Chương 42: Cởi

『Thật không nghĩ đến, ngưởi giám sát vậy mà lại là Bát công tử.』
『 Bát công tử Hoằng Nhuận? Vị điện hạ này còn chưa tròn mười lăm tuổi đúng không? Không phải nói, chưa xuất các công tử không được tham gia vào bất kỳ chuyện gì trong triều sao?』


『Vì sao lại là Bát công tử? Không phải nói Bát công tử không được bệ hạ coi trọng sau? Tại sao bệ hạ lại để cho vị này tới giám sát?』
Mười sáu quan giám khảo nhìn nhau.


Cũng khó trách, dù sao tin tức trong cung nghiêm cấm truyền ra, nếu không đường tắt, thì tuyệt đối không có khả năng biết được trong hoàng cung xảy ra chuyện gì.


Bởi vậy, không riêng gì La Văn Trung, mà ngay cả mười sáu quan viên còn lại cũng không thể nào biết được: địa vị Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận có sự thay đổi, được Ngụy Vương tán thưởng nhiều lần, bằng không, La Văn Trung tuyệt đối không dám hãm hại.


Mà càng làm cho mười sáu người ngạc nhiên đó là, khi thấy Bát điện hạ, vẻ La Văn Trung trở nên rất khó coi.
『Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ La đại nhân có thù oán gì với Bát điện hạ?』
Đám người hoàn toàn không hiểu.
Dưới sự ra hiệu của Triệu Hoằng Nhuận, mọi người liền ngồi xuống.


Vốn là chủ khảo La Văn Trung ngồi ở chủ vị, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thèm để ý, cứ đường hoàng ngồi ở chủ vị.
Điều này làm các quan giám khảo không thoải mái, nhưng ngẫm lại, đối phương có thân phận là công tử, ngồi ở chủ vị cũng không sai.




Đến giờ Tỵ, Văn Miếu bắt đầu cho sĩ tử vào trường thi, thế là, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn tất cả giám khảo tới thị sát.
Trong khi các thí sinh đi vào, những Chủ Sự cùng với bọn công sai còn phải điều tr.a từng người, xem những sĩ tử kia có mang theo tài liệu vào không.


Trong quá trình thị sát, Triệu Hoằng Nhuận lại đeo mặt nạ lên, dù sao thì việc giám sát là một công việc đắc tội người khác, cân nhắc cho sau này, hắn cảm thấy mình cần tránh lộ mặt.


Hơn nữa, một số thí sinh là công tử nhà quyền quý, bọn hắn có lẽ cũng là khách quen của Nhất Phương Thủy tạ, vạn nhất bị đám người này nhìn thấy dung mạo, chẳng phải là sẽ rắc rối cho hắn khi đến Nhất Phương Thủy tạ sao?


Bởi vì cân nhắc đến mọi mặt, nên Triệu Hoằng Nhuận sai Mục Thanh mua một cái mặt nạ, đó cũng không phải là đồ chơi gì đáng tiền.
『Kỳ quái, việc khám người rất nghiêm ngặt, vì sao những năm qua còn liên tiếp xảy ra gian lận? Chẳng lẽ có Lại Bộ quan viên tham gia trong đó?』


Trong quá trình thị sát, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện sự nghiêm ngặt khi khám xét.
Nghiêm ngặt tới trình độ nào? Nghiêm ngặt đến mức ngay cả thức ăn cũng phải kiểm tra.


Triệu Hoằng Nhuận tận mắt thấy có một tên công sai bỏ tất cả bánh của một tên sĩ tử ra, kiểm tr.a xem bên trong có cái gì không.
“Làm sao người ta còn ăn được?” Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
“Đến『hào phòng』 xem một chút.”
Triệu Hoằng Nhuận nói với các quan giám khảo.


Công tử mở miệng, không ai dám không theo, lúc này liền có một giám khảo đi lên dẫn đường.


Cái gọi là『hào phòng』, còn gọi là lều thi, chính là nơi sĩ tử làm bài, đó là từng gian phòng độc lập rất nhỏ, dài năm thước, rộng bốn thước, cao tám thước, ba mặt là tường, một mặt là cửa ra vào.


Sau khi các sĩ tử vào đây còn phải tiếp tục soát người lần nữa, lúc này mới cho phép tiến vào.


Hơn nữa, sau khi sĩ tử tiến vào, thì sẽ có Chủ Sự phụ trách khóa cửa lại, điều này có nghĩa trong thời gian kiểm tra, sĩ tử chỉ có thể ở trong hào phòng, vô luận là làm bài, nghỉ ngơi, vẫn là ăn uống ngủ nghỉ.


『Ta đã sớm nghe nói hoàn cảnh phòng thi rất đơn sơ, không nghĩ tới lại dơn sơ tới mức này...』
Triệu Hoằng Nhuận đi vào trong hào phòng xem xét.


Chỉ thấy trong phòng có một đống gạch được xây lên giống như là giường nhưng lại không phải giường, phía trên phủ lên một tấm chiếu rơm, trên chiếu rơm, trên chiếu rơm vứt bừa một chiếc chăn mỏng.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận tự hỏi có bao nhiêu bông trong chiếc chăn.


Ngoài ra, trong phòng còn có hai cái thùng gỗ, một cái chứa đầy nước, một cái bỏ trống.
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, lại không còn muốn để ý vì sao có một cái thùng gỗ bỏ trống ở đây.


Ngoại trừ những thứ trên, cả căn phòng cũng chỉ có một tấm ván gỗ, chắc đây chính là cái bàn cho các sĩ tử, đằng sau còn có một chiếc ghế dài.


『Không phải là quá đơn sơ ư? Nó giống như một nhà vệ sinh... Thật sự rất khó để tưởng tượng, những hiền tài giống Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải, đã đặt những bước chân đầu tiên trên quan trường ở đây ...』


Triệu Hoằng Nhuận cảm khái lắc đầu, bởi vì hắn biết, bất kể là Lận Ngọc Dương hay Ngu Tử Khải đều xuất thân hàn môn, nói một cách khác, bọn hắn cũng đã trải qua kì thi giống vậy.


Trên thực tế, trong gian phòng đã có một sĩ tử, khi Triệu Hoằng Nhuận dò xét căn phòng, hắn cũng đang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận cũng không có mặc “tam trảo áo mãng bào” đại diện cho công tử, hắn chỉ mặc một bộ y phục bằng gấm, trên mặt còn đeo mặt nạ.


Bởi vậy, tên sĩ tử kia cũng đang thắc mắc thân phận của Triệu Hoằng Nhuận.
Ai bảo Triệu Hoằng Nhuận mới có mười bốn tuổi, dáng người thấp bé nhưng mà xung quanh lại có mười tông vệ cùng mười bảy vị quan giám khảo đâu.
Ngay cả một kẻ ngốc cũng đoán được thân phận của hắn không đơn giản.


“Các sĩ tử ăn uống giải quyết như thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận lần đầu hỏi.
Một giám khảo đứng dậy, trả lời: “hồi bẩm điện hạ, đồ ăn do sĩ tử mang theo.”
『Điện hạ?』
Tên sĩ tử kia giật mình mở to hai mắt, hắn đương nhiên biết điện hạ ám chỉ cái gì.


Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào tên sĩ tử trước mặt, hỏi: “ngươi đã chuẩn bị đồ ăn?”
“Vâng, đúng vậy...”
Tên sĩ tử kia lắp bắp đáp lời.
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn tay nải được đặt trên bàn, cùng những chiếc bánh vương vãi trong tay nải, không khỏi nhíu mày.


『Đường đường thi hội, nhưng hoàn cảnh thật quá đơn sơ!』
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, quay đầu hỏi: “năm nay thi hội, Hộ Bộ cấp cho Lại Bộ bao nhiêu bạc?”
『...』
Vẻ mặt các quan giám khảo lập tức mất tự nhiên.


“Hừ!” Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh, nói: “trước khi hoàng hôn, hãy đem thống kê chi tiết từng khoản giao cho ta. Ta sẽ đi hộ bộ đối chiếu.”


Tất cả giám khảo nhìn nhau, lúc này, La Văn Trung trầm giọng nói: “điện hạ, việc này không hợp quy củ... Theo hạ quan được biết, điện hạ chỉ là giám sát, không có quyền can thiệp công việc Lại Bộ.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn La Văn Trung, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp tực đi tới.


『Thì ra Bát điện hạ cũng chỉ là con hổ giấy?』
La Văn Trung thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng hắn vừa mới toát mồ hôi từ chối Triệu Hoằng Nhuận, dù sao chuyện Triệu Hoằng Nhuận nói tới ảnh hưởng rất nhiều.
Mà những quan viên còn lại cũng nhẹ nhàng thở ra.


Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “theo ta được biết, công tử nhà La đại nhân cũng tham gia thi hội?”
La Văn Trung tim đập thình thịch, nhắm mắt nói: “bẩm điện hạ, khuyển tử quả thật có tham gia thi hội.”


“Dẫn đường!” Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: “Bản điện hạ đi xem một chút.”
La Văn Trung không thể làm gì khác hơn là dẫn Triệu Hoằng Nhuận đi tới phòng La vanh.


Lúc này La Vanh đang khoác chăn ngồi trên giường dựa vào tường, bỗng nhiên nhìn thấy phụ thân cùng một đám người đi tới, hắn liền vội vàng đứng dậy.
“Phụ thân, sao người lại tới đây?”
La Văn Trung sắc mặt trầm xuống, nói: “trong trường thi, chỉ có giám khảo, không có phụ tử.”


La Vanh không biết chuyện gì xảy ra, liền ngoan ngoãn chắp tay nói: “sĩ tử La Vanh, gặp qua La đại nhân.”
Lời vừa dứt, cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay.


“Ha ha ha, La đại nhân thật đúng là thiết diện vô tư. Được, được, không hổ là quan chủ khảo, làm gương tốt... Thân là quan chủ khảo, La đại nhân quả nhiên công tư phân minh?”
『Người kia là ai? Sao giọng nói quen tai như vậy?』


La Vanh ngẩn người, đang muốn hỏi thăm, chợt phát hiện có ba người hung ác nhìn mình, cẩn thận nhìn kỹ, mặt hắn biến sắc.
Hóa ra, ba người đang nhìn hắn chính là Trầm Úc, Lữ Mục, Mục Thanh.


Ba người hôm nay ăn mặc không giống như mấy ngày trước, mỗi người đều mặc áo giáp, bên hông đeo đao, khí thế mạnh mẽ, hù cho La Vanh tái nhợt.
『Hắn... Hắn... Chẳng lẽ hắn là...』
La Vanh sợ hãi nhìn kẻ đeo mặt nạ đứng cạnh phụ thân.


“Điện hạ nói quá lời, hạ quan thân là quan chủ khảo, tự nhiên phải nghiêm khắc với bản thân.”


“Nói hay lắm!” Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay khen ngợi, bỗng nhiên chuyển chủ đề, nói: “đã như vậy, La đại nhân chắc cũng không để ý việc bản điện hạ giám sát nghiêm ngặt La công tử?” Nói xong, hắn chỉ vào La Vanh, không khách khí nói: “ngươi, đi ra! Bản điện hạ muốn lục soát ngươi!”


Vừa dứt lời, Trầm Úc đã lấy ra chìa khoá từ chỗ Chủ Sự, mở ra cửa phòng, đem La Vanh kéo ra ngoài.
“Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?” La Vanh trở nên hoảng sợ.
Dù sao hắn cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên hắn đoán được Triệu Hoằng Nhuận đang muốn trả thù hắn.


Lúc này, La Văn Trung chặn trước mặt La Vanh, trầm mặt nói, “điện hạ, nhi tử ta đã được lục soát.”


“Ồ? Thật sao? Thế nhưng là ta không nhìn thấy... La đại nhân không phải vừa nói phải nghiêm khắc với bản thân sao? Vì sao lại ngăn ta kiểm tr.a La công tử? Chẳng lẽ nói, trên người hắn đúng là có giấu gì đó? Chậc chậc chậc, điều này không tốt lắm... Đường đường là quan chủ khảo...”


“...” La Văn Trung không nói nên lời, dù cho biết rõ Triệu Hoằng Nhuận là cố ý nhằm vào hắn, nhưng không tiện phản bác, dù sao nếu nhi tử hắn thật sự mang tài liệu vào trường thi, thì không chỉ nhi tử gặp phiền phức, ngay cả người làm phụ thân như hắn cũng sẽ bị lột quan phục.


“Được, vậy mời điện hạ kiểm tra.”
Lời vừa dứt, bọn người Trầm Úc liền xông tới khám xét La Vanh, ngay cả đồ vật trong phòng cũng không tha.
Nhưng đáng tiếc, cả trong phòng lẫn trên người La Vanh, đều không có tài liệu.
“Điện hạ hài lòng?” La Văn Trung xụ mặt hỏi.


“Hừ!” Triệu Hoằng Nhuận hừ một tiếng, chậm rãi đến cạnh La Vanh, ghé vào lỗ tai hắn thi thầm: “hôm đó ngươi lột y phục ta, khoản nợ này, bản điện hạ liền tính trước với ngươi.”


Nói xong, hắn chỉ vào La Vanh, cười nhạt nói: “lột y phục hắn!... Có trời mới biết La công tử có giấu tài liệu trong y phục hay không.”
『Ở đây?』
Liếc nhìn đám sĩ tử đang lần lượt tiên vào, La Vanh sắc mặt tái nhợt.






Truyện liên quan