Chương 23: Lột Xác (3)

Hiện đang có một bầy nhị vĩ lang ẩn mình bên trong mê cung. Tập tính của loài nhị vĩ lang là di chuyển thành từng nhóm từ khoảng bốn đến sáu con. Xét trên phương diện đơn lẻ, chúng là sinh vật yếu nhất trong số các quái vật cư ngụ cùng tầng, thế nên nhị vĩ lang phải phối hợp với đồng bọn để bù trừ yếu điểm ấy. Bầy này cũng không phải là ngoại lệ; nó được tạo nên từ bốn cá thể thành viên riêng biệt.


Bầy nhị vĩ lang di chuyển thông qua việc nép mình vào vách tường đá, vừa cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh vừa tìm kiếm địa điểm săn mồi thuận lợi. Phục kích là cách thức đi săn cơ bản của chúng.


Bốn cá thể thành viên sẽ đi lang thang quanh quẩn cho đến khi tìm thấy một khu vực được cả bọn đồng thuận. Khi đó, chúng sẽ chia nhau ra nấp vào bóng râm đằng sau các tảng đá rải rác khắp tứ phía và chỉ việc chờ đợi con mồi tiến vào gọng kìm mai phục. Nạn nhân xấu số không sớm thì muộn cũng bị ép vào giữa các tảng đá và vách tường để rồi bị giết một cách gọn ghẽ. Đang tưởng tượng đến khung cảnh ɭϊếʍƈ láp bữa ăn thơm ngon sắp đến, lũ quái bỗng nhiên cảm thấy có sự bất thường xảy ra.


Điểm mấu chốt trong phương hướng sinh tồn của nhị vĩ lang là khả năng phối hợp, thế nên giữa các cá thể tồn tại một mối liên kết độc lập với nhau. Tuy chẳng đến mức gọi là tâm tư hòa hợp thành khối thống nhất, song chúng có thể nắm được tương đối vị trí cùng ý định kế tiếp của đồng bọn xung quanh mình.


Linh cảm mà chúng cảm nhận được thật kỳ lạ. Vốn dĩ đây là một bầy có bốn con song hiện tại chúng chỉ cảm nhận được dấu hiệu của ba thành viên. Một con nhị vĩ lang có nhiệm vụ cảnh giới ở góc tường đối diện bỗng đột nhiên biến mất.


Sự ngờ vực bắt đầu dấy lên trong bầy, và khi cả bọn toan nhổm người dậy khỏi vị trí ẩn nấp thì một tiếng tru của đồng bọn chúng vang lên.




Đó là tiếng tru thể hiện sự nóng nảy và bất lực của một con nhị vĩ lang khác đang mai phục gần vách tường nơi con đầu tiên biến mất. Dường như nó mắc kẹt vào một thứ gì đó, cố sức vùng vẫy song không tài nào thoát ra được.


Hai con ở phía đối diện liền bật dậy lao tới định giải cứu. Thế nhưng cũng cùng lúc ấy, dấu hiệu của con đang vùng vẫy cũng liền lặn không sủi tăm.


Cảm thấy hoang mang cùng cực, hai cá thể nhị vĩ lang còn lại mau chóng tiến đến phía bức tường đối diện kiểm tr.a song chẳng phát hiện được gì xung quanh. Chúng bối rối đưa mũi khụt khịt đánh hơi vị trí nơi hai đồng bọn vừa biến mất hòng tìm kiếm chút manh mối.


Đúng vào lúc ấy, mặt đất đột nhiên sụt xuống, để lộ đồng thời một bức tường đá trồi ra bao quanh lấy chúng.


Lũ quái gần như toan nhảy lên ngay tức khắc, song cùng lúc đó mặt đất lại chuyển động trở về nguyên trạng thái ban đầu. Nhưng nếu chỉ có vậy thì bọn nhị vĩ lang hoàn toàn có thể phá hủy và thoát khỏi cái bẫy này hết sức đơn giản. Nếu chẳng phải là do chúng hoang mang trước sự kiện quá đỗi lạ lùng chưa từng thấy trên đời này, thì ngay từ đầu chúng đã chẳng có thể bị bắt một cách suôn sẻ đến vậy.


Thế nhưng, kẻ phục kích chúng đã tiên liệu được sự hoảng hốt và giây phút hành động lạc nhịp đó để tận dụng được một khoảnh khắc vừa đủ nhằm cầm tù hai con còn lại.
"Guruua!?"
Hai con quái bị vây hãm trong tường tru lên, song thanh âm đó nhanh chóng im bặt sau đó ít lâu.


Người đã bắt gọn bốn con nhị vĩ lang tất nhiên là Hajime. Kể từ ngày nung nấu ý định phản công thì cậu đã kiềm chế được cảm giác đói khát cùng triệu chứng đau nhức ảo tưởng của bản thân xuống, vừa uống Thần thủy để duy trì sự sống vừa rèn luyện Biến đổi không ngừng bằng nguồn ma lực không bao giờ cạn.


Biến đổi của cậu giờ đã nhanh hơn, chính xác hơn và sở hữu phạm vi ảnh hưởng lớn hơn trước. Hiện tại cứ như vầy mà rời ra bên ngoài thì Hajime sẽ ch.ết là cái chắc, thế nên cậu vẫn cố thủ bên trong căn cứ điểm là căn phòng có Tinh thể Thần linh để tiếp tục rèn luyện. Cậu phải mài giũa vũ khí của mình trở nên sắc bén hơn dù chỉ là một chút, và vũ khí của cậu không gì khác hơn... chính là phép Biến đổi.


Tuy nói là đã kiếm chế song Hajime vẫn phải cắn răng chịu đựng cơn đau khôn tả hành hạ cậu từng chặp. Thế nhưng, cảm giác đói khát cùng triệu chứng đau nhức ảo tưởng thay vào đó lại là tác nhân thôi thúc cậu tập trung cao độ. Kết quả là tốc độ phát động đã tăng gấp vài lần so với trước, và phạm vi ảnh hưởng đã đạt đến ngưỡng ba mét đổ lại. Tuy vậy vẫn giống như cũ, kĩ năng này không thể tạo ra được lực công kích trực tiếp giống như tác dụng của ma thuật thuộc tính hệ Thổ.


Trong khoảng thời gian đó, Hajime tạo ra một vật chứa bằng đá cỡ nhỏ dùng để trữ Thần thủy, phục vụ cho Biến đổi trong lúc khai phá mê cung nhằm tìm kiếm mục tiêu của mình.


Và rồi, Hajime đã phát hiện bốn con nhị vĩ lang và đã bám theo chúng được một thời gian. Tất nhiên có vài lần cậu suýt bị phát hiện, song nhờ nhanh trí dùng Biến đổi để nấp vào bên trong vách tường thế nên cậu vẫn duy trì được khoảng cách với lũ quái. Sau đó, lợi dụng thời điểm cả bầy phân tán để phục kích con mồi, Hajime từ phía sau vách tường phát động Biến đổi và kéo lần lượt từng con một vào bên trong.


“Xem nào, vẫn còn sống sao? Chậc, cũng vì Biến đổi của mình chẳng có tí lực sát thương nào cả. Ngay cả mũi đá nhô ra cũng chẳng có đủ uy lực và tốc độ để giết nổi bọn quái vật xung quanh khu vực này.”


Hajime dùng mắt lấp lánh nhìn qua cái lỗ bé tí hin ở dưới mặt đất. Sâu bên trong là hai con nhị vĩ lang bị đá vùi cứng đơ “bên trong vách đá” đến nỗi chẳng thể cử động dù chỉ là một chút. Hai con quái tru lên một tiếng nho nhỏ lộ vẻ tuyệt vọng trước tình cảnh mắc phải.


Trên thực tế trước đó không lâu, cậu đã thử tạo ra những mũi đá mọc lên từ dưới chân để tấn công lũ quái vật, song uy lực xuyên thấu cũng tốc độ hoàn toàn không đủ để có thể sử dụng nó như một tuyệt kĩ thực dụng. Quả nhiên đây mới là đất diễn của ma thuật thuộc tính hệ Thổ. Nói cho cùng, Biến đổi cũng chỉ là loại ma thuật dùng để chế tác khoáng vật, thế nên không thể nào lại có lực sát thương bộc phát trong quá trình chế tác được. Giam cầm chúng như vầy đã là những gì tốt nhất mà cậu có thể làm ở hiện tại.


“Để chúng ch.ết ngạt thì cũng được thôi... nhưng mình không thể chờ thêm được nữa.”
Ánh nhìn tươi roi rói của Hajime giống hệt như ánh mắt của một kẻ săn mồi.


Cậu bèn áp tay phải lên vách tường và phát động ma thuật Biến đổi. Một phần đá bị cắt gọn, và cậu tiếp tục tập trung mường tượng thật kĩ lưỡng trong khi chế tác tạo vật từng chút từng chút một. Khi đã hoàn thành, phần đá bị biến đổi thành một thứ giống như một mũi thương thon dài đầu xoắn ốc, chưa kể lại còn được tạo thêm một bộ phận bổ sung giống như tay cầm đầy thuận tiện ở một đầu.


“Giờ ~ thì, ta đào thôi!”
Hajime chọc mũi thương về phía con nhị vĩ lang bị giam cầm bên dưới mặt đất. Cậu ngừng lại khi có cảm giác đầu thương đã chạm phải lớp da cùng lớp lông cứng bên ngoài của con quái vật.


“Biết ngay là dùng mũi thương không được rồi. Thế nhưng, mình đã có sắp xếp từ trước.”


Tại sao lại không phải là dao hay kiếm? Kiến thức nền tảng là quái vật càng mạnh thì càng khó xơi. Tuy vẫn có một vài ngoại lệ về đặc điểm chủng tộc, thế nhưng vì Hajime đã nghiềm ngẫm các trọng điểm nêu ra trong các bài giảng như là cách bù đắp sự bất tài của bản thân, do vậy cậu biết được rằng dao và kiếm thông thường không có tác dụng gì với lũ quái vật ở tầng hiện tại.


Thế là Hajime bèn quay tròn tay cầm gắn liền với mũi thương. Đầu thương hình xoắn ốc nhờ thế cũng bắt đầu vặn xoắn. Đúng vậy, thứ có thể xuyên thủng được lớp da dày của lũ quái vật mà cậu nghĩ đến là một mũi khoan!


Cậu dồn hết sức lực vào cánh tay phải để quay cái tay cầm nhằm dồn trọng lượng mũi khoan xuống dưới. Và rồi, sau một hồi nỗ lực từng chút từng chút một thì đầu thương cuối cùng cũng đã đâm vào được lớp da của con nhị vĩ lang.
"Guruuuaa-!?"
Con nhị vĩ lang tru lên.


“Đau lắm hả? Tao không xin lỗi đâu. Tao làm thế cũng là để sống sót mà thôi. Chúng mày trước cũng định ăn thịt tao mà. Chúng ta đều là cùng một phường một hội cả.”


Vừa thủ thỉ những lời như vậy, Hajime vừa tiếp tục quay cái tay cầm nhằm gia tăng trọng lượng hơn nữa. Con nhị vĩ lang vùng vẫy trong tuyệt vọng, thế nhưng cái bẫy không để lộ ra một kẽ hở nào khiến mọi cố gắng của nó chỉ là công cốc.


Cuối cùng, mũi thương đã xuyên thủng lớp da dày của con nhị vĩ lang và phá hủy không thương tiếc nội tạng bên trong cơ thể nó. Con quái tru lên những tiếng lâm chung, và liền sau đó thì cơ thể nó giật giật một chút và đột nhiên hoàn toàn ngừng cử động.


“Được rồi, tạm thời đảm bảo được vấn đề lương thực.”
Hajime mỉm cười đầy hân hoan và tiện tay xử lý nốt số nhị vĩ lang còn lại. Cậu kết thúc bằng việc dùng cánh tay duy nhất của mình để lột da lũ quái lấy thịt, tuy có hơi bất tiện một tẹo.


Thế rồi như thể được kích thích bởi cảm giác đói khát, Hajime bắt đầu ăn chúng.






Truyện liên quan