Chương 51: Tâm Sự (2)

“Phải đấy. Thật không ngờ là trên mỗi vực thẳm là một mê cung được xây dựng với biết bao nỗ lực lớn lao. Nếu là một pháp sư của Thời đại Thần linh, thì việc tạo một con đường dẫn lên mặt đất bằng ma thuật hệ dịch chuyển cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cả.”


Gò má Hajime giãn ra trước khả năng vừa mới hiện diện. Cậu đảo mắt quay trở lại bàn tay và tiếp tục công việc của mình. Ánh mắt Yue cũng hướng về phía tay cậu với một vẻ hết sức chăm chú.
“...Bộ thú vị đến thế ư?”


Yue không đáp, gật gật đầu. Hình ảnh cô gái khoác trên mình lớp áo ngoài quá khổ với những ngón tay thon nhỏ lộ ra vòng quanh đầu gối trông thật quyến rũ, kết hợp với diện mạo ưa nhìn đến khó tin tạo cảm giác yêu kiều đến độ khiến cậu chỉ muốn ôm chầm lấy mà thôi.


Tuy nhiên, ba trăm tuổi. Quả là một thế giới khác. Loli-baba là có thật sao...
Lột xác thì lột xác chứ kiến thức otaku của Hajime vẫn sống khỏe như thường. Vừa khi cậu vô tình tưởng tượng đến điều ấy, Yue liền lập tức phản ứng.
“...Hajime mới nghĩ gì đó kỳ quặc đúng không?”
“Đâu có, gì cơ?”


Tuy Hajime giả vờ ngây thơ song trực giác sắc bén của Yue, à không của phụ nữ, khiến cậu cũng phải đổ mồ hôi lạnh trong bụng. Cậu cố gắng đánh lạc hướng bằng cách im lặng làm việc. Cuối cùng Yue cũng chịu bỏ qua và bắt đầu dò hỏi cậu.
“...Hajime tại sao lại ở đây?”


Một thắc mắc hiển nhiên. Đây là vực thẳm trong mê cung. Một ma giới đúng nghĩa. Nơi mà không sinh vật nào khác ngoài quái vật có thể tồn tại được.




Yue còn hỏi rất nhiều thứ khác. Rằng tại sao cậu có thể thao túng trực tiếp được ma lực? Rằng tại sao cậu lại có thể sử dụng nhiều loại ma thuật trông như ma thuật đặc trưng? Rằng tại sao cậu vẫn bình thường sau khi ăn thịt quái vật? Rằng chuyện gì đã xảy ra với cánh tay trái của cậu? Rằng bản thân Hajime có thật là con người, hay rằng vũ khí mà cậu sử dụng rốt cuộc là thứ chi?


Hajime thành thực trả lời từng cái từng cái một không chút ngắt quãng trước núi câu hỏi đang dồn dập đổ lên đầu mình.


Dường như bản thân cậu đã rất khao khát được chuyện trò cùng ai đó bấy lâu nay. Cậu tiếp chuyện thật trôi chảy mà không để lộ vẻ khó xử trước bất kỳ câu hỏi nào. Có lẽ là vì Hajime, không hiểu sao, luôn muốn đối xử thật dịu dàng với Yue. Là một người không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích đúng nghĩa, cậu vô thức cảm nhận được rằng người con gái này chính là rào cản sau cùng để ngăn mình trở thành ác quỷ.


Hajime bắt đầu kể rành mạch từ việc được triệu hồi đến thế giới này cùng đám bạn học, rồi bị gọi là kẻ bất tài, rồi trong trận chiến với con Behemoth bị kẻ nào đó trong lớp phản bội khiến bản thân rơi xuống vực thẳm, rồi cơ thể được cường hóa sau khi ăn thịt quái vật, rồi khát vọng bùng nổ và trận chiến cùng con trảo hùng, rồi về Dược liệu (tên Hajime tự đặt cho Thần thủy), rồi nhờ tham khảo vũ khí ở thế giới cũ mà nảy ra ý tưởng phát triển khí tài mô phỏng vũ khí hiện đại, cứ thế không biết tự bao giờ cậu mới chợt để ý đến tiếng khụt khịt phát ra từ phía Yue.


“Sao thế?” Đập vào mắt cậu là gương mặt cô đang ngước lên nhìn mình cùng với những giọt lệ tuôn rơi lã chã. Giật nảy người, Hajime theo bản năng liền đưa tay ra quệt khô đi dòng nước mắt và gặng hỏi Yue.
“Sao đột nhiên lại như vậy?”
“...Hức ...Hajime ... đau khổ... cũng đau khổ như ta...”


Dường như cô đang khóc cho Hajime. Thoáng ngạc nhiên, gương mặt Hajime chuyển thành nét cười gượng đau khổ, và rồi cậu khẽ xoa đầu Yue.


“Quên nó đi. Có thể nói là tôi chẳng còn bận tâm đến chuyện lũ cùng lớp nữa. Cứ luẩn quẩn với những điều nhỏ nhặt đó thì nào có ích gì? Cứ cho là rời khỏi đây xong là đi báo thù đi, thế rồi tiếp theo sẽ phải làm sao? Thay vào đó, thà dốc toàn lực để trui rèn kỹ năng sinh tồn, dốc toàn lực để tìm kiếm phương thức trở về thì còn tốt hơn.”


Yue khụt khịt mũi, nhắm nghiền mắt tỏ vẻ dễ chịu khi được xoa đầu giống hệt một con mèo con, song khi nghe đến đoạn trở về của Hajime thì giật mình phản ứng.
“...Trở về?”


“Hử? Là về thế giới cũ ấy? Nhất định phải trở về. Tôi muốn quay trở về... cho dù tôi đã thay đổi rất nhiều... tôi muốn trở về nơi đó... trở về nhà của mình...”
“...Ra vậy.”
Yue cúi gầm mặt với biểu cảm không vui. Thế rồi, cô lẩm bẩm ngắt quãng.


“...Với ta... nơi trở về... đã không... còn nữa...”
"..."
Trước biểu lộ của Yue, Hajime thôi không xoa đầu cô nữa, rụt tay lại gãi đầu sột soạt.


Cậu không phải là đứa chậm tiêu. Việc Yue khao khát tìm một bến bờ mới, một nơi mà bản thân cô thuộc về là điều mà cậu có thể lờ mờ đoán ra được. Cũng chính vì thế mà cô mong mỏi một cái tên mới cho mình. Điều khiến cô phiền muộn là chốn nương thân ấy sẽ rồi lại mất đi, nếu như Hajime quay trở lại thế giới trước kia của cậu.


Bụng nghĩ thầm không khỏi kinh ngạc, “Dẫu mình đã nhất mực quyết tâm vì ước nguyện của bản thân, thế mà mủi lòng thay...” Hajime lại một lần nữa xoa đầu Yue.
“A~, nếu Yue không chê thì đi cùng tôi chứ?”
"Ế?"


Yue tròn mắt lộ vẻ ngạc nhiên trước những lời của Hajime. Thật khó để cậu giữ nổi bình tĩnh trước cặp mắt đỏ hoe nhòe lệ của cô, thế nên cậu có đôi chút liếng thoắng trong lúc cố gắng giải thích cho Yue hiểu.


“Không, ý tôi là, đến thế giới của tôi ấy. Chậc, chỉ là thế giới của loài người bình thường, có lẽ cũng hơi gò bó với phi-nhân, cũng có khó khăn, rồi hộ khẩu các kiểu... nhưng cũng như tôi hiện tại thôi... tóm lại là nếu Yue muốn, thì có lẽ...?”


Yue ngây người trong giây lát, song phút chốc nhận thức được những gì đang xảy ra, cô rụt rè hỏi lại “Thật chứ?” với vẻ lo âu, song không giấu nổi sự kỳ vọng lan tỏa trong ánh mắt của mình.


Hajime đành cười khổ gật đầu khi bắt gặp hai đồng tử lấp lánh rực rỡ ấy. Thế rồi, trên gương mặt không chút cảm xúc trước kia của Yue, thật khó tin giờ đây lại nhoẻn thành hình nụ cười thật tươi như một đóa hoa mới chớm nở. Hajime bất giác như bị hớp hồn, để rồi phải lắc đầu nguầy nguậy khi nhận ra bản thân vừa hành xử thật ngốc nghếch.


Cố gắng không nhìn sang Yue, Hajime quyết định tập trung tâm trí vào công việc của mình. Yue cũng lẳng lặng quan sát cậu với vẻ hứng thú. Tuy nhiên, khoảng cách hai người giờ đã được rút ngắn tới độ gần như dính sát vào nhau...
Hajime thầm nhủ bản thân không được bận tâm đến điều đó.


“...Cái này, là gì vậy?”


Thông qua Biến đổi, Hajime đang lần lượt hoàn thành từng bộ phận riêng biệt một, gồm một lõi hình trụ với chiều dài xấp xỉ một mét hơn, một viên đạn màu đỏ (bề dọc) hai mươi centimét, và rải rác xung quanh là các chi tiết cỡ nhỏ. Đó chính là vũ khí – con át chủ bài – mới được phát triển của cậu, nhằm bù đắp cho uy lực thiếu hụt của Donner.


“Đây là... súng bắn tỉa công phá: phiên bản Railgun. Nói ngắn gọn, Yue thấy khẩu súng của tôi rồi chứ? Đây là phiên bản uy lực mạnh hơn. Đạn cũng được đặc chế cho phù hợp.”


Như Hajime nói, khi lắp rắp tất cả các bộ phận lại với nhau sẽ cho ra một khẩu súng bắn tỉa với tổng chiều dài tầm một mét rưỡi. Hajime đã cân nhắc xem cậu có thể làm gì để gia tăng uy lực cho vũ khí của mình. Lượng thuốc nổ và gia tốc điện từ hiện tại đã là giới hạn của Donner, và kết luận sau cùng là chẳng trông mong gì vào việc cải tiến uy lực cho nó vượt qua ngưỡng đó nữa. Thế nên, Hajime đã quyết định tạo ra một khẩu súng mới.


Tất nhiên là uy lực tăng đồng nghĩa với đường kính miệng cũng tỉ lệ thuận tăng theo, và nòng súng cũng phải kéo dài để đạt gia tốc lý tưởng.


Thành quả sau đó là một khẩu súng bắn tỉa công phá. Tuy chỉ có thể bắn từng phát một và cũng khá cồng kềnh để mang theo, nhưng theo lý thuyết thì uy lực của nó là vô cùng khủng khiếp. Vốn dĩ Donner đã có sức hủy diệt gấp mười lần một khẩu súng bắn tỉa công phá thông thường. Nó là một khẩu súng quái vật mà nếu chẳng may rơi vào tay người bình thường, ngay khoảnh khắc bóp cò thì lực dội lại cũng đủ sức nghiền nát nửa thân trên của họ.


Khẩu bắn tỉa công phá mới này – tên là Schlagen. Lý thuyết mà nói, nó có thể phát huy uy lực cực đại gấp mười lần so với Donner... theo như cậu tính toán.


Nguyên liệu được lấy từ con Bò cạp Roi. Trong lúc kiểm ra vỏ ngoài con quái nhằm khám phá bí mật đằng sau độ cứng của nó, cậu đã sử dụng Giám định Khoáng vật, và kết quả là...


Khoáng thạch Stall Một khoáng thạch đặc thù, sở hữu ái lực cao với ma lực, và độ cứng gia tăng tỉ lệ với ma lực dự trữ.






Truyện liên quan