Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc vipvandan.vn Cổ Long Cương Chương 63: Nghiệp thành khó khăn (1)

Phương bắc, Ký Châu, Nghiệp thành, phủ Viên Thiệu!
@ Trần Bách Thành Lúc này Viên Thiệu đang thống binh đang giao chiến cùng Công Tôn Toản, chiến thắng liên tiếp, đã đánh tới U Châu, cho nên hiện tại người làm chủ Viên phủ là con lớn nhất của hắn, Viên Đàm, Viên Hiển Tư.


"Đại công tử, theo tin báo chung quanh Nghiệp thành đột nhiên xuất hiện một đám nhỏ dư nguyệt Khăn vàng. Người xem, chúng ta phải làm gì?" Tân Bình hỏi, hắn vốn là mưu sĩ của Hàn Phức thế nhưng hiện tại hắn đã đầu quân cho Viên Thiệu, đương nhiên, hắn cũng là một trong những người khích lệ Hàn Phức nhượng Ký Châu cho Viên Thiệu.


từ n "Hừ, ta đang e ngại ngứa tay ngứa chân, bọn người kia đến giải buồn cho ta, cũng hay! Trước tiên ta có thể thành lập công lao!" Viên Đàm âm trầm nghiêm mặt nói. Tân Bình vừa nhìn đã biết rõ, vị Đại công tử này lại muốn khai sát giới.


Lần này Viên Thiệu xuất chinh, không mang theo Viên Đàm, ngược lại hắn lại mang theo con thứ là Viên Hi. Điều này làm cho một người luôn luôn bảo thủ như Viên Đàm sao có thể vui mừng? Kỳ thật, Tân Bình hiểu rất rõ hành động này của Viên Thiệu, Viên Đàm luôn luôn âm tàn, thích giết chóc, cẩu thả mà lại tự cho là đúng, Viên Thiệu không thích hắn cũng rất bình thường. Mà con thứ Viên Thiệu, Viên Hi, làm người cương mãnh, hơi có chút dùng lực, cho dù kém hơn các Đại tướng, cũng mạnh mẽ hơn so với Viên Đàm. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của Tân Bình. Hắn vẫn có chút bất mãn đối với việc Viên Thiệu để hắn ở lại phụ tá Viên Đàm, nhưng hắn không dám oán chúa công Viên Thiệu, nhưng trong lòng muốn trêu chọc Viên Đàm đôi chút thì vẫn có thể được!


"Đại công tử, từ khi Trương Yến bị đuổi ra khỏi Ký Châu, Ký Châu không còn cường đạo Khăn vàng. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một toán quân Khăn vàng, ty chức lo lắng đây chính là quỷ kế, cho nên Đại công tử vẫn không nên khinh thường xuất chiến, ngài dù sao cũng là thân thể nghìn vàng, sao có thể đơn giản phạm hiểm?" Tân Bình nhẹ nhàng nói, hắn cố gắng hết sức nói êm tai dễ nghe một chút. Chẳng qua hắn hy vọng Viên Đàm không có hành động thiếu suy nghĩ.


Nhưng bởi vì hắn luôn luôn có chút ý kiến đối với Viện Đàm, cho nên thời gian ở cùng với vị Viên Đại công tử này cũng ít hơn, không thể chính xác phán đoán trình độ bảo thủ của Viên Đàm. Hắn không thể ngờ tới những lời này của hắn, ngược lại làm cho Viên Đàm kiên định suy nghĩ ra khỏi thành giết người.




"Hừ! Tân đại nhân, ta xem ngươi cẩn thận quá mức rồi! Trong phạm vi Ký Châu, còn có ai có thể uy hϊế͙p͙ được Nghiệp thành? Một toán Khăn vàng nho nhỏ, chỉ sợ chúng cho rằng phụ thân ta xuất binh tiêu diệt Công Tôn Toản, trong thành không có bao nhiêu binh mã, cho nên mới dám ra đây giương oai. Ta nên giết một người răn trăm người, để cho bọn chúng biết rõ lợi hại!" Viên Đàm nóng nảy nói.


Đương nhiên hắn biết rõ Tân Bình chướng mắt với mình, hiện tại, thủ hạ của Viên Thiệu đã bắt đầu phân chia. Chỉ có điều Tam công tử Viên gia, Viên Thượng còn nhỏ, tuy rằng rất được Viên Thiệu sủng ái, nhưng vẫn không thể cấu thành uy hϊế͙p͙ đối với địa vị của Viện Đàm, mà Tân Bình có khuynh hướng ủng hộ Viên Hi, cho nên, Viên Đàm chắc chắn sẽ không nghe Tân Bình nói.


"Nhưng không phải trước đó vài ngày chúa công đưa tới thư nói, Tào Tháo báo tin Đại tướng Dương nhị dưới trướng Hứa Thành rất có thể đang tiềm phục tại phụ cận Ký Châu, bảo chúng ta phải cẩn thận đấy sao? Đại công tử vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn!" "Hừ! Dương Nhị là thứ gì? Hứa Thành xuất thân để tiện, hắn chỉ là một con chó của Hứa Thành! Hơn nữa, Nghiệp thành ta có năm vạn đại quân trú đóng, cho dù hắn có mười vạn đại quân, có thể làm khó dễ được ta sao?" Điều Viên Đàm không thích nhất chính là nghe nói người khác lợi hại hơn so với hắn.


"Cho nên, ty chức mới lo lắng toàn quân dư nguyệt Khăn vàng này rất có thể là do thủ hạ của Dương Nhị giả trang, mục đích là dẫn chúng ta đi ra ngoài!" Tân Bình nói.


Người Dịch: Doan Ha Trần Bách Thành Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc vipvandan.vn Cổ Long Chương "Vậy thì như thế nào. Nếu thật sự có đại quân đến đây, làm sao có thể giấu diếm được tại mắt của chúng ta. Tân đại nhân, ngươi cũng đừng quên, nơi này chính là Ký giả trang lẫn vào Ký Châu tất nhiên không nhiều lắm. Cùng lắm thì ta mang nhiều người ngựa đi ra ngoài, xem bọn chúng sẽ làm thế nào?" Viên Đàm nói sau đó hắn lại vỗ tay một cái, nói: "Nếu bọn chúng thật sự muốn mai phục ta, vậy rất tốt, ta có thể tìm một thế thân, trước tiên mang một tiểu đội binh mã đi trước, dẫn xuất bọn chúng, đợi mai phục của bọn chúng ra hết, ta lại chỉ huy đại quân tiến công, một mẻ hốt gọn bọn chúng, ha ha ha!" Nhìn cười ha hả Viên Đàm, Tân Bình chỉ đành buông tha ý định của mình. Kỳ thật suy nghĩ trong lòng hắn cũng không khác biệt lắm so với ý tưởng của Viên Đàm. Hắn cũng cho rằng lá thư này của Tào Tháo chí nói chuyện giật gân. Thế nhưng bản thân hắn làm mưu sĩ, cũng nên cố gắng hết sức chút trách nhiệm. Bây giờ Viên Đàm không nghe khuyên bảo, cho dù thực sự có chuyện, đã không liên quan đến hắn. Nhưng mà lại có thể có chuyện gì đây? Cùng lắm thì Viên Đàm bị người giáo huấn một lần rồi vội vàng quay trở về. Hơn nữa, trải qua lần nói chuyện này, thái độ khinh bỉ của hắn đối với Viên Đàm lại tăng thêm một tầng. Thân làm chủ tướng, lại muốn thế thân đi dẫn xuất địch nhân. Từ điều này có thể thấy được Viên Đàm cũng là người rất sợ ch.ết. So về Nhị công tử luôn luôn anh dũng tiến về phía trước, thật sự là kém hơn nhiều. Mà chúa công luôn luôn rất không ưa thích Đại công tử, chỉ cần đám mưu sĩ bọn hắn hỗ trợ nhiều hơn, nói không chừng Nhị công tử thật sự có thể tiếp nhận đại vị của chúa công. Hơn nữa, đi theo Nhị công tử cũng an toàn hơn nhiều so với đi theo vị Đại công tử này, ít nhất, không cần lo lắng sẽ bị tùy tiện vứt bỏ.


"Tân đại nhân, người phụ trách thủ thành, ta phải đi tập hợp quân đội!" Thấy Tân Bình không nói, Viên Đàm đắc ý nói, cái gì là danh sĩ? Còn không phải đang bị chính mình bác bỏ khiến á khẩu không trả lời được sao? Vừa nghĩ, Viên Đàm vừa đi ra ngoài.


********* ************ "Đại công tử, phía trước ba mươi dặm đại khái chính là nơi đám dự nguyệt Khăn vàng qua lại. Theo như thám tử điều tra, bọn chúng vẫn không phát giác chúng ta đến, chỉ sợ chúng đang ở trong mấy thôn trang phía trước!" Tưởng Kỳ nói. Nói thật, hắn tự nhận bản thân mình là một viên Đại tướng dưới trướng Viên Thiệu, tuy rằng bản lĩnh hắn hơi kém, võ không bằng Nhan Lương, Văn Sú, nhưng có thể cao hơn một bậc so với đám người Cao Lãm; văn, lãnh binh nói gì đi nữa cũng không sánh bằng đám người Điền Phong, Thư Thụ, Thẩm Phối, thế nhưng cũng được cho là nhân tài bậc trung thời này, nhưng hắn vẫn không được Viên Thiệu coi trọng. Lần này hắn cũng chỉ có thể ở lại Nghiệp thành giữ nhà cho Viên Thiệu. Hơn nữa hắn còn là phó tướng, cho nên hắn rất phiền muộn. Thế nhưng lúc này xuất tinh ngược đúng với mong muốn của hắn, tuy rằng hắn chỉ có thể đảm nhận là thủ hạ của Viên Đàm, nhưng so với nhàn rỗi, không có chuyện gì vẫn khá hơn nhiều.


"Mệnh lệnh tất cả bộ phận, theo như kế làm việc!" Viên Đàm nói. Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không để địch nhân vào mắt, khi chuẩn bị bước vào trận chiến thật sự, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Ừ! Mạt tướng đi làm ngay!" Tưởng Kỳ quay người phân phó xuống dưới.


Không bao lâu, một Viên Đàm khác mang theo một nghìn người đi về phía trước, mà Viên Đàm thật sự, cùng với Tưởng Kỳ mang theo đại đội nhân mã, đi tít đằng xa ở phía sau.


"Thật sự là phường giá áo túi cơm!" Từ trên một sườn núi rất xa, Dương Nhị nhìn thấy đối phương chia tách ra, đã đoán được ý đồ của quân địch, hắn nói: "Sắp tới nơi rồi mới bắt đầu chia tách ra, thật không biết đầu của hắn làm bằng cái gì?


Nhưng mà điều này cũng chứng minh hắn là con đẻ của Viên Thiệu! Căn bản tính tình giống nhau!" "Tướng quân nói rất đúng!" Người nói chuyện chính là phó tướng mới của Dương Nhị, Dương Sửu. Đều là họ Dương, hai người chung đụng không tệ.


Dương Sửu này vốn là Đại tướng thủ hạ của Trương Dương, nhưng dù hắn chỉ có Người Dịch: Doan Ha @ Trần Bách Thành Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc vipvandan.vn Cổ Long Cương thể đảm nhiệm phó tướng của Dương Nhị ở trong quân Hứa Thành, hắn cũng đã đủ hài lòng. Ít nhất hiện tại hắn tốt hơn nhiều so với khi còn dưới trướng Trương Dương. Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Viên Đàm này mặc dù là con trai trưởng của Viên Thiệu, đi theo Viên Thiệu cũng trải qua chút ít trận chiến, nhưng tất cả đều là những trận đánh nhỏ. Hơn nữa, khi giao chiến còn có mưu sĩ, Đại tướng ở bên, nào có phải dùng tới hắn xuất lực? Lúc này có thể nghĩ ra mưu kế này cũng coi như là có chút tiến bộ!" "Nói cũng phải. Lão Dương, ngươi hãy đến giúp đỡ Viên Thiệu giáo dục con trai hắn cho tốt, thế nào?" Dương Nhị tiện tay ném ra quân công thứ nhất.


"Tuân mệnh! Đa tạ Tướng quân!" Dương Sửu cao hứng vạn phần. Có chiến công mới có thể làm quan lớn! Dương Nhị tướng quân quả nhiên không hổ là người Dương gia, rất chiếu cố đối với người của mình! Mặc dù chỉ là một trận đánh, nhưng nói gì đi nữa đối thủ cũng có vạn người, công lao thật sự sẽ không nhỏ. Nhưng mà hắn lại không biết, Dương Nhị muốn nhìn biểu hiện lâm trận của hắn. Trận chiến nhỏ như này Dương Nhị cũng không cần lo lắng hắn bị đánh bại, cho nên mới cho hắn xuất mã.Đây chính là chiêu số mà Dương Nhị học được từ Hứa Thành. Từ trong những biểu hiện bình thường, xem hắn có tố chất xứng đáng của một Đại tướng hay không? Nếu như Dương Sửu có thể thong dong điều binh khiển tướng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này, con đường sau này của hắn ở trong quân Hứa Thành sẽ trôi chảy hơn nhiều. Việc này cũng tương tự như việc Lệ Phương quan sát biểu hiện của Triệu Vân trên chiến trường. Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là khảo sát sơ bộ.


Binh sĩ của "Viên Đàm", ước chừng có ba nghìn binh sĩ bị bao vây. Thế nhưng rất hiển nhiên "Viên Đàm" không bối rối, ngược lại hắn lại có thái độ vui mừng.


Đương nhiên, trong biểu hiện của hắn cũng có đôi chút khẩn trương. Đối phương bị cho vào bẫy cũng đừng nên thẹn quá hoá giận, dùng hắn làm đối tượng phát tiết cho hả giận. Dù sao mình vẫn còn bị đối phương bao vây!


"Giết cho ta!" Ở phía sau hai đội quân, tiếng hét lớn vang lên, Tưởng Kỳ giục ngựa xông trận trước tiên, mang theo hơn tám nghìn binh mã còn lại xông lên chém giết. Đi theo phía sau hắn chính là Viên Đàm với vẻ mặt khó chịu. Lúc này bên mình đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, sao còn phải vội vã giết người như vậy? Cũng nên để thời gian chơi đùa một chút! Chính vì hắn kịp thời ngăn trở Tưởng Kỳ, khiến cho thời gian thất bại của bọn hắn bị đẩy về sau một chút.


"Đám cường đạo các ngươi, hãy mau mau giao đầu lĩnh của các ngươi, ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi một cái mạng chó!" Viên Đàm cười một con ngựa cao to, hô to với mấy ngàn người.


" "Không ai trả lời. Viên Đàm nổi giận, hắn đang muốn tiếp tục răn dạy đám dân đen không biết phối hợp với mình một phen, rồi hắn lại phát hiện ánh mắt của các binh sĩ không đúng, sao tất cả đều nhìn về phía sau mình?


"Viên Đại công tử, đã lâu rồi không gặp, ngươi cũng không thấy có tiến bộ gì!" Dương Sửu ở Viên Đàm đằng sau nói, trong giọng nói của hắn tràn đầy trào phúng. Nhớ ngày đó, Trương Dương đã từng nghe lệnh Viên Thiệu. Hắn thân là bộ tướng của Trương Dương, hắn cũng không ít ức hϊế͙p͙ từ Viên Đại công tử. Khi đó hắn thật sự giận mà không dám nói gì, nhưng hôm nay phong thủy luân chuyển, đương nhiên hắn muốn hả giận.


"Ngươi là người phương nào? Muốn. . . Muốn làm gì?" Viên Đàm không nhớ rõ một "Tiểu nhân vật " như Dương Sửu thế nhưng, đại quân đi theo sau lưng Dương Sửu, lại làm cho hắn lễ phép hơn rất nhiều.


"Chẳng qua chúng ta đến mời Viên Đại công tử theo chúng ta một chuyến!" Dương Sửu cười đến có chút gian, biểu hiện này đã có chút dáng vẻ tướng quân quân Hứa Thành rồi.
Người Dịch: Doan Ha






Truyện liên quan