Chương 50: Tâm Sự (1)

Tiêu diệt xong con quái vật, hai người tìm cách mang hết nguyên liệu và thịt của con Bò cạp Roi và Cyclops trở về căn cứ điểm của Hajime. Khối lượng vật chất phải vận chuyển là một vấn đề nan giải, thế nhưng nhờ vào ma thuật cấp độ tối cao của Yue – người đã hồi phục và cường hóa cơ thể rã rời chỉ trong chớp mắt và phát huy sức mạnh siêu phàm tuyệt hảo sau khi nếm máu Hajime, cả hai giờ hoàn toàn có thể mang được bất cứ thứ gì theo bên mình.


Đáng ra thì họ có thể tận dụng căn phòng bị phong ấn làm chỗ trú, song vì Yue cương quyết cự tuyệt nên phương án ấy bị gạt qua một bên.


Điều đó cũng không có gì là khó hiểu. Lẽ tự nhiên là không ai muốn gắn bó lâu hơn với nơi mà mình bị phong ấn hàng bao năm trời. Tuy là phải bổ sung chỗ vật phẩm tiêu hao nên cả hai cũng không thể rời đi ngay được, thế nhưng để giữ vững tinh thần cho cô gái thì bọn họ nên di chuyển khỏi nơi đây sớm được chừng nào thì tốt chừng đó.


Trong bối cảnh đấy, hai người Hajime và Yue vừa bổ sung vật phẩm tiêu hao vừa trò chuyện với nhau.
“Nói thế, có nghĩa Yue cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi sao?”
“...Thật khiếm nhã.”


Yue quắc mắt nhìn Hajime với vẻ trách móc. Dường như chuyện trò về tuổi tác với phái nữ là một điều cấm kỵ ở bất kỳ thế giới nào.


Theo như Hajime nhớ lại thì tộc ma cà rồng đáng lẽ đã bị xóa sổ hoàn toàn trong cuộc đại chiến cách đây ba trăm năm. Thực tế là việc phải chôn mình trong bóng tối đầy tĩnh lặng trong những năm trời dài đằng đẵng khiến Yue gần như không có khái niệm về thời gian, thế nên nếu như cô không thể cảm nhận được điều ấy vì bị phong ấn quá lâu thì cũng không phải là điều gì quá sức lạ lùng. Hai mươi tuổi là lúc cô bị phong ấn, thế nên hiện tại Yue cũng phải suýt soát tầm ba trăm năm tuổi rồi.




“Tất cả ma cà rồng đều sống lâu thế này sao?”
“...Ta là đặc biệt. Tái sinh giúp ngăn chặn sự lão hóa của ta...”


Nghe kể là năm mười hai tuổi, ma thuật đặc trưng Tự động Tái sinh và khả năng thao túng trực tiếp ma lực được thức tỉnh trong Yue khiến cơ thể cô ngừng phát triển kể từ đó. Tộc ma cà rồng thông thường nhờ hấp thụ máu nên sẽ sống lâu hơn các chủng tộc khác, tuy nhiên cũng chỉ kéo dài đến giới hạn khoảng chừng hai trăm năm là tối đa.


Tiện thể, tuổi thọ trung bình của tộc người là bảy mươi năm, của tộc quỷ là một trăm hai mươi năm, còn của tộc á nhân thì phụ thuộc vào mỗi chủng tộc riêng biệt. Trong số yêu tinh, có những cá thể có thể sống tới tận hàng trăm năm liền.


Sau khi thức tỉnh sức mạnh hồi tổ, chỉ trong vài năm Yue đã được xem là kẻ mạnh nhất vượt xa tất cả, và năm mười bảy tuổi cô trở thành nữ vương của tộc ma cà rồng.


Dễ thấy là cô hoàn toàn không tốn mấy thời gian để phát động thứ ma thuật công kích với uy lực đủ làm tan chảy lớp vỏ của con Bò cạp Roi. Thêm vào đó, cơ thể cô cũng gần như là bất tử. Sở hữu sức mạnh siêu phàm tới độ có thể được tôn xưng là “Thần linh” hoặc “Quái vật,” tiếc thay với Yue thì đó lại là trường hợp thứ hai. Bị mù quáng bởi lòng tham, thúc phụ của Yue đã rỉ tai xung quanh cho rằng cô là “Quái vật,” và sau khi toan hạ sát cô “vì đại nghĩa” không thành vì sức mạnh Tự động Tái sinh khiến cô không thể nào ch.ết được, bọn họ mới bất đắc dĩ đành phong ấn cô dưới sâu này. Khi đó bản thân Yue đang sốc vì đột nhiên bị phản bội nên quá bối rối mà không thể phản kháng được gì, chỉ khi chú thuật phong ấn thực hiện xong xuôi thì mới kịp định thần và nhận ra bản thân đã ở trong căn phòng bị phong ấn từ lúc nào rồi.


Thế nên, Yue hoàn toàn chẳng hay biết gì về phương thức mình bị đưa đến chốn vực thẳm này, cũng như chú thuật phong ấn và con Bò cạp Roi kia. Thôi thì tạm biệt đường về của tôi! Hajime vốn khấp khởi hi vọng giờ ôm đầu thiểu não, tan nát cõi lòng.


Câu chuyện giờ chuyển sang bàn về sức mạnh của Yue. Theo đó, có vẻ như Yue sở hữu năng khiếu tất cả thuộc tính ma thuật. Tuy Hajime không khỏi thốt lên kinh ngạc, “Gì thế này, gian lận à...?” song khả năng cận chiến của cô khá kém cỏi, thế nên tất cả những gì cô có thể làm là tận dụng cơ thể được cường hóa chạy vòng vòng xung quanh trong khi tung đòn công kích liên hoàn từ xa về phía địch thủ. Nói vậy chứ ma thuật của Yue vốn dĩ đã rất mạnh nên chút bất lợi ấy cũng không có gì là đáng kể cả.


Bên cạnh đó, tuy có thể phát động ma thuật mà không cần niệm xướng, song Yue vẫn lẩm bẩm danh xưng ma thuật như là một thói quen. Không thiếu những người sử dụng ngôn từ và hành động nhằm giúp hoàn thành quá trình hình tượng ma thuật một cách chuẩn xác, và Yue đây dường như cũng không phải là một ngoại lệ.


Về Tự động Tái sinh, có thể phân loại sức mạnh này vào nhóm ma thuật đặc trưng, và trong khi ma lực còn tồn tại thì người sở hữu không thể ch.ết trừ phi bị nghiền nát thành cát bụi trong khoảnh khắc. Ngược lại, bất kỳ thương tích nào nhận phải trong khi cạn kiệt ma lực sẽ không thể được phục hồi. Tức là lúc ấy, lúc cơ thể hoàn toàn cạn kiệt ma lực sau nhiều năm bị phong ấn, nếu Yue chỉ cần lãnh trọn một đòn công kích của con Bò cạp Roi thì cô gái đã có thể ch.ết chứ chẳng đùa.


“Vậy nên... vấn đề quan trọng là Yue có biết gì về khu vực xung quanh nơi này không? Như một con đường đào thoát lên mặt đất chẳng hạn?”
“...Ta không biết. Thế nhưng...”


Dường như Yue chẳng có ý niệm gì về chốn mê cung ở đây cả. Trong lúc tỏ ra biết lỗi, cô tiếp tục câu chuyện bằng những gì mà mình biết được.
“...Ta nghe kể là mê cung này được tạo nên bởi một phản đồ.”
“Phản đồ?”


Hajime bất giác ngưng Biến đổi khi cụm từ lạ tai ấy vang vọng gợi cảm giác đầy bất ổn trong lòng. Cậu quay sang nhìn đăm đăm Yue, người vốn đang quan sát cậu làm việc cũng đưa mắt nhìn lại. Thế rồi cô gật đầu, đoạn tiếp tục câu chuyện.


“Phản đồ... là những tông đồ đã thách thức Thần linh vào Thời đại Thần linh. Theo như lời đồn thì chúng đã rắp tâm phá hủy thế giới này.”


Vì Yue là một cô gái kiệm lời và không biểu lộ cảm xúc, thế nên việc giải thích khiến cô tốn khá nhiều thời gian. Về phía Hajime, do phải mất thêm thêm một lúc để bổ sung đầy đủ vật phẩm tiêu hao, với lại trận chiến cùng con Bò cạp Roi đã làm cậu nhận ra lực tấn công của bản thân vẫn chưa đủ dẫn đến sự cần thiết trong việc phát triển một loại vũ khí mới, do vậy cậu vừa làm vừa chăm chú lắng nghe cô.


Theo như Yue kể, ở Thời đại Thần linh có bảy tông đồ rắp tâm phá hủy thế giới với ý định phản bội Thần linh. Tuy nhiên, khi kế hoạch thất bại, chúng đã tháo chạy tới tận cùng của thế giới. Và chốn tận cùng của thế giới đó – hiện tại, chính là bảy đại mê cung ngày nay. Một trong số ấy là “Đại mê cung Orcus” này, và tương truyền ở tận cùng của mỗi chốn vực thẳm là chỗ ẩn náu của bọn phản đồ kia.


“...Nếu là thế, có lẽ sẽ có đường dẫn lên mặt đất...”






Truyện liên quan