Chương 5

Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvien
Kawashima kéo rèm cửa lại rồi lấy từ trong túi xách ra mấy tờ báo - bản copy của tờ tuần báo, tạp chí SM, tạp chí Thông tin thường thức... Ngồi vào bàn với mấy tờ báo đó, Kawashima vừa ghi ghi chép chép vừa lập kế hoạch hành động.


Vấn đề quan trọng là phải chọn loại gái mại ɖâʍ nào và ở địa điểm nào? Năm sưa là do say Toluen nên mới hành động như thế và cũng không để lại dấu vân tay gì cả. Đối với những trường hợp phạm tội mà có tính chất ma quái, điên rồ một chút, hơn nữa lại chưa từng có một tiền án nào kiểu như vậy thì cảnh sát cũng khó mà điều tr.a ra được. Nếu chỉ đâm thôi thì không ổn mà bắt buộc phải giết ch.ết. Tất nhiên, vẫn biết là tốt nhất không để cho ai biết nhưng mà nếu đem cái xác vứt đi đâu đó thì có khi rủi ro lại càng cao hơn ấy chứ. Vậy thì tốt hơn hết là kiếm một cô không thuộc một nhà chứa nào, không thuộc một tổ chức, đoàn thể nào rồi đưa đến một địa điểm vắng vẻ ít người lui tới và hành động. Trước tiên là phải giả vờ là muốn đàm phán về giá cả để dụ cô ta đến một đoạn đường vắng và đâm cho thật đã. Phương pháp này có vẻ đơn giản, dễ thực hiện nhưng thế thì sẽ không thể nhìn thấy vết đâm ở bụng và cũng không cắt được gân Asin của cô ta. Hơn nữa, mấy hôm trước đi bộ ở Shinjuku tìm hiểu thì thấy là mấy cô gái bán ɖâʍ ở Kabuki phần lớn đều là người nước ngoài, chủ yếu đến từ Đông Nam Á. Một cô như thế thì có bị đâm cũng chẳng ai muốn điều tr.a kĩ làm gì, hơn nữa lại không rõ thân thế nên cũng khá thuận lợi cho việc gây án. Nhưng mà da không trắng thì không được rồi. Nhất định phải chọc được cái dùi đập đá vào một làn da trắng. Không thể chọn người nước ngoài được. Một cô không hiểu tiếng Nhật thì chắc chắn cũng không được, mà phụ nữ thường kêu khó và rất sợ tiếng Nhật. Nhưng tại sao lại cứ phải là người Nhật nhỉ? Kawashima tự hỏi và cứ nghĩ mãi câu trả lời cho đến khi anh nhớ đến mẹ.


Sau đó thì sẽ chỉ còn phải tính đến một việc nữa thôi. Đó là giết như thế nào. Trên đường phố, công viên hay sân bay... .nói chung là ở bên ngoài một căn phòng nào đó thì thật là ngu ngốc. Chắc chắn phải ở trong một căn phòng. Xem nào, những chỗ cung cấp các cô gái làm dịch vụ kiểu này thường là các nhà nghỉ, các nơi massage nhạy cảm hay các câu lạc bộ SM. Khi vừa đâm xong, chắc chắn cô ta sẽ kêu kên rất thảm thiết. Mình không đâm vào tim nên chắc chắn cô ta sẽ không thể ch.ết ngay được mà sẽ ch.ết dần ch.ết mòn vì mất máu. Được chứng kiến điều đó thật là thú vị. Nhưng vết thương do một chiếc dùi đập đá tạo ra thì làm sao có thể chảy nhiều máu như thế được! Tất nhiên trong trường hợp đó, cô ta có thể ch.ết vì bị thương trong nội tạng nhưng như thế cũng không nhìn thấy được và còn gì là hấp dẫn nữa chứ! Trước hết phải trói cô ta lại cái đã. Như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát được cô ta, không để bị phản kháng bất ngờ làm hỏng kế hoạch lúc đâm vào và cả sau khi đâm nữa. Thế thì phải loại trừ đối tượng là những cô gái ở câu lạc bộ SM vì hình như họ sẽ không đến khách sạn Tình Yêu. Khách sạn tình yêu có một cái rất hay là lễ tân không bao giờ nhìn kĩ mặt khách. Theo như tờ tuần báo thì tất nhiên là họ vẫn thường xuyên nêu cao cảnh giác, sẵn sàng đề phòng sự cố xảy ra và khi có yêu cầu của các cấp quản lý hoặc khi thấy có gì bất thường, họ cũng sẽ đến từng phòng để kiểm tra. Ngoài ra, nếu như có biến cố thì cửa ra vào rất nhỏ nên cũng khó mà chạy trốn được, trái lại khả năng bị ai đó bắt gặp và phát giác là rất cao. Xem chừng đây là một chỗ vừa dễ bị chú ý lại vừa khó trà trộn để chạy trốn. Còn là khách sạn Thành Phố thì người ta sẽ xác nhận rõ danh tính lại còn phải đăng kí thẻ lưu trú nữa nên sẽ để lại bút tích. Tuy nhiên, nếu dùng tên và số điện thoại giả để đặt phòng thì chỉ cần vẫn đến nhận phòng đúng thời gian đã định, có lẽ khách sạn sẽ không kiểm tr.a nữa. Những thông tin này, Kawashima đã nhờ khách sạn Hoàng Tử tìm hiểu giúp. Khi đặt phòng sẽ phải khai báo số điện thoại của công ty và hẹn khoảng hai giờ chiều, công ty sẽ gọi đến để xác nhận nhưng mãi cho đến một giờ bốn lắm, chắc chắn sẽ vẫn không có một cú điện nào cả. Chắc chắn sẽ không để lại dấu tích gì hết vì không đời nào mình lại mắc phải những lỗi cơ bản kiểu như: bỏ quên bằng lái, card visit hay đăng kí hộ khẩu hoặc là một cái phong bì có đề sẵn tên công ty, một tập bản thảo, biên lai hay đơn đề nghị gì đó... ..Ngoài ra, trong trường hợp đem theo túi sách thì sẽ phải tính đến chuyện khách sạn có nhân viên xách đồ cho khách. Dù là một cái túi rất nhỏ, chỉ bằng một cái cặp thôi, nhân viên khách sạn cũng vẫn cứ xách hộ lên tận phòng và tận tình hướng dẫn cho khách. Hiện nay, theo quan sát chung thì chính khách người Nhật mới là những người rất thích để cho nhân viên khách sạn xách đồ hộ. Còn những vị khách người nước ngoài thì không biết có phải vì thói quen trả tiền boa hay không mà họ rất hay từ chối những nhân viên xách đồ nếu như hành lý nhỏ gọn và họ có thể tự mang lên phòng được. Về chuyện này thì để sau quyết định cũng được. Kawashima viết vào quyển sổ của mình: "Bảo lưu về vấn đề nhân viên xách đồ."


Quyển sổ của Kawashima chi chít những dòng chữ nhỏ xíu. Đầu tiên là phải mua thật nhiều túi với những kích cỡ khác nhau. Những thứ cần dùng đều phải được bọc bằng hai lớp túi sau đó cho vào một túi giấy nữa. Xong đâu đấy, mình sẽ rời khỏi khách sạn này và đi đến hiện trường gây án là một khách sạn khác. Trên đường đi, nếu có một cửa hàng của một sân bay hay một nhà ga lớn nào đó thì sẽ ghé vào mua những cái túi bình thường người ta vẫn hay dùng. Hy vọng là ở đó sẽ có những cái túi theo kiểu sản xuất hàng loạt nhưng nếu không có thì những loại túi cao cấp được dùng phổ biến hiện nay như loại túi Viton chắc là cũng có thể dùng được.


Bây giờ cần phải quyết định xem vào khách sạn đó như thế nào. Có lẽ sẽ phải cải trang một chút. Nhưng không cẩn thận thì có khi lại càng bị để ý hơn. Xem nào, đeo kính râm, nghe cũng được đấy nhỉ? Nhưng theo như quan sát ở khách sạn này thì những người khách đeo kính râm vào lúc đăng kí phòng lại rất gây ấn tượng với nhân viên khách sạn. Thậm chí còn bị nghi ngờ ngay là đang cố tình muốn giấu mặt. Chắc cùng lắm thì họ cũng sẽ bị cảnh sát nhờ phác họa lại chân dung những người có vẻ đáng nghi đó thôi. Nhưng biết đâu cái bức chân dung ấy khi được dán lên lại bị một người quen nào đó tình cờ có mặt trong khách sạn nhận ra thì ch.ết. Dù có cải trang thì họ vẫn có thể đoán biết được phần nào thông qua vóc dáng bề ngoài. Tất nhiên, rủi ro này rất khó xảy ra nhưng dù sao thì tránh được vẫn là tốt nhất. Nếu lúc đăng kí phòng mà gặp đồng nghiệp ở công ty hay học viên của Yoko thì quả là rất đáng lo ngại. Những người đó thể nào mà chẳng nhận ra mình, do đó tốt hơn hết là sẽ dừng việc thực hiện kế hoạch ngay khi thấy bóng dáng họ xuất hiện ở gần đấy. Dù sao thì cũng vẫn phải cái trang một chút. Nên cải trang thế nào nhỉ? Trước hết cần phải làm gì với khuôn mặt đây? Chắc chỉ cần thay đổi kiểu tóc một chút và đeo kính cận loại nặng là đủ. Sau đó cũng cần tính toán thật kỹ về quần áo nữa. Vì dù sao thì với những người đã gặp mình nhiều lần, chỉ cần nhìn phía sau cũng có thể nhận ra ngay. Vậy thì sẽ phải mua một bộ quần áo mà bình thường mình hầu như không bao giờ xỏ vào, chẳng hạn như một bộ complet màu chàm hoặc màu tro xám mà những người cán bộ công nhân viên chức thường hay mặc. Tốt hơn là có thêm một chiếc áo khoác mỏng nữa. Phải sớm mua bộ Complet đó vì thế nào mà cái quần chẳng rộng hơn khổ người của mình nên sẽ cần phải có thời gian để sửa lại một chút. Một đôi giày đế cao sẽ giúp mình trông cao hơn cũng là một ý hay đấy. Sau khi gây án thì chắc chắn là người sẽ dính đầy máu nên cũng phải thay quần áo. Hay là không mặc gì trong lúc gây án nhỉ? Nhưng biết đâu cô ta sẽ chống cự lại rất ác liệt, lúc đó mình mà không mặc quần áo thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong lúc tiến hành nghi lễ đưa cô ta về cõi ch.ết mà mình lại ở trần thì biết đâu lại chẳng nảy sinh ham muốn này nọ. Thế rồi lại bị cô ta nghĩ rằng cái gã này cắt gân chân của mình cũng chỉ là để thoả mãn dục vọng của hắn thôi thì thật chẳng ra làm sao cả. Chà, bây giờ mình cũng muốn suy nghĩ thử xem máu và sự đau đớn của bản thân có ý nghĩa như thế nào đối với chính mình. Tất nhiên là đối với nạn nhân của sự bạo hành thì việc nghĩ đến cái gọi là ý nghĩa của sự bạo hành rất quan trọng. Không chỉ quan trọng mà phải nói là rất cay nghiệt nữa. Nghĩ đến đây, Kawashima chợt dừng lại, xóa hết những chữ nhỏ xíu đã ghi vào sổ, chỉ giữ lại từ chỗ: "Phải thay đổi y phục" trở về trước. Sau đó, anh viết một dòng chữ rất to vào đó: "Đừng có ghi chép những thứ linh tinh chẳng liên quan gì đến kế hoạch chứ!".


Trời chuyển tối, nhìn lên đã thấy kim đồng hồ chỉ số 8. Thời gian trôi qua nhanh thật! Mà mình đã có thể say sưa lập cái kế hoạch này đến tận bây giờ cơ à? Để hoàn thành kế hoạch thì không biết tất cả những thứ này đã đủ chưa nhỉ? Bây giờ thì Kawashima đã quên mất rằng, thực ra cái kế hoạch này được lập ra chỉ để giúp anh ta chạy trốn khỏi nỗi lo sợ rằng một ngày nào đó, có thể chính tay anh sẽ đâm đứa con gái bé bỏng của anh.




Kawashima đã quyết định khi gây án sẽ mặc một bộ quần áo rất bình thường - một chiếc quần Jean và một chiếc áo sơ mi - tất cả đều phải nhỏ gọn, không được cồng kềnh và càng mỏng càng tốt. Còn phải chuẩn bị cả hai đôi găng tay da thật vừa vặn nữa. À, sẽ phải rất lưu ý đến việc dùng găng tay như thế nào đây! Lúc đăng kí nhận phòng ở khách sạn thì nên nhớ tháo găng tay ra vì sẽ phải dùng bút mực để viết vào thẻ lưu trú. Lúc đó mà vẫn cứ đeo găng tay thì quả là bất thường. May mà vết bỏng mười năm trước đã lành hẳn, không còn thấy gì nữa chứ không thì lại bị chú ý ngay. Còn việc để lại dấu vân tay ở quầy đăng kí thì cũng không cần thiết phải quá lo lắng. Ở bàn đăng kí hay trên những chiếc bút mực để sẵn cho khách sử dụng thì có vô số dấu vân tay của những người khách khác nữa mà chắc chắn là nhân viên lễ tân của khách sạn thì không thể nào nhớ nổi là người khách này đăng kí ở bàn đăng kí nào và bằng cái bút nào. Trong khi đó, nếu cứ đeo nguyên găng tay mà cầm bút thì sẽ lại bị rơi vào trường hợp giống như mấy ông khách đeo kính râm mà thôi. Tất nhiên, đây là những kết luận được rút ra từ quan sát của chính Kawashima. Những người mà cứ cố tình không tháo găng tay ra để ký thì chẳng khác nào muốn nói với mọi người rằng tôi đang cần phải che giấu một điều gì đó nên ngược lại, sẽ càng bị người khác chú ý hơn. Trong khi đó, nhân viên khách sạn lại là những người hay để ý và rất giỏi để ý đến cả những việc mà bình thường người ta cũng không mấy khi chú ý tới.


Bây giờ, giả sử là đã từ chối một nhân viên xách đồ và tự mình đem hành lý lên phòng thì lúc mở khóa, phải nhớ dùng bàn tay có đeo găng để cầm chìa khóa và sau khi đã vào phòng rồi cũng phải nhớ không được tháo găng ra. Nhất định không được để lại bất cứ một dấu vân tay nào trong căn phòng đó. Những tên tội phạm chuyên nghiệp cũng rất hay đánh lạc hướng điều tr.a của cảnh sát tới những đối tượng chưa từng có tiền án tiền sự. Trông trường hợp này, có lẽ cảnh sát sẽ nghĩ đến một danh sách kẻ tình nghi gồm toàn những tên có tiền án về ȶìиɦ ɖu͙ƈ, những kẻ bệnh hoạn hay những tên ɖâʍ đãng để điều tra. Đương nhiên là cho đến lúc lừa được cô gái đến và trói được cô ta lại thì chắc chắn là có lúc phải tháo găng tay ra mới xoay xở được. Vì thế phải luôn chú ý đến việc này. Trói được cô ta rồi là nhớ đeo găng tay vào luôn. Lúc đó sẽ chọn một đôi găng tay da màu đen, phải xỏ vào một cách rất từ từ và vô cảm. Trước đó sẽ phải nhét cái gì vào mồm để bịt miệng cô ta lại đã. Tất nhiên là không đến mức không thể phát ra bất kì âm thanh nào, song cần phải nhét kiểu gì đó để cho có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ thảm thiết thì mới thú vị chứ. Đôi găng tay dính máu sẽ được bỏ riêng vào túi nylon giống như cái quần Jean hay cái áo sơ mi và sau đó cũng sẽ nhanh chóng thay một đôi găng khác. Mỗi thứ đó lai jphải bọc thêm hai, ba lớp nylon ra bên ngoài nên sẽ cần rất nhiều túi và sẽ chỉ dùng loại túi thông thường mà hiện nay đang được bày bán rất nhiều tại các cửa hàng hoặc là các cửa hàng 24 giờ. Sẽ phải dùng đến băng dính nữa, có lẽ là nên dùng loại băng dính làm bằng vải. À mà không được quên giấy để bọc đầu nhọn của cái dùi đập đá và lưỡi dao. Phải chuẩn bị loại giấy thật dày và có tính có tính co giãn. Lúc ném những thứ đó xuống sông, cần phải tạo cho nó một sức nặng đủ để chìm xuống, có thể một cục chì cỡ nhỏ mà người ta thường dùng khi lặn là thích hợp nhất. Và phải nhớ nhét tất cả những cái giấy bọc dùi đập đá và lưỡi dao vào cùng với mấy thứ ném xuống sông đó. Xong đâu đấy thì chỉ phải giải quyết cái túi xách nữa là xong. Có lẽ an toàn nhất là nên ra một công viên nào đó, nếu thấy ổn thì có thể tìm một nhóm người lang thang và cho họ, thế là xong. Nhưng nếu cái túi đó là loại túi Viton thì không thể đem cho như thế được. Tất nhiên là dao và dùi đập đá sẽ được mua ở ngoại ô và phải mua ở những siêu thị khác nhau. Tốt nhất là nên chọn chiều thứ Bảy hoặc ngày Chủ nhật để đi mua vì lúc đó siêu thị sẽ rất đông đúc, nhộn nhịp.


À mà có cần phải gọi trước một cô nàng nào đó ở câu lạc bộ SM đến để thử xem thế nào không nhỉ? Thử nghiệm thì cũng có cái hay mà cũng có cả cái dở của nó, có thể sẽ gặp phải một chút rủi ro nào đấy cũng nên. Chẳng hạn như trong trường hợp cô gái được gọi đến để thử đó lại là bạn thân của cái cô sẽ trở thành nạn nhân của mình thì sao nhỉ? Nói chung là nếu có một chút rắc rối gì đó với cái trò SM mà mình vốn không hiểu gì thì tốt hơn là dừng việc thực hiện kế hoạch lại cho yên chuyện.


Đến giờ này rồi mà Kawashima vẫn không cảm thấy đói. Cũng có một lần nhân viên lễ tân gọi điện lên hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền quý khách! Quý khách có cần chuẩn bị giường ngủ không ạ? Chúng tôi đã lắp sẵn hệ thống dịch vụ rồi, khi cần quý khách chỉ việc nhấn nút gọi là được.", và Kawashima cũng chỉ trả lời đại khái cho qua chuyện: "Tôi đang bận, có lẽ sẽ tự dọn giường cũng được!". Nhưng sau đó, một giạng nam đầm ấm đã trả lời lại một cách rất lịch sự: "Vâng, nhưng nếu quý khách thấy cần thì có thể gọi bất cứ lúc nào. Riêng dịch vụ này, chúng tôi sẽ phục vụ 24/24 giờ" làm Kawashima cũng buột miệng đáp lại: "Vâng, cảm ơn anh! Lúc nào cần tôi sẽ gọi". Nói vậy, nhưng thực lòng Kawashima cũng không biết mình vừa cảm ơn vì cái gì nữa. Có lẽ là vì lúc đó anh đã có cảm giác như là ngay đến cả một người không quen biết cũng đang ủng hộ anh thực hiện kế hoạch này. Và anh lại tiếp tục ghi chép.


- Vâng, Viện Điều trị và An dưỡng Essensu xin nghe! - Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông trả lời.


- Tôi đang ở một khách sạn trong thành phố, hiện giờ các anh có thể phục vụ dịch vụ massage ngay ở chỗ tôi được không? - Đây là lần đầu tiên gọi đến một cửa hiệu như thế và chính Kawashima cũng không thể ngờ được là mình lại có thể nói năng một cách nhẹ nhàng, nhã nhặn như vậy.


- Quý khách đang ở khách sạn nào ạ?
- Tòa nhà mới của khách sạn Hoàng Tử Akasaka.
- Xin quý khách cho biết số phòng và cúp máy, chúng tôi sẽ gọi lại ngay để xác nhận thông tin.


Kawashima cúp máy và đợi. Chỉ chưa đầy mười giây sau đã thấy chuông reo nhưng lần này Kawashima nghe thấy một giọng nói rất lạ và cách nói cũng khác hẳn.


- Xin lỗi đã để quý khách phải chờ. Ngay bây giờ, chúng tôi có thể cử đến chỗ quý khách một cô ba mươi tám tuổi, góa chồng. - Một giọng nói rất mượt mà, đầm ấm nhưng lại có vẻ giống như được phát ra từ một cái máy cài sẵn hơn là được nói ra bởi một con người. Kawashima không thể cảm nhận được là có người ở đầu dây bên kia, càng không thể tưởng tượng được ra khuôn mặt của người đó.


- Nếu quý khách vui lòng chờ một tiếng nữa thì sẽ có một cô ngoài bốn mươi tuổi đến được. - Thấy Kawashima im lặng, giọng nói đó lại tiếp tục.
- Vâng, làm ơn cho tôi một người có thể đến đây ngay được ấy.


- Massage thông thường là 7.000 yên, còn massage nhạy cảm là 17.000 yên. Quý khách sử dụng dịch vụ nào ạ?


- Tôi chọn loại 17.000 yên ấy! - Vừa trả lời, Kawashima vừa nghĩ thầm. Có lẽ người đàn ông có giọng nói mượt mà đó đang bế một đứa trẻ hoặc là anh ta phải đang đứng ngay cạnh một cụ già ốm liệt giường và đang được truyền nước.


- Vậy thì xin quý khách đợi khoảng ba mươi phút. Quý khách làm ơn trả cả tiền taxi cho cô gái nữa ạ.
Trước khi cúp máy, Kawashima cố hỏi thử xem ở đó có nhiều người đàn ông trẻ mà vẫn gọi những cô gái hơn tuổi mình hay không.


- Cũng tương đối nhiều đấy ạ! Người đàn ông có giọng nói êm ái đó trả lời rồi đặt ống nghe xuống một cách thật nhẹ nhàng, cố gắng để đầu dây bên kia không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.


Khi cô ta đến thì sẽ làm thế nào nhỉ? Kawashima bắt đầu suy nghĩ. Từ đó đến nay đã mười năm rồi, người phụ nữ kia giờ cũng đã bốn mươi tám tuổi. Còn người phụ nữ sắp đến thì đã nói chắc chắn là chỉ mới ba mươi tám tuổi thôi mà. Nhưng những cô gái phong trần thì vẫn hay nói dối về tuổi tác của mình. Chắc chắn là cái lúc làm việc ở quán bar đó, bà ta cũng chỉ nói là mình mới hai mươi tám tuổi nên mới được vào làm. Mà hai mươi tám tuổi và ba mươi tám tuổi thì cũng đâu mấy ai thấy rõ được sự khác biệt. Thế nên nếu bây giờ mà đúng là bà ta thì mình phải nói gì đầu tiên nhỉ? Vết thương đã lành hẳn chưa, da thịt đã trở lại như xưa rồi chứ? Từ sau khi vào viện đến giờ thì hầu như không liên lạc với nhau nữa nhưng lúc đó bà ta cũng nói là chữa vết thương do một cái dùi đập đá tạo ra thì quả thật là rất đau đớn và khổ sở. Kawashima vẫn nhớ; thậm chí đó là điều duy nhất mà Kawashima vẫn còn nhớ rất rõ. Mình hoàn toàn không ghét bà ta. Nếu như thực sự là bà ta thì có lẽ cứ nói: "Lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ?" là tốt nhất. Có lẽ cũng phải hỏi thăm xem vết thương đã hoàn toàn bình phục chưa. Và rồi, Kawashima lại nhấp thêm một chút rượu nữa. Trong lúc đợi người phụ nữ ba mươi tám tuổi sắp sửa đến, Kawashima uống rượu để làm vơi đi nỗi thèm khát một cô gái ở câu lạc bộ SM. Mở tiếp chai rượu nhỏ thứ ba và rót vào ly, Kawashima nhớ lại cái giọng nói êm ái khi nãy: "Cũng tương đối nhiều đấy ạ!". Máy điều hòa đang hoạt động làm cho hơi nước đọng lại trên cửa sổ. Qua mặt kính mờ ảo đó, Kawashima thấy một Tokyo xa xăm chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Đứng trên cao nhìn xuống, những người đi lại bên dưới trông chỉ như những cái chấm nhỏ. Gần đây, Kawashima thấy không ít chương trình truyền hình nói về chuyện những anh chàng trẻ tuổi chỉ có thể yêu được những người phụ nữ ngang tuổi mẹ mình. Gọi là tình yêu thì cũng được thôi nhưng mà thực ra, đó chính là sự kéo dài và phát triển của hội chứng Peter Pan 2. Trường hợp này cũng tương tự như trường hợp của những thanh niên bị bệnh tâm lý thường hay đi quấy rối các bé gái. Bởi vì họ không thể tạo dựng được mối quan hệ giữa người với người, đặc biệt là quan hệ nam nữ một cách nghiêm túc. Một nhà tâm lý học với chiếc cà vạt sọc đã giải thích như vậy. Ông ta gọi những chàng trai trẻ cứ nhất định chỉ quan hệ với những người phụ nữ hơn tuổi là những kẻ biến thái. Kawashima hầu như không chuyện trò gì với những người bạn cùng sống ở nhà tình thương. Ngay cả với Taku, mặc dù sống cùng nhau suốt hai năm nhưng cũng chỉ đến trước khi rời khỏi cái nhà đó, hai đứa mới nói được với nhau vài ba câu ngắn ngủi và đến bây giờ thì Kawashima đã không còn nhớ nổi đó là câu gì nữa. Lúc này, Kawashima đang nhớ về những người bạn ở đó bằng cái nhìn của một người đàn ông đã trưởng thành, một người đàn ông đã ở cái tuổi hai mươi chín. Một gian phòng dành riêng để chơi với một cái sân hình đáy hộp có rải cát trắng mịn để chơi đùa, có rất nhiều đồ chơi, nào là búp bê đủ các loại, nào là thú nhồi bông, nào là các con rối, và cả những cái máy bay, ô tô, điện thoại đồ chơi, những khối xếp hình, những dụng cụ để làm xiếc hay vẽ tranh, và tất nhiên là cả những người bạn nữa. Kawashima có thể nhớ lại toàn bộ cảnh tượng đó như thể mình đang đứng trong căn phòng ấy và ngắm nhìn những đứa trẻ kia đang chơi đùa vậy. Tất cả bọn trẻ ở đó đều không ưa người lớn. Nếu có người lớn nào đó đứng gần bọn trẻ thì trăm đứa như một, sẽ tỏ ra rất khó chịu. Chúng chẳng thèm chào hỏi và thậm chí nếu có bắt chuyện, chúng cũng không đáp lại. Nếu cứ gọi tên chúng mãi thì chúng cũng chỉ trả lời một cách xấc xược và chẳng thèm nhìn vào mặt người ta. "Chỉ có những thằng ngốc mới thèm nghe! Ồn ào quá đi mất!". Khi bị những người lớn ở đó nhắc nhở thì lập tức, chúng sẽ điên lên, ném đồ chơi đi, thậm chí phá hỏng đồ chơi và cắn ngón tay một cách tức tối. Nếu như chúng không thích phần thức ăn của mình mà lại muốn thứ khác thì cũng sẵn sàng ăn ngấu nghiến đồ ăn của bạn. Có những đứa trẻ chỉ ngồi xổi trong góc phòng giống như đang cầu nguyện hay ngồi thiền cho tĩnh tâm và nếu có ai đó lại gần trong phạm vi một mét, nó sẽ khóc toáng lên như phải bỏng. Lại có những đứa nhu nhược, nhút nhát đến mức chỉ biết nhìn người lớn một cách sợ hãi như thể đang chờ đợi và làm theo bất kỳ những gì họ sai khiến. Có cả những bé gái cứ bám nhằng nhẵng lấy những người lớn mà mình không hề quen biết, nũng nịu, thậm chí là lả lướt như sẵn sàng cho họ thọc tay vào cả bên trong người mình. Rồi cũng có những đứa có tật tự cắn cánh tay. Hoặc có những đứa không thể nhịn được, cho ra cả quần, bốc mùi kinh khủng mà cũng chẳng thèm để ý. Những đứa như vậy bị bố mẹ đánh là đúng rồi. Những đứa như vậy bị ghét là đương nhiên. Bị bố mẹ ghẻ lạnh và không yêu thương như những anh chị em khác cũng không có gì là lạ. Tất cả bọn chúng đều nghĩ như vậy, nhưng chẳng đứa nào chịu hiểu rằng thực ra đó không phải là nguyên nhân bố mẹ đáng chúng mà trái lại, đây chính là kết quả của việc chúng bị bố mẹ đánh. Bọn trẻ hoàn toàn bất lực, yếu ớt và vô tội. Kawashima đang khóc, không biết từ lúc nào nước mắt anh trào ra, anh uống liền một hơi hết luôn ly rượu đang cầm trên tay. Bọn trẻ vô cùng yếu đuối, vậy mà lại bị đánh đập dã man, thật chẳng ra làm sao cả. Dùng dụng cụ xỏ giầy hay dây cao su ở máy hút bụi, thậm chí cả chuôi dao để đánh đập, xiết cổ lũ trẻ, lại còn giội cả nước sôi vào người chúng. Nhưng lũ trẻ đáng thương ấy làm sao dám bỏ nhà ra đi, làm sao dám chạy trốn khỏi những người cha, người mẹ ấy, lại càng không bao giờ có chuyện tự đáy lòng chúng căm thù cha mẹ của mình. Tại sao lại cứ phải yêu thương cha mẹ như thế; có lẽ cho đến lúc ch.ết, chắc Kawashima vẫn cứ phải điên lên vì điều đó. Khi mà tình yêu thương và tính hung bạo hòa lẫn với nhau thì chính bản thân chúng ta, hay những người mà chúng ta yêu thương, hoặc những người yêu thương chúng ta đều sẽ có cảm giác yên tâm hơn khi bộc lộ được cái chứng loạn thần kinh đó ra ngoài. Những tình cảm hiền lành, ấm áp lại chính là nguyên nhân của những nỗi lo lắng, bất an không biết rằng liệu đến một lúc nào đó mình có đánh mất đi những tình cảm tốt đẹp này không? Và với những nỗi lo lắng thường trực như vậy trong lúc vô thức, chúng ta lại càng tỏ ra bực bội, khó chịu như thể muốn cho họ thấy rằng chúng ta đang căm ghét họ, những người mà thật ra ta luôn yêu thương. Những đứa trẻ đã lớn lên như vậy mà người đàn ông với chiếc cà vạt sọc lại gọi là biến thái, và coi đó là một chứng bệnh tâm lý cần được chữa trị! Nhìn vào mặt kính cửa sổ mờ mờ vì những giọt nước đọng lại, Kawashima thấy bóng mình phản chiếu trong đó hòa vào với quanh cảnh Tokyo lúc đêm. Thành phố đêm trải mãi về phía xa giống như bị thu vào một cái đáy hộp. Vừa nhìn vào cái không gian xa xăm đó, Kawashima vừa tự nghĩ rằng mình chính là một điển hình của những đứa trẻ đó - những đứa trẻ sống ở đáy cùng trong một chiếc hộp đen tối, một kẻ tử vì đạo với chiếc dùi đập đá trong tay đang lao về phía kẻ địch khổng lồ và đáng sợ. Cảm xúc dâng trào, Kawashima ghé sát mặt vào cửa sổ, vừa nhớ lại gương mặt của lũ trẻ ở nhà tình thương, từng đứa, từng đứa một, vừa nói: "Mọi người đang đợi đấy!". Môi anh khẽ chạm vào mặt kính làm cho những giọt nước bám trên đó chảy đi mất, hệt như những con sâu nhỏ xíu đang cố trốn đi đâu đó thật nhanh. Thế rồi Kawashima cứ lẩm bẩm mãi một câu: "Mày sẽ giúp tao giết những kẻ đó hả?".


--- ------ ------ ------ -------
1 Japan Credit Bureau: Một loại thẻ tín dụng.
2 Perter Pan là nhân vật trong sáng tác của J.M.Barrie, một cậu bé có thể bay và từ chối không chịu lớn lên. Từ đó, người ta gọi hội chứng Peter Pan là hội chứng của những người lớn sống vô trách nhiệm với bản thân và môi trường xung quanh.






Truyện liên quan