Chương 24: Kiến Tạo Vũ Khí (1)

Ánh sáng Lục quang thạch tỏa ra như ngọn đuốc le lói soi rọi khoảng không gian xung quanh bị nhấn chìm trong màn đêm đen đặc.
Hiện ra dưới ánh sáng ấy là hình bóng lẻ loi của một sinh vật. Hình bóng đó thu mình lại trước xác một con quái thú, miệng nhai ngấu nghiến không ngừng nghỉ.


“Aaa, guu, đúng là như hạch thật mà!”
Vừa ăn thịt con Nhị vĩ lang, Hajime vừa làu bàu buột miệng chửi thề.


Thây kệ xác con quái chỉ toàn gân dai nhách và máu vẫn ứa ra thành giọt, cậu vẫn tiếp tục cắn xé và nuốt chửng nó vào bụng. Đây là bữa ăn đầu tiên của cậu trong suốt hai tuần vừa qua. Đột nhiên phải xử lý số thịt từ trên trời rơi xuống này, bao tử cậu phát ra tín hiệu phản đối bằng một cơn đau quặn thắt ruột. Song đã tiên liệu điều này từ trước, Hajime vẫn điềm nhiên tiếp tục tọng thịt vào mồm không chút nao núng.


Vẻ ngoài hiện tại của cậu trông không khác gì một tên người rừng chính hiệu, mà xét theo quan điểm của xã hội văn minh thì thật chẳng ưa nhìn một chút nào.


Thế nhưng phớt lờ hương vị kinh tởm dễ khiến người khác phải nôn ọe, điều duy nhất chiếm trọn tâm trí của Hajime lúc này là bằng mọi giá phải xoa dịu được cơn đói khát đeo bám cậu suốt thời gian vừa qua. Thậm chí cậu còn chẳng buồn cảm thấy vui sướng khi được chén một bữa no say như vầy, chỉ cắm cúi ăn lấy ăn để như đang phát rồ.


Bụng Hajime bắt đầu căng phình sau một hồi gặm thịt và nốc thứ nước Thần thủy đầy xa xỉ - một cảnh tượng mà nếu người của Giáo hội biết được dám sẽ ch.ết ngất chứ chẳng đùa. Khi ấy, một hiện tượng bất thường bỗng nhiên xảy ra trên cơ thể cậu.
“Aa-!? Agaaa!!!”




Một cơn đau khôn xiết đột ngột bùng phát lan tỏa khắp thân người Hajime, kèm theo một cảm giác ghê sợ len lỏi như thể có một tác nhân đang xâm thực vào bên trong cơ thể. Cơn đau càng lúc càng trở nên khốc liệt khó lường.
“Guaaaaaa! C-Cái gì thế này- Guuuuuuu!”


Đó là một sự đau đớn vượt ngoài sức chịu đựng của bản thân. Chắc chắn là có một thứ gì đó đang xâm thực toàn bộ cơ thể cậu. Cơn đau không bút mực nào có thể hình dung đã nhanh chóng xóa nhòa triệu chứng đau nhức ảo tưởng hoành hành trước đó không lâu.


Run rẩy sờ soạng trong túi, Hajime lôi ra một vật chứa làm bằng đá có hình ống nghiệm, đoạn nghiến đứt một đầu ống rồi uống cạn dung dịch ở bên trong. Thần thủy dự trữ nhanh chóng phát huy công hiệu và nỗi đau lập tức bị xóa nhòa, song chỉ trong nháy mắt nó đã quay trở lại tiếp tục hành hạ cậu.


“Hiaaaaa!! Tại sao chứ... tại sao không thể chữa lành chứ, agaaaaaa!”
Cơ thể Hajime bắt đầu co giật theo từng hồi. Hấc, hấc, toàn thân cậu run rẩy vì đau đớn, phát ra những âm thanh răng rắc đến kỳ lạ.


Tuy nhiên, trong khoảnh khắc kế tiếp, Thần thủy được hấp thụ bởi cơ thể lại phát huy tác dụng, chữa lành cơ thể cậu bằng một phương thức đầy dị thường. Sự hồi phục vừa dứt, nỗi đau đớn lại tiếp tục viếng thăm, và liền sau lại là hồi phục.


Khốn nỗi do tác dụng của Thần thủy nên ý thức của Hajime vẫn được bảo toàn. Khả năng hồi phục tuyệt diệu giờ đây đã trở thành một con dao hai lưỡi.


Hajime lăn mình quằn quại trên mặt đất, vừa kêu thét thảm thiết vừa dộng đầu liên hồi vào tường trong cơn bĩ cực bị hành xác trong địa ngục không có lối thoát. Thà bị giết quách đi còn hơn phải sống khổ như thế này, song chẳng có ai có thể giải thoát cậu khỏi bề trầm luân nên cậu chỉ đành cắn răng chịu đựng.


Thế rồi, trên người Hajime bắt đầu xuất hiện sự biến hóa.


Trước tiên, mái tóc cậu mất hết màu sắc. Không rõ là vì nỗi đau khôn tả hay vì những nguyên nhân khác nhau, mái tóc đen đặc trưng của dòng máu Nhật Bản trong chớp mắt chuyển thành màu trắng. Kế tiếp, cơ bắp và khung xương cậu trở nên cứng cáp hơn, cùng những đường đỏ sẫm nổi lên trên khắp cơ thể.


Đây được gọi là sự bù trữ quá mức, là hiện tượng hồi phục cơ bắp sau khi bị giãn ra bởi quá trình tập luyện dẫn đến kết quả là phần cơ sẽ nở ra thêm một tẹo, và khung xương trở nên cứng cáp hơn sau khi bị “phá hủy” và “chữa lành.” Hiện tại, cơ thể của Hajime cũng đang xảy ra một loạt biến đổi dị thường tương tự.


Đối với loài người mà nói thì thịt của quái vật là chất kịch độc. Bản thân quái vật là những sinh vật sở hữu nội quan đặc trưng gọi là Ma thạch, và sự tuần hoàn ma lực trực tiếp quanh khắp cơ thể cho phép chúng phát huy những năng lực sinh lý hết sức đáng kinh ngạc. Ma lực bị biến chất tuần hoàn khắp cơ thể ấy thẩm thấu vào xương thịt khiến chúng trở nên bền chắc hơn trước.


Sản sinh ra từ nguồn ma lực bị biến chất là ma thuật đặc trưng – loại ma thuật không cần đến niệm xướng và trận địa ma thuật – thế nhưng chẳng ai hiểu được cơ chế chính xác đằng sau mối liên hệ này. Nói tóm lại thì ma thuật biến chất khiến người mắc phải rơi vào tử địa, bởi vì chúng xâm thực vào bên trong cơ thể và phá hủy các tế bào từ trong ra ngoài.


Trước kia, đã từng có những người từng ăn thịt quái vật và tất cả đều chịu một kết cục tàn khốc là cơ thể nát ra thành từng mảnh và trải qua cái ch.ết cực kỳ đau đớn. Hajime trên thực tế không phải là không biết đến điều này, song cơn đói đã khiến cậu lú lẫn đến nỗi chẳng màng bận tâm vận dụng đến mảnh tri thức bị chôn vùi trong não bộ.


Nếu Hajime chỉ đơn thuần là ăn thịt quái vật thì hiển nhiên cơ thể của cậu chẳng chóng thì chầy cũng sẽ tan nát và cầm chắc cái ch.ết. Thế nhưng, có một phương thuốc thần diệu không cho phép điều đó xảy ra – đó chính là Thần thủy, thứ dịch thể giúp hồi phục bộ phận bị phá hủy trở về nguyên trạng trước đó ngay lập tức. Kết quả, cơ thể Hajime được cường hóa với một tốc độ hết sức đáng kinh ngạc.


Bị phá hủy, rồi được chữa lành, rồi lại bị phá hủy, và lại được chữa lành. Cơ thể Hajime vừa co giật vừa xảy ra sự biến hóa, trông chẳng khác nào là đang được tái sinh. Một nghi thức khai sinh ra một bản ngã mới, vứt bỏ đi cái tôi đầy mong manh trước kia. Tiếng kêu thét của Hajime chính là tiếng khóc chào đời.


Rốt cuộc sau cùng, Hajime ngã sõng xoài ra đất vì mệt lử. Mái tóc giờ đây đã nhuộm trắng xóa, và quanh khắp cơ thể là những đường đỏ sẫm ẩn khuất sau lớp quần áo trông chẳng khác gì bọn quái nhị vĩ lang, cước thố và trảo hùng.


Cánh tay phải của Hajime giật giật cử động. Cặp mắt đang nhắm nghiền khẽ mở hé ra, và đồng tử sau một hồi định thần thì di chuyển tiêu điểm xuống phía cánh tay phải. Thế rồi, cánh tay ấy tạo ra thanh âm sồn sột như đang cào móng trên mặt đất, đoạn siết lại thành hình một nắm đấm.


Thu lại mở ra không biết bao nhiêu lần, Hajime di chuyển cánh tay để chắc rằng bản thân mình vẫn còn sống, và thế là cậu bèn chậm rãi đứng dậy.
“... Nhắc mới nhớ, đáng lẽ mình không được ăn thịt quái vật... đúng là ngu ngốc thật... nhưng không ăn thì cũng chẳng xong...”


Hajime mỉm cười như tự chế giễu bằng một vẻ mặt đầy mệt mỏi.


Không còn cảm giác đói khát, cũng chẳng còn cảm thấy sự đau đớn khôn tả - cứ như mọi nỗi khổ đau cùng triệu chứng đau nhức ảo tưởng đã bị thổi bay đi mất. Thay vào đó là một cảm giác nhẹ bẫng lạ thường như có một luồng sinh lực dồi dào tràn ngập khắp cơ thể.


Dẫu tinh thần thấm mệt sau khi trải qua cơn đau vượt ngoài sức tưởng tượng, thế nhưng có lẽ đây chính là trạng thái tốt nhất cậu đạt được cho đến thời điểm hiện giờ. Theo quan sát, cơ bắp ở bụng và tay rõ ràng có sự phát triển, và chiều cao cũng được tăng lên từ 165 cm trước kia lên thành tổng cộng 175 cm.


“Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình vậy? Có một cái gì đó thực sự phi thường ở đây...”


Không chỉ là sự biến hóa về vẻ ngoài, song hành cùng nó là một cảm giác khó chịu bên trong cơ thể; một cảm giác đầy phi thường, thực ấm áp mà cũng hết sức lạnh lẽo. Hajime thử tập trung ý thức vào những đường đỏ sẫm trên cánh tay, và thế là chúng nổi hẳn lên trên.


“Uwaa, m-mình có linh cảm không hay chút nào, cứ như là bản thân trở thành một thứ quái vật nào đó thì phải... đúng là một trò đùa... phải rồi, Bảng Trạng Thái...”


Hajime vội vàng lục tìm bên trong túi tấm Bảng Trạng Thái mà cậu đã hoàn toàn quên béng mất sự tồn tại của nó. May mắn thay là nó vẫn còn nằm nguyên vẹn và đã xác nhận trạng thái hiện tại của Hajime. Có lẽ nhờ nó mà cậu có thể hiểu được phần nào những sự kiện dị thường vừa xảy đến với cơ thể mình.






Truyện liên quan