Chương 74: Tâng bốc quá giả

Một đám người gào thét chạy qua bên cạnh Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Vân Sách.
Cách thật xa, vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng sản phụ thét chói tai.
Hạ Vân Sách trên mặt đã không có chút máu.


Tần Dĩ Duyệt thấy cô như vậy, cũng không muốn để cho cô nhìn thấy thêm nhiều chuyện nữa."Đi vào phòng làm việc của chị nghỉ ngơi một chút đi."
Hạ Vân Sách lắc đầu, "Chị cứ đi làm trước đi, em muốn đi nhìn xung quanh một chút."


Tần Dĩ Duyệt đem số phòng làm việc, ở chỗ nào nói cho Hạ Vân Sách, sau đó trở về văn phòng bắt đầu làm việc.


Ngoại khoa các cô lễ mừng năm mới không đặc biệt lắm, ngoại trừ những bệnh nhân đã giải phẫu đang tĩnh dưỡng tại bệnh viện cần kiểm tr.a đúng giờ. Không có nhiều công việc cần làm làm.
Đương nhiên, cũng không khỏi sẽ có sự cố khám gấp phải làm phẫu thuật ngoài ý muốn.


Nhưng cái này thì tương đối ít.
Dù sao tết âm lịch đối với người trong nước mà nói là rất ngày lễ rất trọng yếu, trong thời gian nghỉ đều cẩn thận hơn so với bình thường, do đó chuyện ngoài ý muốn bớt đi rất nhiều.


Bởi vậy. Tần Dĩ Duyệt kiểm tr.a phòng bệnh, hỏi xem bệnh tình, rồi trở về văn phòng phân tích ca bệnh.
Thuận tiện gửi tin nhắn chúc phúc năm mới cho viện trưởng, bác sĩ trưởng, giáo sư Lâm Chất.
Cô gửi cho bọn họ bao đỏ chúc tết, tiền lì xì trong một giây liền bị đoạt đi.




Bác sĩ trưởng: Trắng trợn hối lộ cấp trên. Cô không muốn thăng chức nữa hả?
Tần Dĩ Duyệt: Bởi vì muốn thăng chức, mới không biết xấu hổ công khai phát tiền đó nha.
Bác sĩ trưởng: Hừ!
Tần Dĩ Duyệt: Thầy à, đừng hừ nữa, đều cầm tiền của con rồi, tốt xấu gì cũng cười một cái đi.


Bác sĩ trưởng: Không có cửa đâu!
Tần Dĩ Duyệt gửi biểu cảm mắt trợn trắng qua.
Giáo sư Lâm: Cám ơn tiền lì xì của bác sĩ Tần.
Tần Dĩ Duyệt: Làm phiền chiếu cố nhiều hơn.
Giáo sư Lâm: Cô đến trước phòng thí nghiệm của tôi đi.


Tần Dĩ Duyệt đặc biệt không có đạo đức mà tag bác sĩ trưởng vào.
Tần Dĩ Duyệt: Thầy Hổ. Có người công khai đào góc tường của thầy. Thầy đi ra thốt một tiếng đi.


Bác sĩ trưởng: Đi thì đi. Loại đồ đệ ba ngày không đánh đã trèo tường, muốn cũng vô dụng, ai yêu ai muốn thì lấy đi.
Lúc này. Viện trưởng cũng nhận được tiền lì xì.


Tần Dĩ Duyệt: Viện trưởng, ngài bình luận phân xử đi. Cấp trên tôi mỗi ngày đều công kích tôi. Làm cho tôi không thể chú tâm công tác, không tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của bệnh viện, làm thầy thuốc có y đức, có nhân tâm tốt.
Viện trưởng:...
Bác sĩ trưởng gửi biểu cảm đẫm máu.


Bác sĩ trưởng: Tôi đây là trải qua mấy đời xui xẻo gì, mà gặp phải đứa đồ đệ như vậy đây trời.
Giáo sư Lâm: Bác sĩ Tần, mời đến chỗ tôi làm nào!
Viện trưởng: Hoặc đến làm trợ lý đặc biệt của tôi cũng được.


Bác sĩ trưởng:... Cuối cùng cũng biết rõ người có văn hóa như mấy người giả bộ như thế nào rồi.
Tần Dĩ Duyệt gửi icon đắc chí.


Tần Dĩ Duyệt: Không chậm trễ mấy vị bước sang năm mới, gửi cho mọi người lời chúc năm mới, hi vọng mọi người công tác thuận lợi, tài nguyên tràn trề, thân thể khỏe mạnh, ngày càng nổi tiếng. Tạm biệt~~


Viện trưởng: Tiểu Tần, đợi lát nữa. Cô có thời gian thì đi sang phòng bệnh VIP nhìn chút tình huống của Mạc tiên sinh.
Tần Dĩ Duyệt: Mạc tiên sinh lễ mừng năm mới không có về nhà ạ?


Viện trưởng: Tôi đã để cho bác sĩ trực ban hỏi qua rồi, anh ta kiên trì ở lại bệnh viện trong lễ mừng năm mới. Hôm nay bác sĩ trực là Tiểu Lưu, uy tín không bằng bác sĩ vài ngày trước, tôi lo bác sĩ Tiểu Lưu không cách nào ứng phó.
Tần Dĩ Duyệt: Vâng, vậy tôi sẽ đến đó xem.


Viện trưởng: Vất vả rồi.
Tần Dĩ Duyệt: Vì nhân dân phục vụ!
Bác sĩ trưởng: Tâng bốc quá giả.
Tần Dĩ Duyệt: Nói rõ thầy Hổ ngài dạy dỗ không xong!
Bác sĩ trưởng: viện trưởng, thấy không, y đức của bác sĩ tiểu Tần không tốt, sau này không thể để cho cô ta thăng chức.


Tần Dĩ Duyệt gửi mấy cái biểu cảm đặc biệt vô sỉ, rồi chập choạng cất điện thoại.
Đoàn bốn người các cô là do thầy Hoàng lập ra đó, nói trắng ra là viện trưởng xem trọng mặt mũi thầy cô nên ở trong đôi khi cũng có nói chuyện.


Đoàn người này người được lợi nhất chính là cô, trong mấy người cô là có tư lịch đơn giản nhất, kỹ thuật kém cỏi nhất.
Viện trưởng, bác sĩ trưởng, giáo sư Lâm đều là thiên vị cho cô đấy.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ tới đây, tâm tình liền tươi đẹp khôn xiết.


Quả nhiên, người da mặt dày tương đối có thể nổi tiếng, thực tế cô vẫn là kiểu không biết xấu hổ kia.
Tần Dĩ Duyệt thấy Hạ Vân Sách chậm chạp không có tới, liền đi nhìn Mạc Mộ Trầm rồi.
**


Mạc Mộ Trầm chỗ tầng trệt phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, cũng không có dán những câu đối. tranh nhỏ về tết âm lịch như những tầng lầu khác.


Bệnh viện vì để cho tết âm lịch của người dưỡng bệnh tại bệnh viện có thể hơi chút cảm nhận được không khí ngày tết, bình thường sẽ cho phép dán một ít món nhỏ không phai màu ngày tết.


Phòng bệnh VIP tức thì được trang trí càng thêm phong phú, chỉ cần không hư hao phòng bệnh cơ bản, máy móc hoặc vật dụng, có thể tùy ý trang trí.
Hiện tại lầu một này sạch sẽ, yên tĩnh, như vậy đại khái là quyết định của Mạc Mộ Trầm.


Y tá nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt tới, vội vàng chào đón, "Bác sĩ Tần, sao cô lại tới đây?"
"Viện trưởng để cho tôi sang đây nhìn Mạc tiên sinh."


"Ồ, vậy lúc cô đi vào cẩn thận một chút. Mạc tiên sinh mấy ngày nay cảm xúc chấn động rất lớn, không có việc gì liền đập phá đồ đạc, Tiểu Lâm bị nện bị thương."
"Nghiêm trọng như vậy sao?"


"Đúng. Mạc tiên sinh ở trong khoảng thời gian này, những bác sĩ y tá chăm sóc chữa bệnh cho anh ta trong túi áo đều đút săn thư từ chức rồi, tùy thời chuẩn bị mất chén cơm."
"Mấy cô ngốc này, viện trưởng sẽ không để cho các cô từ chức như vậy đâu. Các cô lại không sai."


Y tá vô lực mà gật đầu, "Bác sĩ Tần, cô đi qua đi. Mạc tiên sinh đến bây giờ ngay cả bữa sáng cũng không ăn đây này. Cô đi xem có thể khuyên anh ta ăn một chút hay không, đợi một lát còn phải thay thuốc cho anh ta, tôi thực sợ bị anh ta đánh."


"Tôi đi xem trước, tâm tình của anh ta nếu chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ ám chỉ cho cô."
"Tốt, cám ơn bác sĩ Tần."


Tần Dĩ Duyệt cười cười, lướt qua y tá đi đến cửa phòng bệnh,  cô nghe thoáng một phát động tĩnh trong phòng, phát hiện ngoại trừ dụng cụ tích tích âm thanh bên ngoài, không có hắn thanh âm của hắn rồi.
Cô gõ cửa, "Mạc tiên sinh, xin chào, tôi là Tần Dĩ Duyệt. Tôi có thể đi vào không?"


"Cút!" Một giọng nam khí tức có vài phần suy yếu từ trong phòng truyền đến.
Tần Dĩ Duyệt thở dài, đẩy cửa ra đi vào, còn chưa có đứng thẳng liền nhìn thấy một vật màu trắng bay tới chỗ cô.
Tần Dĩ Duyệt gọn gàn mà nghiêng nghiêng đầu, tránh thoát món đồ đó.


Bành mà một tiếng, đoàn đồ đạc nện vào chỗ cô vừa rồi đứng, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Tần Dĩ Duyệt phát hiện đó là một chén sứ.
Nếu như bị cái kia chén sứ đó đập trúng, hậu quả không thể lường được.


Cái này cũng khó trách y tá phụ trách phòng bệnh VIP chữa bệnh, đám bọn họ sẽ nơm nớp lo sợ đấy.
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía trên giường bệnh Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm cặp mắt lợi hại, đôi mắt âm trầm cũng đang nhìn  cô.


Cặp mắt kia giống như một lưỡi dao sắc bén, để cho người nhìn xem liền không khỏi sợ nổi da gà.
Tần Dĩ Duyệt chịu đựng xúc động muốn chạy đi, nói: "Mạc tiên sinh, anh cảm thấy như vậy thật vui vẻ sao?"
"Cô muốn dạy tôi sao? Cô còn không có có tư cách kia."


"Tôi không nghĩ dạy dỗ anh. Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết một chuyện mà anh nên biết thôi."
"Cái gì?"


"Thân thể của anh tình trạng là không nên làm động tác lớn, để tránh liên lụy đến miệng vết thương, khiến cho miệng vết thương rách lần thứ hai lây. Đây là với tư cách một người bác sĩ, có lẽ để cho anh cũng biết. Nếu như anh không muốn nghe, đã tạo thành tổn thương không thể vãn hồi, đến lúc đó hi vọng anh đừng lại gây chuyện, nói chúng trình độ bác sĩ bệnh viện tôi không tốt."


"Chẳng lẽ không đúng sao?"






Truyện liên quan