Chương 32: Bên Phía Bạn Học I - Thoái Chí Và Quyết Tâm (2)

Làm ơn từ giờ, xin đừng gây tổn thương tới người bạn thân nhất đầy nhân hậu của con nữa, Shizuku tay vẫn nắm lấy Kaori, miệng thì thầm cầu nguyện tới ai đó không rõ.
Khi đó, cánh tay của Kaori được giữ chặt bỗng nhiên cử động.
“!? Kaori! Có nghe thấy tớ không!? Kaori!”


Shizuku khẩn thiết kêu lên. Hai mí mắt đang nhắm nghiền của cô gái bắt đầu giật giật. Shizuku tiếp tục lay gọi. Như có phản ứng với giọng nói kề bên, tay của Kaori siết chặt lấy nắm tay của Shizuku.
Thế rồi, Kaori từ từ mở mắt.
"Kaori!”
"... Shizuku-chan?"


Shizuku nhoài mình tới cạnh giường nhìn xuống Kaori với cặp mắt nhòe đi vì lệ. Hai đồng tử của Kaori ngơ ngác nhìn vào khoảng không một lúc rồi dần ổn định trở lại; ý thức cũng được phục hồi và tầm nhìn giờ chuyển qua Shizuku đang chăm chú quan sát và lay gọi bản thân cô.


“Phải, đúng vậy. Là tớ đây. Kaori, trong người cậu thấy thế nào rồi? Có gì khó chịu không?”
“Ư-Ừm. Mình ổn mà. Cũng hơi uể oải một chút. Có lẽ là do mới ngủ dậy...”
“Hẳn mà. Cậu đã thiếp đi tới tận năm ngày liền... uể oải cũng là điều đương nhiên thôi.”


Shizuku nở một nụ cười khổ sở trong lúc thông báo cô bạn thân đã ngủ mê trong bao lâu, đoạn giúp Kaori vươn người dậy khỏi giường. Kaori liền có phản ứng.
“Năm ngày ư... không thể nào... tại sao nhỉ... rõ ràng là mình đã đến mê cung... và rồi...”


Có dự cảm không lành khi nhìn vào cặp mắt đang chìm trong cõi xa xăm của Kaori, Shizuku bèn cố gắng đổi chủ đề ngay lập tức. Thế nhưng, ký ức của Kaori đã được khôi phục sớm hơn dự liệu.
“Và rồi... aa... Nagumo-kun ra sao rồi?”
"!... Chuyện đó thì..."




Shizuku lộ vẻ khổ sở không biết phải diễn đạt thế nào cho phải. Chứng kiến nét mặt của Shizuku, Kaori liền nhận ra tấn thảm kịch trong ký ức nay đã trở thành hiện thực. Thế nhưng, không đời nào cô lại chấp nhận cái hiện thực đó đơn giản đến thế được.


“... Không thể nào là vậy đúng không? Shizuku-chan, có phải sau khi mình ngất đi, Nagumo-kun đã được cứu rồi đúng không? Đúng không, đúng không? Đúng vậy không? Nơi này là gian phòng trong lâu đài đúng không? Mọi người đã quay trở về rồi đúng không? Nagumo-kun... chắc là đang luyện tập đúng không? Cậu ấy đang ở khu vực luyện tập đúng không? Ừm... m-mình phải đi. M-Mình phải đến cảm ơn Nagumo-kun... thế nên Shizuku-chan, cậu buông mình ra được chứ?”


Ngôn từ tuyệt vọng đòi tìm kiếm Hajime trào dâng từ trong Kaori như muốn trốn tránh thực tại trước mặt. Trước cảnh tượng đó, Shizuku nắm chặt lấy tay Kaori nhất quyết không rời.
Tuy nhiên, dẫu gương mặt vẫn không giấu được vẻ khổ sở, Shizuku vẫn nhìn thẳng vào Kaori hết sức kiên quyết.


“... Kaori. Cậu hiểu mà... Cậu ấy không còn ở đây nữa.”
"Thôi đi..."
“Đúng như những gì Kaori nhớ lại đấy...”
"Thôi đi mà..."
"Cậu ấy, Nagumo-kun đã..."
"Không đâu, thôi đi mà... làm ơn thôi đi!"
"Kaori! Cậu ấy đã ch.ết rồi!"


“Không đúng! Cậu ấy không thể nào ch.ết được! Nhất định điều đó không thể xảy ra! Tại sao lại nói những lời nghiệt ngã như thế chứ!? Có là Shizuku-chan thì mình cũng không tha thứ đâu!”


Kaori vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa giận giữ cố sức vùng vẫy khỏi vòng tay của Shizuku. Shizuku lại càng ôm chặt lấy Kaori nhất quyết không thả ra. Trái tim băng giá của cô gái bắt đầu tan chảy.
“Buông mình ra! Buông mình ra! Mình phải đi tìm Nagumo-kun! Làm ơn đi mà... nhất định cậu ấy vẫn còn sống... buông mình ra đi!”


Không biết tự bao giờ, Kaori đã vùi mặt vào lồng ngực Shizuku nức nở, miệng vẫn không ngừng kêu lên, “Buông mình ra.”


Kaori bấu víu Shizuku như đang ôm lấy cô bạn, than khóc đến nỗi cổ họng khô ran mà nước mắt vẫn không ngừng chảy. Shizuku vẫn ôm chặt người bạn thân thiết nhất của mình, thầm hi vọng rằng nỗi đau trong trái tim rỉ máu của Kaori sẽ vì thế mà xoa dịu dù chỉ một chút.






Truyện liên quan