Chương 73: Hạ Duy Phi, con gọi baba lần nữa

Hạ Kiều Yến đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, "Hạ Duy Phi, con gọi baba lần nữa đi."
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ở trước ánh nhìn nóng bỏng của Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt, nhút nhát rụt rè mà kêu một tiếng, "Baba..."
Giọng nói có chút run rẩy.


Tần Dĩ Duyệt nhìn hai cha con. Hốc mắt có chút nóng lên.
Hạ Kiều Yến dùng sức ở trên mặt Tiểu Bảo hôn một cái, mặt lộ ra sự vui mừng không tả, thêm cả chút tươi cười ngẩn ngơ.


Tiểu Bảo nhìn baba mình y hệt con cún dạng người, khiến chút xấu hổ tản đi không ít. Tức giận mà bày ra ánh mắt sâu sắc khinh bỉ.
Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo vài phút, mới nhớ tới chính mình còn đang tắm.


Vì vậy, đem Tiểu Bảo một lần nữa giao cho Tần Dĩ Duyệt. Bàn tay lớn ôm eo mềm mại của Tần Dĩ Duyệt, nghiêng người hôn trên trán Tần Dĩ Duyệt một phát.
Sau đó quay lại phòng tắm tiếp tục tắm rửa.


Tần Dĩ Duyệt giật mình, sững sờ mà nhìn Hạ Kiều Yến biến mất ở cửa phòng tắm, mới đưa thay sờ sờ chỗ bị anh hôn lên.
Chỗ đó có chút nóng.
Tiểu Bảo không có để ý đến Tiểu Duyệt Duyệt nhà nhóc vui mừng đến mức nào, phân tâm tự chơi với bàn chân beo béo của mình.


Nhóc không nghĩ tới nhóc lại có thể biết mở miệng nói chuyện.
Nhóc đã cho rằng nhóc không biết nói chuyện, thế nhưng mà nhóc rõ ràng có thể nói.
**
Buổi sáng của ngày tết đầu tiên.




Tất cả mọi người ở Hạ gia đều biết chuyện Tiểu Bảo mở miệng, mọi người ai ai cũng cười tủm tỉm, bà nội Hạ kích động nên tự mình xuống bếp nhào bột mì làm sủi cảo. Lâm Nhụy cũng đi theo lão thái thái đi phòng bếp phụ giúp.


Tần Dĩ Duyệt cũng nghĩ qua phụ một tay, nhưng bị trên dưới Hạ gia kịch liệt phản đối.
Vì vậy, chỉ có thể xoa xoa theo sát Tiểu Bảo đá banh.
Người Hạ gia tuy đều muốn trêu chọc Tiểu Bảo, nhưng là sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, nên kiềm chế khát vọng ở trong lòng của mình.


Bọn họ vài năm nay cũng đã chịu đựng được mà, cũng không cần quá gấp gáp.
Lưu Tử Xuyên nghe nói Tiểu Bảo mở miệng. Cũng rất kích động.


Anh nếu không phải ở những thành thị khác ăn lễ mừng năm mới, thì đã chạy tới nhìn xem rồi, vậy nên chỉ có thể ở trong điện thoại di động dặn dò Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt chú ý đến cảm xúc và các thay đổi sắp tới của Tiểu Bảo, hơn nữa muốn chú ý đến thời gian nhóc mở miệng lần nữa.


Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt tự nhiên hiểu ra sau khi Tiểu Bảo mở miệng, không có khả năng lập tức như mấy đứa nhỏ bình thường nói chuyện, vẫn sẽ cần một đoạn thời gian thích ứng.


Tần Dĩ Duyệt cho rằng việc này có liên quan đến việc Tiểu Bảo thường xuyên chơi trò chơi có những động tác ảnh hưởng qua lại lẫn nhau.
Bất kể là người lớn hay trẻ con, chơi kích thích, trò chơi ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại sẽ không tự giác mà ủng hộ.


Sắp tới ai có rảnh thì cùng Tiểu Bảo đá banh, biểu cảm của Tiểu Bảo so với lúc trước nhiều hơn không ít, tính trẻ con trên người so với trước kia nồng hậu dày đặc hơn nhiều.
Điều này khiến cho Tần Dĩ Duyệt không khỏi có chút may mắn, may mắn rằng khi ấy cô mua đúng quà.


Nếu như khi ấy cô mua loại quà không có động tác qua lại, không có sự ảnh hưởng lẫn nhau, thì Tiểu Bảo phải bao lâu mới nguyện ý mở miệng đây?


Tần Dĩ Duyệt đá hai cùng Tiểu Bảo, sau đó cô mới nhớ tới tối hôm qua quá hưng phấn nên đã quên gọi cho bố mẹ chúc tết rồi, liền tại vừa lúc Hạ Kiều Yến xuống lầu, cô để cho Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đá bóng.
Chính mình thì cầm điện thoại đến trong sân gọi điện thoại.


Điện thoại vang lên vài thanh âm, mới được chấp thuận lên.
"Bảo bối, năm mới khoái hoạt*!"
*Khoái hoạt: vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc, may mắn.
"Mẹ, năm mới khoái hoạt! Mẹ còn quen nếp sống ở quê không đó?"


"Rất quen đấy, chú thím của con, chị Phân của con cùng chồng con con bé đều trở về mừng năm mới, nên rất náo nhiệt. Con ở Hạ gia thì sao đây? Những người đó có dễ ở chung không?"
"Ông bà nội, cô Tư của Kiều Yến, cũng không tệ, em chồng cũng rất tốt, chúng con ở chung rất giống bạn bè đó mẹ."


"Vậy là tốt rồi, mẹ tối hôm qua đã muốn điện thoại cho con rồi, sợ con bận bịu, cũng sợ thân gia bọn họ nhạy cảm."
"Cảm ơn mẹ. Đúng rồi, nói cho mẹ biết cái tin tức tốt, Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện. Tuy chỉ nói hai chữ, nhưng là thằng bé nguyện ý mở miệng."


"Thật sao? Ôi, cháu ngoại mẹ mở miệng, đó chuyện lớn, xem ra năm nay có chuyện tốt phát sinh. Con đừng bắt buộc thằng bé, biết không? Nhất định không thể gấp, cái gì đến sẽ từ từ đến."
"Con biết mà, hiện tại cả nhà từ trên xuống dưới đều nghĩ như vậy."


"Đúng đúng, đừng để cho cháu ngoại của mẹ áp lực quá lớn, trẻ con ở phương diện này rất nhạy cảm đó."
Tần Dĩ Duyệt nghe mẹ nói dông dài, không khỏi nở nụ cười sáng lạn.
**
Ở nhà chính Hạ gia vài ngày, Tần Dĩ Duyệt lúc này mới chính thức thích ứng không khí Hạ gia.


Có lẽ là Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện, hoặc là có Hạ Vân Sách lôi kéo, cô đã có thể hoàn toàn dung nhập cái gia đình này.
Vào sáng ngày thứ tư của buổi sáng, cô lái một chiếc xe tương đối thấp từ ga-ra của Hạ gia đi làm.
Hạ Vân Sách cũng hào hứng dạt dào theo sát.


Tiểu Bảo vốn cũng muốn cùng đi bệnh viện, nhưng nhóc còn quá nhỏ, thời gian dài ở trong bệnh viện dễ lây bệnh khuẩn, khiến cho biến thành bệnh.
Bởi vậy, không đồng ý để nhóc theo.
Nhóc mới không tình nguyện mà nhìn xe Tần Dĩ Duyệt rời đi.


Hạ Vân Sách ngồi ở ghế phó lái, chán đến ch.ết mà nhìn ngoài cửa sổ.
Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Bà cô, em hiện tại nghĩ cách gì đây? Giữ lại hay là làm phẫu thuật?"
"Chị dâu, chị có thể có chút uyển chuyển không?"


"Đều hỏi, còn uyển chuyển cái gì. Em phải biết đây chính là mạng người, không phải cái quần cái áo, cái cặp mua trên đường phố, không nghĩ kỹ, đừng làm bậy."


Hạ Vân Sách quay đầu, nghiêm túc nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Em hỏi lại chị vấn đề ngày đó một lần nữa, chị dâu, nếu như chị là em, chị sẽ làm như thế nào?"


"Nếu là lúc trước, chị nhất định sẽ giữ lại. Đem đứa con của người đàn ông mình yêu nhất sinh ra, để mình giữ chút nhớ nhung, chị cũng không phải nuôi không nổi một đứa bé. Nhưng sau khi chị gặp được Tiểu Bảo, ý nghĩ của chị lập tức thay đổi."
"Ah? Chị nói xem."


"Muốn nuôi dưỡng một đứa bé là rất khó khăn, em cho rằng em cho nó đầy đủ quan tâm ấm áp, nhưng thật ra căn bản lại không biết trong lòng nó suy nghĩ cái gì, cũng không biết cho nó vật chất có đủ hay không, và có phải là thứ mà nó muốn hay không?" Tần Dĩ Duyệt dừng lại một chút, nói: "Có lẽ nói như thế này nghe có vẻ giả tạo, nhưng thật sự là chị nghĩ vậy đó. Chị cũng thường xuyên đi dạo bên khoa phụ sản của bệnh viện chị làm, nhìn thấy không ít phụ nữ chưa lập gia đình hay các cô gái trẻ sinh con, khi sinh con, các cô gái ấy thật sự rất lúng túng khó xử. Rõ ràng là thời điểm khó khăn nhất, bên người lại không có thân nhân, chồng mình ở bên người, rất nhiều sản phụ trước khi sinh và sau khi sinh, có chuyện gì đều tự mình xử lý."


Hạ Vân Sách sau khi nghe xong, không nói thêm gì nữa, quay đầu tiếp tục nhìn ngoài phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Tần Dĩ Duyệt cũng không nói thêm gì nữa.
Thiến thoái lưỡng nan, lựa chọn kiểu gì đều không dễ dàng.
**
Đến khi đi đến bãi đỗ xe bệnh viện, trong xe vẫn im lặng.


Tần Dĩ Duyệt nhìn nhìn đồng hồ, thấy còn chút thời gian, nói: "Chị dẫn em đi khoa phụ sản nhìn trước, mấy ngày nay có mấy sản phụ đến kỳ sinh rồi."
Hạ Vân Sách không ý kiến gì, gật đầu.
Hai người cùng một chỗ đi đến khoa phụ sản.


Còn chưa tới khoa phụ sản chỗ tầng trệt, đã nghe thấy vài tiếng thét tê thanh liệt phế vô cùng chói tai.
Hạ Vân Sách bị dọa sợ, Tần Dĩ Duyệt kéo tay cô đi ra chỗ cửa thoát hiểm.


Trên hành lang, mấy người bác sĩ cùng y tá phụ giúp đẩy một người sản phụ đang gào khóc đau đớn chạy đến hướng phòng sinh.
Một người bác sĩ thấy Tần Dĩ Duyệt đến, lên tiếng chào hỏi, "Tần bác sĩ, năm mới khoái hoạt, cô đến tìm bác sĩ Dương sao? Cô ấy còn chưa hết kỳ nghỉ."


"Tôi quên mất." Tần Dĩ Duyệt cười nói, "Mọi người cứ làm việc đi. Tôi mang bạn tôi tùy tiện đi một chút."
"Được. Chúng tôi đến phòng sinh đây."






Truyện liên quan