Chương 34: Hành Trình Đào Thoát (1)

“ch.ết tiệt, chẳng có gì ở đây cả...”
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi con trảo hùng bị tiêu diệt. Hajime vẫn đang trong quá trình tìm kiếm lối đi dẫn lên tầng trên.


Tám phần mười địa tầng nơi này đã được thám hiểm hoàn tất. Sau khi tiêu hóa con trảo hùng, trạng thái của Hajime lại được gia tăng đáng kể. Hiện tại, không còn sinh vật nào ở tầng này có thể đe dọa cậu được nữa, và Hajime tiếp tục đẩy nhanh tiến độ thăm dò trên diện rộng. Tuy là vậy, mặc cho cậu có cố sức tìm kiếm ra sao thì cũng chẳng có chút manh mối khả dĩ nào xuất hiện.


Không, nói không có chút manh mối nào thì hơi lầm. Chính xác là vào hai hôm trước, Hajime đã tìm thấy một cầu thang dẫn xuống “tầng dưới” thay vì là “tầng trên.” Dù trong cấu trúc địa tầng của mê cung này đáng lẽ phải có một cầu thang dẫn lên tầng trên, song Hajime tuyệt nhiên chẳng tìm thấy được nó.


Bên cạnh đó, lý do tại sao cậu lại bỏ qua dễ dàng những phương án như tạo nên một lối đi trực tiếp bằng Biến đổi đã được bộc lộ sau nhiều lần thử nghiệm.


Kết quả cho thấy, ngoài một phạm vi nhất định thì vách tường – cả tầng trên lẫn tầng dưới – đều không chịu ảnh hưởng bởi Biến đổi. Tuy Hajime có thể phát động Biến đổi tùy ý trong tầng này, dường như có một cơ chế bảo vệ gì đó được áp đặt ở hai phía trên và dưới cậu. Vốn dĩ đại mê cung Orcus là một mê cung mang trong mình vô số bí ẩn được xây dựng từ Thời đại Thần linh, thế nên đều có điều gì đó bất thường thì Hajime cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên cho lắm.


Do vậy, tuy là vẫn đang nỗ lực truy tìm lối thoát dẫn lên tầng trên, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì Hajime rồi cũng sẽ phải quyết định nước đi kế tiếp. Đó là chọn con đường dẫn xuống chốn tận cùng của đại mê cung này.




“... Là ngõ cụt ư? Vậy coi như là mình đã lục soát hết hoàn bộ ngóc ngách xung quanh rồi. Rốt cuộc là sao chứ?”


Thở dài một tiếng não nề, Hajime cuối cùng đành chấp nhận sự thật phũ phàng phơi bày trước mắt. Cậu bèn hướng về phía gian phòng nơi có cầu thang dẫn xuống tầng dưới được phát hiện vào hai hôm trước.
Đó là một chiếc cầu thang được xây dựng khá cẩu thả.


Nói là cầu thang cho oai chứ miêu tả là một con dốc lồi lõm coi bộ còn chính xác hơn. Thêm vào đó, con đường đi xuống mất hút trong bóng đêm đen đặc do không có Lục quang thạch soi rọi, khiến bầu không khí toát nên vẻ gì đó ám muội giống hệt như dẫn vào miệng của một con quái thú khổng lồ. Hajime có cảm giác tất yếu rằng một khi đã dấn thân vào, sau lưng cậu sẽ không còn đường thoái lui.


“Haa! Cứ đến đây. Bất kể thứ gì dám ngáng đường, tao sẽ giết và nuốt sạch hết.”
Cười gằn với suy nghĩ đó trong bụng, miệng Hajime nhoẻn thành hình nụ cười đầy bản lĩnh trong lúc cậu tiến vào bóng đêm thăm thẳm không chút do dự.
Tầng kế tiếp tối như hũ nút.


Tuy không quá bất ngờ vì đây là một mê cung nằm sâu bên dưới mặt đất, song tại tất cả những tầng cậu đã đi qua, lối đi đều được soi rọi bởi Lục quang thạch, thế nên dù chúng cũng âm u nhưng không đến nỗi là Hajime không thể nhìn thấy được gì.


Nhưng tầng này không có Lục quang thạch. Hajime đành dừng chân tại chỗ một lúc để mắt quen dần với bóng tối, song sau một hồi hi vọng thì cũng chẳng thấy khác biệt gì mấy cả.


Bất đắc dĩ, cậu đành lôi ra một cái đèn Lục quang thạch từ trong ba lô tự chế bằng da con trảo hùng gắn kết nhờ các mảnh dây kim loại được tạo thông qua phép Biến đổi.


Nghiêm túc mà nói thì đây chẳng khác nào là một hành động tự sát vì nguồn sáng duy nhất trong màn đêm này sẽ đánh động bọn quái vật xung quanh, thế nhưng Hajime đành dứt khoát vì cậu chẳng thể tiến lên phía trước nếu không có nó. Tuy nhiên, để không làm vướng cánh tay phải nguyên vẹn, cậu cột chặt nó vào khuỷu tay trái còn sót lại của mình.


Trong khi di chuyển, Hajime chợt bắt gặp một thứ gì đó lóe sáng trên lối đi khiến cậu trở nên cảnh giác cao độ.


Vừa cố gắng tiến lên kín đáo hết sức có thể, đột nhiên Hajime cảm nhận được một sự hiện diện bất thường đến từ phía bên mạn trái. Cậu liền nhảy lùi lại chĩa đèn Lục quang thạch về hướng đó, và hiện lên trước mắt cậu là một con thằn lằn bóng màu xám dài xấp xỉ hai mét đang bò trên vách tường, cặp mắt hoàng kim trừng trừng nhìn thẳng vào cậu.


Khi ấy, cặp mắt con quái bỗng lóe lên trong khoảnh khắc.
Liền sau đó,
“!?”


Đoạn tay trái của Hajime vang lên tiếng rít và bắt đầu hóa đá. Chiếc đèn Lục quang thạch lãnh trọn hiệu ứng chỉ sau vài giây, phát ra tiếng kêu răng rắc rồi vỡ thành hàng triệu mảnh vụn. Mất đi nguồn sáng duy nhất, bóng tối lại tiếp tục ngự trị nơi này. Ma thuật hóa đá giờ đã lan tới tận bả vai của cậu.


Hajime tặc lưỡi, đoạn lôi Thần thủy được đựng trong cái bao làm từ dây kim loại cùng da trảo hùng treo trước lồng ngực, uống ực một phát. Đúng như dự tính, quá trình hóa đá đã ngưng lại, và phần bị hóa đá trong nháy mắt đã được hồi phục trở về nguyên trạng.


“Mày ch.ết với tao!” Hajime thầm rủa trong bụng. Cậu lôi ra từ cái túi đeo bên hông một quả “lựu đạn gây choáng” rồi ném vào chỗ con thằn lằn bóng mắt hoàng kim vừa xuất hiện. Cùng lúc ấy, cặp mắt con quái lại lóe lên trong bóng tối. Chẳng thèm đếm xỉa đến điều đó, cậu sử dụng Tốc hành rời khỏi vị trí mới đứng trong chớp mắt.


Thế rồi, như là kết quả của quá trình phong hóa xảy ra trong vài giây, những tảng đá chỗ Hajime vừa rời đi bắt đầu chuyển màu và vỡ vụn. Có vẻ như con quái vật này sở hữu Tà nhãn Thạch hóa cực kỳ đáng gờm – một đặc điểm mà trong RPG có thể nói là thuộc về loài tử xà chăng?






Truyện liên quan