Chương 52: Tâm Sự (3)

Có vẻ như đặc tính của Khoáng thạch Stall chính là thứ làm nên độ cứng lớp vỏ con Bò cạp Roi. Dường như bản thân con quái đã dự trữ một lượng ma lực khổng lồ trong cơ thể mình.


Thầm nghĩ, “Liệu có thể xử lý nếu là khoáng thạch chăng?” Hajime liền thử dùng Biến đổi lên nó, và mọi thứ diễn ra hết sức đơn giản. Nhờ có Biến đổi, lớp vỏ bị xuyên thủng đầy dễ dàng, làm Hajime chợt nhớ lại nỗi khó khăn khi đối phó với thứ này khi trước khiến cậu bất giác gập mình đầy khổ sở.


Kết quả là đã có được nguyên liệu như ý trong tay, Hajime liền khởi động phát triển Schlagen, bắt đầu bằng việc chế tạo một nòng súng thật chắc chắn trước nhất. So với khi phác thảo chế tạo Donner thì kĩ năng cậu đã được trui rèn đáng kể, thế nên công việc diễn ra trôi chảy mà chẳng gặp vấn đề gì.


Cậu khá tỉ mẩn trong vấn đề đạn dược. Viên đạn được làm từ Khoáng thạch Tauru và được bọc ngoài bởi một lớp Khoáng thạch Stall – có thể gọi là mô-phỏng- Full-Metal-Jacket cũng chẳng sai. Trong mỗi vỏ đạn được nhồi nén một tỉ lệ bột Nhiên thiêu tối ưu. Cứ mỗi khi xong một cái, nhờ có kĩ năng Biến đổi + Biến đổi Phục chế cậu có thể tạo nên một viên đạn khác – miễn là có đầy đủ nguyên liệu – tương đồng đầy đơn giản, khiến việc sản xuất chúng số lượng lớn tiến hành hết sức nhanh chóng.


Vừa tiếp tục làm việc, Hajime vừa giải thích kĩ lưỡng cho Yue hiểu, và khẩu Schlagen rốt cuộc cũng đã hoàn thành xong.


Thành quả là một thứ vũ khí với vẻ ngoài đầy mạnh mẽ và đậm chất tàn bạo. Cảm thấy đầy thỏa mãn với bản thân, Hajime kết thúc công việc chế tác. Cặm cụi làm tất cả trong một lượt khiến Hajime giờ đây cảm thấy rất đói bụng, thế nên cậu quyết định nướng đống thịt Cyclops và Bò cạp Roi làm bữa ăn ngay sau đấy.




“Yue, tới giờ ăn rồi... cơ mà chắc không hợp với khẩu vị Yue đâu nhỉ? Thứ thịt này nếm phải sẽ gây ra những cơn đau tồi tệ... à khoan, nếu là ma cà rồng thì biết đâu lại chẳng hề hấn gì không chừng?”


Bởi vì ăn thịt quái vật đã trở thành thói quen thường ngày của cậu, thế nên Hajime mới mời Yue dùng chung bữa với mình, song cậu thắc mắc liệu nếm phải thì Yue có ổn không nên mới đưa mắt nhìn cô dò hỏi.


Cánh tay đang chạm vào phát minh của Hajime ngừng cử động, và Yue xoay người sang, lắc đầu đáp, “Ta không cần ăn đâu.”
“Chậc, dẫu gì thì vẫn sống khỏe sau hơn ba trăm năm phong ấn nên có lẽ không ăn thì cũng chẳng sao... nhưng Yue không có cảm giác đói hay gì à?”
“Có cảm giác... nhưng ổn cả.”


“Ổn cả? Bộ Yue ăn cái gì rồi sao?”
Hajime đưa mắt nhìn xuống cái bụng-trông-đã-đầy của Yue với một vẻ ngờ vực. Yue liền chỉ tay về phía cậu.
“Máu của Hajime.”
“À, máu của tôi. Thế tức là, ma cà rồng vì hấp thụ máu nên không cần phải ăn gì khác ư?”


“...Tuy ăn thì vẫn có dưỡng chất... nhưng máu hiệu quả hơn.”
Ma cà rồng chỉ cần có máu là ổn. Ban nãy hút máu của Hajime đã đủ làm cô no bụng rồi. Ra vậy, Yue vừa gật đầu chăm chú nhìn Hajime, không hiểu sao lại vừa ɭϊếʍƈ môi đầy thỏa mãn.
“...Tại sao cô lại ɭϊếʍƈ môi mình thế?”


“...Hajime ...rất ngon...”
“N-Ngon à... tôi những tưởng sẽ có mùi vị tệ hại vì đã cơ thể đã hấp thụ quá nhiều máu thịt quái vật chứ...”
“...Hương vị chín muồi...”
“...”


Theo như Yue miêu tả thì đó là một hương vị đậm đà sâu lắng như món súp được nấu chung với nhiều loại rau củ và thịt.


Nhắc lại mới nhớ, cái trạng thái mơ màng của Yue khi lần đầu tiên hút máu chẳng phải là do cậu tưởng tượng ra. Dễ hiểu là được nếm một thứ như vậy thì chẳng khác nào là được thưởng thức cao lương mĩ vị sau một khoảng thời gian dài phải chống chịu cơn đói khát.


Trong thâm tâm, Hajime muốn dừng ngay cảnh tượng ɭϊếʍƈ môi đầy mê hoặc của Yue lại. Những lúc như vầy, tuy cậu nhận thức rõ ràng ràng Yue là một người lớn tuổi hơn, song cái thân hình trẻ thơ ấy khiến lòng cậu không khỏi xốn xang mà cảm thấy đạo đức bản thân đang dần băng hoại; quả là một sự kết hợp vô tiền khoáng hậu không gì có thể sánh bằng.


“...Rất ngon.”
“...Làm ơn tha cho tôi đi.”
Người bạn đồng hành này có lẽ nguy hiểm theo nhiều nghĩa khác nhau, và Hajime đổ mồ hôi lạnh khi nhận ra được điều ấy.


Truyện bên lề (không liên quan đến cốt truyện chính) Kaori: "...Tsk!" Shizuku: “!? K-Kaori!? Cậu vừa mới tặc lưỡi à...” Kaori: “Ế? Có vấn đề gì sao Shizuku-chan?” Shizuku: “K-Không. Không có gì...” Kaori: "...Đồ vụng trộm." Shizuku: "Kaori!?" Kaori: “Fufu, ổn cả thôi, Shizuku-chan. Chỉ là mình có cảm giác giống như có ai đó đang đe dọa đến vị trí của mình thì phải.” Shizuku: “Tớ không nghĩ là nó ổn chút nào đâu"






Truyện liên quan