Chương 53: Bên Phía Bạn Học Ii Phần 1 - Ác Mộng Tái Hiện (1)

Hãy quay trở lại cái ngày Hajime gặp Yue và cả hai chơi vơi trên bờ vực sinh tử trong trận quyết chiến với con Bò cạp Roi.


Tổ đội anh hùng do Kouki dẫn đầu lại một lần nữa tiến vào bên trong【Đại mê cung Orcus】. Tuy nhiên, lần này tham dự chỉ có nhóm của Kouki, nhóm tiểu quỷ và một nhóm nhỏ gồm năm thành viên nam nữ do Nagayama Juugo – một nam sinh với thân hình hộ pháp thuộc câu lạc bộ Judo – cầm trịch.


Lý do thật đơn giản. Tuy đã cố gắng lảng tránh chủ đề nhạy cảm này, nhưng tâm trạng của rất nhiều học sinh vẫn bị tác động sâu sắc bởi cái ch.ết của Hajime. Khung cảnh “tử trận” của cậu đã gây ảnh hưởng nặng nề tới cảm xúc của bọn nhóc, khiến không ai trong số đó còn tâm trạng để tiếp tục trực tiếp chiến đấu cho được. Có thể nói đây là một dạng chấn thương tâm lý.


Tất nhiên là diễn biến này chẳng làm đẹp lòng các chức sắc của Giáo hội Thánh đạo một chút nào. Gần như mỗi ngày bọn họ đều thúc giục cả hội mau chóng hồi tâm chuyển ý, với suy nghĩ rằng chỉ cần liên tục thực chiến thì bọn học sinh rồi cũng sẽ có thể chiến đấu trở lại như trước kia.


Thế nhưng, nỗ lực trên đã vấp phải phản ứng kịch liệt của một người. Đó chính là Aiko-sensei.


Aiko lần này cũng không tham dự vào chuyến thám hiểm. Thiên chức Tác nông sư là một Thiên chức hiếm hoi và khá đặc thù, do vậy thay vì rèn luyện kĩ năng thực chiến, phía Giáo hội muốn cô tập trung vào việc mở rộng diện tích đất canh tác. Tận dụng kĩ năng của bản thân, Aiko hoàn toàn có thể giải quyết dứt điểm vấn đề nhu yếu phẩm hiện tại của tộc người.




Khi được tin Hajime tử trận, Aiko đã sốc đến độ ngất lịm đi nhiều ngày liền. Trong lúc bản thân cô thảnh thơi ở khu vực an toàn thì đã có đứa học sinh phải bỏ mạng ngoài kia, và tất cả đã chẳng thể cùng nhau quay về Nhật Bản toàn vẹn được nữa. Đây là một cú sốc hết sức nặng nề với một người có tinh thần trách nhiệm cao như Aiko đây.


Thế nên kể từ đó trở đi, cô nhất quyết không cho ai khác đẩy bọn học sinh không-còn-khả-năng-chiến-đấu ra chiến trường thêm lần nào nữa.


Thiên chức của Aiko vốn dĩ rất hiếm với tiềm năng thay đổi hoàn toàn hiện trạng lương thực của thế giới này. Bằng ý chí sắt đá, Aiko-sensei đã phản đối hành động ép buộc bọn học sinh phải rèn luyện chiến đấu. Để tránh làm xấu đi mối quan hệ giữa hai bên, phía Giáo hội đành phải nhún nhường chấp thuận yêu cầu của cô.


Kết quả chỉ có nhóm của anh hùng, nhóm tiểu quỷ bốn tên và một nhóm nhỏ do Nagayama Juugo cầm trịch quyết định tự mình tiếp tục rèn luyện chiến đấu. Mục đích của hội là thử thách【Đại mê cung Orcus】lần thứ hai vốn khi trước không thành. Đi cùng với họ lần này còn có cả thủ lĩnh Meld và vài thành viên trong hội hiệp sĩ.


Hôm nay là ngày thứ sáu trong cuộc hành trình chinh phục mê cung.
Hiện tại cả hội đã đặt chân đến tầng thứ sáu mươi, và chỉ còn cách năm tầng là đạt đến số tầng lớn nhất từng được khai phá trong lịch sử.


Tuy nhiên nhóm của Kouki lúc này đã chững lại. Chính xác thì không phải là có chướng ngại ngăn cản họ đi tiếp, mà là do cơn ác mộng trong quá khứ ập về khiến đôi chân họ không tài nào di chuyển được.


Phải, trước mắt cả hội giờ đây là một vách đá dựng đứng trải dài, tương tự – nhưng không phải – vách đá của ngày hôm ấy. Để xuống tầng tiếp theo thì cần phải vượt qua một cây cầu treo vắt ngang qua miệng vực. Nội bản thân việc này không phải là vấn đề, thế nhưng nó vẫn khiến họ nhớ lại khoảnh khắc u ám đó trong ký ức, nhất là đối với Kaori – người đang đứng chôn chân nhìn đăm đăm vào màn đêm đen đặc bên dưới vực thẳm như lối dẫn vào địa ngục.


“Kaori...”
Shizuku cất giọng hỏi với vẻ lo lắng. Sau một hồi nhìn không rời mắt khỏi dưới sâu, Kaori chậm rãi lắc đầu, rồi quay lại mỉm cười với cô bạn.
“Mình ổn mà, Shizuku-chan.”
“Ừm... đừng làm gì quá sức nhé? Cậu không cần phải khách sáo với tớ đâu.”
“Ehehe, cảm ơn cậu, Shizuku-chan.”


Shizuku cũng đáp lại cô bạn thân nhất bằng một nụ cười tươi. Ánh mắt của Kaori rực sáng mạnh mẽ không chút tuyệt vọng hay phảng phất dấu hiệu của sự trốn chạy thực tại. Là một người có nhận thức sâu sắc và nhạy cảm trước sự tinh tế của con người, Shizuku hiểu rằng Kaori thực tâm cảm thấy ổn trong lòng.


Đúng như mình nghĩ, Kaori quả thật mạnh mẽ.


Cái ch.ết của Hajime gần như là điều chắc chắn. Nói cậu còn sống là nửa vời và bấu víu trong tuyệt vọng. Thế nhưng, Kaori vẫn quyết định tiến về phía trước, không vì chối bỏ hay né tránh, mà là để bản thân có thể chấp nhận được sự thực. Là người bạn thân nhất của Kaori, Shizuku cũng cảm thấy tự hào thay cho cô.


Tuy nhiên, người có phẩm chất anh hùng trong hội lại không thể thấu hiểu được bầu không khí xung quanh. Trong mắt của Kouki, hình ảnh Kaori lặng yên đứng nhìn màn đêm đen đặc dưới chân như phản ánh nỗi ưu phiền của cô gái khi hồi tưởng lại cái ch.ết của Hajime. Cậu ta kết luận rằng vì Kaori quá nhân hậu nên cho đến tận bây giờ, cô vẫn không nguôi nỗi buồn trước sự ra đi của một người bạn cùng lớp. Do vậy, nụ cười của Kaori toát nên nét khiên cưỡng dưới góc nhìn phiến diện của cậu ta.


Thêm vào đó, Kouki biết rằng Hajime đối với riêng Kaori là rất đặc biệt, song cậu ta lại không có chút niềm tin nào vào khả năng sống sót của Hajime, thế nên thi thoảng Kouki lại an ủi Kaori bằng những lời lẽ chẳng ăn nhập gì với câu chuyện.


“Kaori… Mình rất thích sự tốt bụng của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể cứ giữ khư khư cái ch.ết của người bạn cùng lớp trong lòng mãi được! Bỏ lại phía sau đi. Mình nghĩ nhất định Hajime cũng muốn như vậy.”
“Gượm đã, Kouki…”


“Làm ơn đừng xen ngang, Shizuku! Có thể mình hơi khắt khe, nhưng với tư cách là bạn từ thuở nhỏ thì mình vẫn phải nói ra... Kaori, mọi chuyện ổn cả. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu. Mình sẽ không ch.ết, và mình cũng sẽ không để ai phải ch.ết. Mình hứa sẽ không làm cậu phải đau buồn thêm nữa đâu.”


“Haa~, vẫn hấp tấp như thường lệ... Kaori…”
“Ahaha, mình vẫn bình thường mà, Shizuku-chan... Coi nào, mình hiểu Kouki-kun muốn nói gì, ổn cả thôi.”
“Ra thế, ra là cậu hiểu ý của mình!”






Truyện liên quan