Kết quả Tần Di đúc có thanh kiếm đã cần đến một ngàn viên linh thạch trung phẩm.
Hay thật…


Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt Tần Di khẽ động, chợt thản nhiên cười nói: “Nhưng vừa rồi ta thấy có một nhiệm vụ rất thích hợp với mình, ba ngày một lần, mỗi lần năm viên linh thạch trung phẩm, nhất định sẽ nhanh chóng tiết kiệm được đủ tiền.


Thẩm Thanh Đường giật mình: “Nhiệm vụ gì?”
Tần Di đưa tay ra, khẩy nhẹ lên thẻ nhiệm vụ, một nhiệm vụ cấp Địa liền trôi nổi giữa không trung.
Thẩm Thanh Đường tập trung nhìn, là nhiệm vụ chăm nuôi hung thú ở phía sau núi Thanh Ngọc Kiếm Tông.


Thẩm Thanh Đường chớp mắt một cái, nhịn không được bắt đầu lo lắng— nhiệm vụ này quả thực rất thích hợp với Tần Di, nhưng liệu thân phận của Tần Di có bị bại lộ không?
Mà độ khó của nhiệm vụ là cấp Địa, điều đó có nghĩa nhiệm vụ này thực sự không dễ dàng.


Tần Di nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, lúc này mới an ủi cậu: “Không sao, thử trước đi, nếu thật sự không được, cùng lắm thì không nhận nữa—“


“Tiểu sư đệ, ta nhắc nhở ngươi, nhận nhiệm vụ này mười người thì có tám người bị thương hoặc tàn tật, ngươi tốt nhất không nên mạo hiểm.

Lúc này, một giọng nói trưởng thành vang lên sau lưng hai người.


Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một tu sĩ trung niên, cũng ăn mặc như đệ tử nội môn của Thanh Ngọc Kiếm Tông.
“Hai người còn lại thì sao?” Thẩm Thanh Đường không khỏi hỏi.
Trung niên tu sĩ trợn mắt: “ch.ết rồi.

Thẩm Thanh Đường: …


Lúc này, vị tu sĩ trung niên liếc nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tần Di, giống như không tin lời anh ta, bèn nói: “Hung thú ở phía sau núi không phải là yêu thú bình thường, nó là con lai giữa rồng và rắn, nó mạnh vô cùng và cực kỳ hung hãn.


Ngay cả khi ngươi xuất thân là một người nuôi thú thì cũng đừng có ngạo mạn, hiểu không?
Con lai giữa rồng và rắn?
Thẩm Thanh Đường nghe thấy những lời này, lập tức mặc kệ những lời tiếp theo, tim đập loạn nhịp, tức khắc ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Tần Di và Thẩm Thanh Đường nhìn nhau, lập tức hiểu ý của nhau.


Tác giả có lời muốn nói: Năm mươi bao lì xì
Tần Di: Ta đi nhận họ hàng.
------oOo------






Truyện liên quan