Chương 68: Người chiến thắng, kẻ bại trận

Với tôi mà nói, công kích kiểu này chẳng xi nhê gì. Tôi xuất ra tốc độ cao nhất, thế là trên khán đài không ai nhìn thấy tôi luôn, chỉ toàn là tàn ảnh.


“Kháo… chẳng lẽ đây chính là Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết? Sao có thể chạy nhanh hơn cả đạo tặc chứ?” – một đạo tặc buồn bực nói – “Không biết làm sao mới lấy được sách kỹ năng này a~ Thiệt trâu bò…”


Thiên Ngu Cam há hốc mồm mà nhìn. Mặc dù công kích của Hàn Băng Thú đánh trên diện rộng nhưng chỉ theo đường thẳng tắp, đụng phải kiểu di chuyển ngoằn nghoèo như tôi là không có tác dụng gì. Trước khi loạt băng nhọn biến mất, tôi cố ý để cho bản thân trúng một kích. Thế là hình thức chiến đấu của tôi chuyển sang phản kích. Đây là tôi không muốn đối thủ biết tên của mình. Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là việc này lại khiến Thiên Ngu Cam dấy lên hy vọng nhỏ, kiểu như, ái chà chà, mình vẫn có thể đánh trúng nha~


“Thiên Ngu Cam, tôi đã nhường anh một chiêu rồi, bây giờ đến lượt tôi tấn công đó a~” – tôi nói lớn, sau đó quặc ngược tay, rút ra mấy mũi tên tẩm độc Mạn Đà La liên tục bắn mấy phát. Bởi vì khoảng cách thời gian giữa các mũi tên rất ngắn nên thoạt nhìn giống như là bắn cùng lúc, liên trùng kích mũi tên.


Kỳ thật, bất kỳ cung tiễn thủ nào đủ nhanh tay đều có thể làm được như thế. Các trận đấu trước tôi không dùng đến là vì không cần thiết. Nhưng hiện tại, đối thủ của tôi không phải tay vừa. Nếu tiếp tục che dấu thực lực, có thể tôi sẽ bị hạ đo ván.


Thiên Ngu Cam luống cuống tay chân, đem Hàn Băng Thú ra chắn trước mặt. Mặc dù đã có tấm khiên thịt, hắn vẫn trúng 2 mũi tên. Vừa thấy bản thân trúng độc, hắn liền biến sắc mặt, vội vàng nuốt dược, lại nhìn một loạt mũi tên cắm trên người sủng vật, rồi nhìn một loạt con số màu đỏ chạy thẳng tắp trên đầu của nó. Thiên Ngu Cam đau lòng khủng khiếp. Trong kỳ thi đấu, tuyển thủ ch.ết đi không rớt cấp. Nhưng sủng vật mà ch.ết là sẽ rớt cấp. Lần trước đấu với Sữa Bảo Bảo vừa rớt 1 cấp, nếu lần này lại rớt tiếp 1 cấp, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể luyện cấp trở lại cho sủng vật đây aaaa…




Nghĩ đến đó, Thiên Ngu Cam vội vàng thu hồi Hàn Băng Thú, nhìn tôi đầy căm phẫn: – “Tri Chu đoàn trưởng, cô thật quá đáng. Băng thú đáng yêu như thế, sao lại nhẫn tâm đánh nó tơi tả như vậy. Tốt thôi, tôi sẽ không dùng sủng vật nữa. Tôi quyết định sẽ cùng cô đối đầu, làm một trận quyết đấu giữa cung tiễn thủ và cung tiễn thủ.”


Cbn!!! Rõ ràng ngươi đem Hàn băng thú ra làm tấm khiên rồi bây giờ chửi ta, đúng là đồ vô sỉ. Nhưng mà, ngươi muốn so cung thuật với ta sao… hắc hắc… ta sẽ cho ngươi nếm mùi thất bại.


Một luyện yêu sư học cung thuật sơ cấp đấu với một cung tiễn thủ dựa vào mũi tên để kiếm cơm. Không cần nói, kết quả đã rõ ràng.
3 phút sau, Thiên Ngu Cam gục ngã dưới cung tên của tôi, chỉ có thể không cam lòng mà gào thét thảm thiết rời sân đấu. Hắc hắc, tôi quá lợi hại đi à.


Trận đấu cuối cùng của vòng thứ nhất, Thâu Đêm Suốt Sáng vs Diễm Thái Tử.
Tôi hả hê ngồi xem, bởi vì bất luận là ai thắng thì tôi đều cao hứng như nhau. Nếu Ám Ảnh không ngồi kế bên liên tục lảm nhảm cầu khấn cho Thâu Đêm Suốt Sáng thắng thì không khí càng hoàn mỹ.


“Ám Ảnh, đánh bạc không phải là thói quen tốt. Em nghe nói có nhiều người vì bài bạc mà táng gia bại sản. Anh không phải đã nghiện bài bạc rồi chứ?” – tôi hoài nghi nhìn Ám Ảnh.


“Làm sao có thể.” – Ám Ảnh vừa trả lời vừa nhìn bảng tỉ lệ đặt cược – “Anh chỉ đánh nhỏ nhỏ cho vui, thuận tiện kiếm thêm tiền lộ phí thôi.”
“Anh đặt bao nhiêu tiền?”
“1 vạn lượng.”
“…” – tôi triệt để bó tay rồi, cái này mà cũng gọi là đánh nhỏ hả?!?


Hai đối thủ vừa lên đài liền không nương tay, xử ngay chiêu số mạnh nhất của bản thân. Nếu bạn hỏi tôi, cao cấp chiến sĩ đấu với cao cấp pháp sư, ai sẽ thắng? Tôi thật không biết trả lời làm sao cho tốt. Nếu chiến sĩ có thể ở trước khi pháp sư niệm chú xong phá được thuẫn giáp của người đó thì 8/10 là chiến sĩ thắng. Nhưng nếu pháp sư đạt tới đỉnh cao của trình độ khống chế ma pháp, tính toán chính xác thời gian phóng xuất kỹ năng, dùng kỹ năng thích hợp ở thời điểm thích hợp, trường hợp đó thì phần thắng sẽ nghiêng về phía pháp sư.


Với trận đấu kiểu này, thắng hay bại thường thường được quyết định ở kích thứ nhất. Là Thâu Đêm Suốt Sáng có thể phá tan thuẫn giáp của Diễm Thái Tử? Hay là ma pháp của Diễm Thái Tử có thể ngăn chặn bước chân của Thâu Đêm Suốt Sáng?


“Xích xà vũ!” – Thâu Đêm Suốt Sáng hét lớn, đấu khí toàn thân tăng vọt, kết lại thành một đầu rắn cực lớn, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diễm Thái Tử. Cây roi trong tay cũng bao vây trong đấu khí, tựa như đầu lưỡi của độc xà đang phun ra nuốt vào. Nhìn từ xa tựa như một đầu rắn màu đỏ kéo cái đuôi dài phi tốc đánh về phía Diễm Thái Tử.


Diễm Thái Tử không hề lúng túng, lôi ngay pho tượng thần bí cầm trong tay, sau đó trên khán đài xuất hiện 1 đám quỷ ảnh đen nghịt bao vây Thâu Đêm Suốt Sáng. Cô nàng vung roi, tựa như nữ ma đầu đến từ địa ngục. Từng đạo đấu khí hình cung bay múa trên không trung, đánh vào quỷ ảnh liền khiến chúng hóa thành khói đen, biến mất trong không khí.


Bởi vì quỷ hồn không thể cản bước, cho nên Diễm Thái Tử còn chưa niệm xong chú ngữ, Thâu Đêm Suốt Sáng đã vọt tới trước mặt hắn. Lôi thuẫn của Diễm Thái Tử tựa như tấm kiếng, trước thế tấn công của cây roi liền vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, sau đó cây roi giống như xúc tu của ác ma quất lên người Diễm Thái Tử… từng đợt… từng đợt…


“Nhìn Thâu Đêm Suốt Sáng, tui lại nhớ tới một bộ phim hoạt hình.” – tôi chống cằm nghiêm túc nói.
“Phim gì?” – Thảo Hoa Mai và Ám Ảnh đồng thời hỏi, không thể nghĩ ra chuyện này làm sao liên hệ được với phim hoạt hình.


“Thánh đấu sĩ! (hình như là bộ Saint Seiya, tên tiếng Việt là Áo giáp vàng)” – tôi thành thật trả lời – “Bà xem xem, bộ khôi giáp kia, còn có chiêu số vung roi vừa rồi, không phải rất giống Ác nữ vương sao?”


“…” – Thảo Hoa Mai trừng mắt – “Bà đừng có nói bà chính là vị anh hùng đánh bại Ác nữ vương chứ? Nếu đúng là như vậy thì ngoài hai chữ “vô sỉ”, tui thiệt không có từ nào khác giành cho bà luôn.”


“Đương nhiên không phải.” – tôi phủ nhận ngay lập tức, sau đó vỗ vai Ám Ảnh – “Bà nhìn coi, bộ áo liền quần của Ám Ảnh không phải rất giống áo giáp của thánh đấu sĩ à? Anh ấy mới chính là vị anh hùng đánh bại Ác nữ vương, mà tui… chính là người luôn được các thánh đấu sĩ bảo hộ, nữ thần Athena.”


“Ọe ~~” – Thảo Hoa Mai lập tức ói mửa 1 trận.


Sau trận đấu của Thâu Đêm Suốt Sáng và Diễm Thái Tử, vòng thứ nhất đã hoàn thành. Tuyển thủ có 2 giờ để nghỉ ngơi. Tôi cao hứng đứng lên, tay trái lôi kéo cái người đang nghiêm túc nghiên cứu tỉ lệ cá cược là Ám Ảnh, tay phải lôi kéo cái người vừa ói mửa đến uể oải là Thảo Hoa Mai, tung tăng đi ăn cơm.


2 giờ sau. Đợt thi đấu thứ hai bắt đầu. Thứ tự như sau:
> Trận 1: Tịch Diệt vs Lạc Thủy Thanh Điểu
> Trận 2: Quỷ Thủ Lưu vs Phong Lôi Nộ Hổ
> Trận 3: Lạc Thủy Tri Chu vs Ám Ảnh
> Trận 4: Thâu Đêm Suốt Sáng vs Thiên Ngu Cam
> Trận 5: Diễm Thái Tử vs Thiên Hạ Long Quỷ


“Hahahaha… Hahahaha…” – tôi nhìn bảng thi đấu mà không nhịn được phải cười lớn.
“Em cười cái gì? Đánh anh vui vẻ đến vậy sao?” – Ám Ảnh phiền muộn nói.


“Hắc hắc… không phải em cười chuyện này. Anh nhìn trận cuối kìa, cái tên Diễm Thái Tử đúng là xui xẻo. Vừa rồi đụng phải nữ ma đầu, lần này lại gặp lão biến thái. Mới khai trương liền thua 2 trận, hắn nhất định buồn bực phải biết nha… hahaha…”


“Em có cừu oán với hắn hả?” – Ám Ảnh nhìn vẻ mặt hả hê của tôi thì nghi hoặc.
“Em với hắn là cừu bất cộng đái thiên (thù không đội trời chung)!!!” – tôi nói những lời này giống như có giấu dao găm, sát khí đằng đằng.
“… tên đó đã làm gì em?”


“Hắn dám lừa gạt tâm hồn thuần khiết của em.”


“Lừa gạt tâm hồn thuần khiết…” – Ám Ảnh im lặng. Ban đầu hắn còn có chút khẩn trương, tưởng tôi chịu thiệt thòi gì đó. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của tôi thì lập tức câm nín, bởi vì hắn hiểu ra chuyện này có mờ ám bên trong, nói không chừng cái tên Diễm Thái Tử kia mới là người bị hại.


“Đúng vậy!” – tôi khẳng định chắc nịch, nghiến răng nghiến lợi nói – “Tên nào dám lừa gạt em, tốt nhất đều đi xuống địa ngục hết đi. Em nhất định sẽ khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra trong đời.”


“…” – Ám Ảnh dứt khoát quay đầu tiếp tục chuyện đặt cược của hắn, không thèm để ý đến sự động kinh của tôi nữa.
Vòng đấu thứ 2 chính thức bắt đầu.


Thảo Hoa Mai không hề lo lắng, đàng hoàng lấy lại mặt mũi cho trận thua lần trước. Bả vào trận gọn gàng, đánh nhanh thắng nhanh, đến ngay cả tôi cũng không nhịn được phải giơ ngón cái lên khen.


Trận thứ 2, Phong Lôi Nộ Hổ thắng. Thật ra không phải tên này mạnh hơn Quỷ Thủ Lưu, mà là Quỷ Thủ Lưu xui xẻo. Khi Quỷ Thủ Lưu sử dụng ảo ảnh, Phong Lôi Nộ Hổ tùy tiện vung 1 quyền, ai ngờ lại đánh trúng chân thân. Haiz… vận khí cũng là 1 phần của thực lực nha. Sau trận này, Quỷ Thủ Lưu và Tịch Diệt liền rơi xuống hạng bét, thua liên tục 2 trận.


Trận thứ 3, tôi và Ám Ảnh.
Đứng trên khán đài, tôi bất đắc dĩ nhìn Ám Ảnh: – “Chúng mình chơi oẳn tù tì thôi.”
Ám Ảnh cũng thở ra: – “Được rồi.”
Trọng tài tuyên bố bắt đầu, tôi nói với Ám Ảnh: – “Em sẽ ra bao nha.”


Sau đó, tôi thành thật ra bao, ai ngờ, Ám Ảnh cũng ra bao…
“Nè…” – tôi trừng mắt – “Em đã nói là sẽ ra bao rồi, vì sao anh không ra kéo hả?!?”
“Anh…” – Ám Ảnh có chút xấu hổ – “… xin lỗi. Anh không nên nghi ngờ em. Tiếp theo, em lại ra bao đi, anh sẽ ra kéo…”


Nghe chúng tôi nói chuyện, cả đám người trên khán đài té cái rầm.


Tôi nhìn Ám Ảnh sau đó ngửa đầu hỏi trời xanh, đây là làm sao. Tôi căn bản muốn nhường cho Ám Ảnh thắng, bởi vì tôi đã tính toán qua, tôi không có khả năng lọt vào top 3, thế thì thay vì tranh giành 1 điểm tích lũy vô ích còn không bằng tặng cho Ám Ảnh. Ai biết anh ấy lại không hiểu tâm tư của tôi, cứ cho rằng tôi đang lừa gạt anh ấy, thực sự là… Chẳng lẽ bởi vì tôi luôn lừa gạt anh ấy nên anh ấy mới có phản ứng bản năng như vậy sao? Ủa mà, tôi nhớ tôi đâu có lừa gạt gì đâu a…


Suy tính một thoáng, cảm thấy chuyện này rất không an toàn, thế là tôi dứt khoát nói với trọng tài: – “Trọng tài, tôi nhận thua.”
Bịch ~ khán giả lại té cái rầm. Trời ơi, năm nay gặp chuyện gì a, vì sao không ai chịu đánh nhau, tiền vé của mình a..a..a..


Rất nhiều tiếng la ó vang lên khắp khán đài, lỗ tai của tôi tự động loại bỏ đám âm thanh tạp nham này. Tôi tự nhiên ngồi vào chỗ, tiếp tục xem trận đấu khác.


Trọng tài gọi tuyển thủ của trận thứ 3 lên sân khấu. Sữa Bảo Bảo dùng ánh mắt long lanh nhìn Thâu Đêm Suốt Sáng: – “Nữ vương đại nhân, cái tên Thiên Ngu Cam kia hại em thê thảm lắm a… khiến sủng vật lợi hại nhất của em bị ch.ết và rớt 1 cấp, chị phải thay em báo thù a~”


“Hừ… người dám khi dễ thành viên của Thập Tự Thiết Tường Vi đều không có kết cục tốt. Bảo Bảo yên tâm, chị nhất định sẽ rút gân lột da hắn. Nếu không phải trò chơi có chế độ respawn (tái sinh), chị nhất định lôi xác hắn về treo lên cổng thành để răn đe người khác. Ai dám trêu chọc chúng ta đều sẽ có kết cục như vậy.” – Thâu Đêm Suốt Sáng âm trầm nói.


Thập Tự Thiết Tường Vi và Bất Diện Thần Thoại gần đây xuất hiện nhiều va chạm. Tổng đàn bang phái của họ cách nhau không xa. Bọn họ phải chia sẻ rất nhiều nguồn tài nguyên. Vì tranh giành các nguồn tài nguyên này mà bọn họ thường xuyên xảy ra ma sát. Đoán chừng, nếu không phải có Triệu Hoán Liên Minh ở bên cạnh nhìn chằm chằm, họ có lẽ đã nhào vào bang chiến rồi. Trận đấu này chính là sự đối đầu hợp thức hóa của 2 bang phái. Nói chính xác là, cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt.


Thiên Ngu Cam đương nhiên muốn dùng sủng vật. Thâu Đêm Suốt Sáng sảng khoái đáp ứng.


Thiên Ngu Cam đắc ý triệu hoán tổ hợp sủng vật của hắn là Huyễn Tinh Linh, Cuồng Phong và Hàn Băng Thú. Từ đầu, Thâu Đêm Suốt Sáng đã biết thực lực của hắn nên thấy đối thủ sử dụng cùng 1 chiêu số thì nhếch mép cười lạnh.
“Thiên Ngu Cam, ngươi tưởng chiêu này có thể đối phó với ta sao?”


“Có hiệu quả hay không, thử qua liền biết a bang chủ Thâu Đêm!!” – Thiên Ngu Cam cười hì hì, thoạt nhìn không hề lo lắng.
Thâu Đêm Suốt Sáng hừ 1 tiếng, triệu hồi sủng vật của mình – phi hành tọa kỵ Phi Ngạc.


Con này là 1 động vật cực kỳ quái đản. Cấp bậc của nó không cao nhưng lại rất khó bắt bởi vì tốc độ của nó quá nhanh. Nếu nó muốn chạy trốn, cao cấp đạo tặc cũng chưa chắc đuổi kịp, hơn nữa nó còn biết bay. Phi Ngạc có hình dáng giống như cá sấu không chân, đầu to, toàn thân bao bọc bởi lớp da xù xì, bên cạnh lòi ra 2 tấm màng mỏng cho dù mở lớn nhất cũng chỉ dài chừng nửa mét. Thiệt không biết làm sao nó có thể bay?!? Dựa theo góc nhìn của vật lý học hoặc là sinh vật học mà nói thì chuyện đó là không thể nào xảy ra cho được…


Thâu Đêm Suốt Sáng vừa triệu hoán sủng vật liền nhảy lên Phi Ngạc, thẳng tắp hướng lên trời mà bay. Điều này hoàn toàn chính xác. Đối phó với cái tên dựa vào sủng vật ăn cơm như Thiên Ngu Cam thì chuyện cần làm là phải công kích được chính chủ.


Thiên Ngu Cam không phải ngu ngốc, hắn đoán được ý đồ của đối thủ. Một bên ra lệnh cho Cuồng Phong và Hàn Băng Thú công kích. Một bên chạy ra xa.


Đáng tiếc, Thâu Đêm Suốt Sáng không phải Sữa Bảo Bảo. Thân thể của chiến sĩ mạnh hơn ma võ sĩ rất nhiều. Thâu Đêm Suốt Sáng ngậm bổ huyết dược, đơn giản xông thẳng qua gió lốc của Cuồng Phong và Hàn Băng Thú, dùng tốc độ gấp đôi đánh trùm lên Thiên Ngu Cam…






Truyện liên quan