Chương 52

Đúng lúc này, Giang phu nhân đã đi được nửa cửa, quay lại nắm lấy cánh tay Giang Hoài, kéo cậu ra ngoài.
Giang Hoài vẻ mặt mờ mịt.
Giang phu nhân đứng đối diện với cậu, vẻ mặt rất phức tạp.
Giang Hoài muốn nói lại thôi.
Khi nhìn mí mắt của Giang phu nhân, tầm mắt hạn hẹp là có ý nghĩa gì?


Giang Kỳ Dân cũng không giải thích với cậu.
Giang phu nhân không hy vọng cậu hiểu được, liền thở dài nói: "Dưới lầu có rất nhiều người, con đi tìm bọn họ chơi đi."
Giang Hoài có chút hoang mang.
Dưới cái nhìn của cậu, Giang phu nhân che mặt, không được tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.


Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên mặt bà, do dự một lát, vẫn hỏi: “Ngài bị ngã à?”
Nháy mắt, trong mắt Giang phu nhân có những giọt nước mắt nhàn nhạt.
Bà kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra, có chút nức nở nói: "Mẹ không có ngã, không sao đâu."


Giang Hoài nhìn bà, dáng vẻ không giống như không có chuyện gì.
Cậu có chút kiên trì nói: “Nếu đau quá thì phải bôi thuốc, bôi thuốc thì sẽ hết đau.”
Giang phu nhân không cầm được nước mắt.
Bà đột nhiên nói: "Điềm Điềm, bây giờ con sống ở Lục gia có vui không?"


Giang Hoài cảm thấy câu hỏi này có chút quen tai.
Lục Vô Túy hình như đã hỏi cậu chuyện này cách đây không lâu.
Lần trước cậu cũng không trả lời nghiêm túc lắm, kỳ thật nghĩ kỹ lại thì cậu nói chung là vui vẻ.
Nhưng cậu vẫn luôn mong rằng mình có thể được tự do hơn.


Cho nên đáp án hẳn là, cuộc sống khá thoải mái, đi học cũng vui vẻ. Nhưng vì tự do, đều có thể vứt bỏ cả hai.
Giang phu nhân thấy cậu im lặng hồi lâu, tưởng cậu không vui.
Bà lập tức rơi nước mắt nhiều hơn: “Là ta không tốt.”
Giang Hoài không hiểu vì sao đột nhiên bà lại trở nên như vậy.




“Nếu mẹ nói muốn đưa con ra khỏi Lục gia…” Giang phu nhân nói đến một nửa, ngay sau đó dừng lại.
Giọng nói của Giang Kỳ Dân từ trong cửa vang lên: "Mẹ nó! Khương Tú, bà không yên được phải không?"
Giang phu nhân quay đầu nhìn lại, nói với Giang Hoài: “Con đi nhanh đi.”


Bà có vẻ nóng lòng muốn đuổi Giang Hoài đi.
Giang Hoài liếc nhìn Giang Kỳ Dân trong phòng, chậm rãi đi xuống cầu thang.
*
Đến phòng khách, Giang Hoài mới phát hiện không chỉ có Giang gia tới.
“Tất cả họ đều ở đây” như Giang phu nhân nói bao gồm người Lục gia.


Đáng tiếc, phần lớn người ở đây Giang Hoài không biết.
Lần cuối cùng gặp mặt là tại tiệc mừng thọ của lão phu nhân, những gương mặt quen thuộc mà Giang Hoài nhận ra chính là dì cả và dì hai của Lục Vô Túy.
Bất quá, xét theo tình hình hiện tại.


Hai người này vững vàng ngồi ở giữa, biết hai người này là đủ rồi, tựa hồ không cần biết người khác.
Giang Hoài đi lên trước, nghe thấy-- dì cả của Lục Vô Túy, Lục Thành Xuân nói: “Đây không phải là người trong nhà của Tiểu Túy sao?”


"Dì cả" Giang Hoài nói, "Tôi có tên, tôi tên là Giang Hoài."
Lời nói của cậu không có ý mỉa mai hay cố ý xúc phạm.
Chỉ là rất bình tĩnh nói một sự thật.
Dì cả của Lục Vô Túy nghe xong lời này liền xấu hổ, trong khi những thân thích bên cạnh bà đều lộ ra vẻ tức giận.


Lục Thành Xuân nói: “Đã lâu không gặp, ta luôn cảm thấy Tiểu Giang thông minh hơn một chút.”
Giang Hoài hai mắt sáng lên.


Tuy nhiên, cậu chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã lập tức nói: "Thành Xuân, đã là lúc này rồi, bà còn cố kỵ cái gì? Dù bà có nịnh nọt người  ta đến đâu, người ta cũng sẽ không coi trọng bà."
"Thành Xuân tốt xấu gì cũng là trưởng bối, sao có thể dùng từ nịnh nọt được?"


"Tôi nói sai cái gì sao? Nhưng tôi không phải nói Thành Xuân, mà là tên Lục Vô Túy kia, hắn căn bản không để chúng ta vào mắt!"
Giang Hoài tựa hồ có chút hiểu được.
Cậu luôn nhạy bén trong việc cảm nhận được nguy hiểm.


Ví dụ như bây giờ,cậu cảm nhận rõ ràng ác ý đến từ các trưởng bối Lục gia.
- --Hóa ra là Hồng Môn Yến.
Hơn nữa, hiện tại Lục Vô Túy không có ở đây, những người này hiển nhiên là muốn trút giận lên cậu.


Một người đàn ông đứng lên, trông có vẻ muốn giảng hòa nhưng thực ra là thêm dầu vào lửa nói: “Theo tôi thấy, mọi người không cần quá kích động như vậy. Có lẽ cháu trai Lục của chúng ta không thích thấy chúng ta cùng đầu tư, cảm thấy có thể bị thua lỗ cho nên mới ngăn chúng ta lại...."


"Hắn không thích? Đương nhiên là không thích rồi! Bao nhiêu dự án tốt đều qua tay hắn, cũng không biết đã độc chiếm bao nhiêu tiền! " Quả nhiên, những lời này trực tiếp cạy kíp nổ cảm xúc của một số người "Chúng ta hợp tác đầu tư, tuy rằng lấy tiền của công ty Lục gia, cũng không phải tiền của hắn, hắn có tư cách gì mà cản chúng ta?"


Giang Hoài chớp mắt.
Có lẽ cái chớp mắt của cậu đã ngăn họ cãi nhau, và ngọn lửa chiến tranh thực sự đã hướng về phía cậu
"Nhìn xem người chồng tuyệt vời của cậu đã làm cái gì!" người nọ nói.


Một người khác nói: "Nói cho cậu ta có ích lợi gì? Cậu ta là đồ ngu, đứng ở chỗ này nữa ngày chắc cũng không biết chúng ta đang nói cái gì?"
Giang Hoài: "..."
Đại khái cậu vẫn có thể nghe hiểu tiếng Trung.
Quên đi, những người này nói cậu nghe không hiểu thì cứ không hiểu đi


Lục Vô Túy đánh giá cậu rất là chính xác, Giang
Hoài ở thời điểm nên thông minh, thì sẽ rất thông minh.
Giang Hoài giống như một con cua, nép vào một góc để tránh bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa chiến tranh.
Sau đó cậu lặng lẽ lắng nghe cuộc tranh luận của họ.
*


Lục Vô Túy từ ngoài cửa đã nghe được tiếng ồn ào.
Trên đường đi, hắn nhận được tin tức Giang Hoài bị đưa tới đây.
Vào thời điểm này trước kia, lão phu nhân đã ăn tối xong cũng đã đi nghỉ ngơi.


Lục Vô Túy cởi chiếc cúc đầu tiên trên bộ vest, sau đó nhấc đôi chân thon dài trực tiếp đá vào cửa nhà cũ!
Một tiếng động lớn phát ra từ phía cửa.
Bên trong cách cửa đột nhiên yên lặng.
Lục Vô Túy bước vào cửa, chậm rãi cài khuy áo vest trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người.


Hắn vẫy tay với Giang Hoài đang co ro trong góc: “Lại đây.”
Giang Hoài giống như có gắn Phong Hỏa Luân.
Lập tức nắm lấy bàn tay mà Lục Vô Túy đang đưa về phía mình.
Những người vừa rồi kiêu ngạo như vậy lại trở nên câm lặng khi nhìn thấy Lục Vô Túy.
Mọi người đều tắt lửa.


Vẫn là chọn quả hồng mềm niết, nếu là Giang Hoài, không biết bây giờ bọn họ thành như thế nào.
Lục Vô Túy liếc nhìn bọn họ, có người không nhịn được, thậm chí còn run một cái.


Hắn chậm rãi nói: “Nghe nói có người muốn tìm tôi, còn có ý đem Giang Hoài từ nhà tôi tới đây – là ai?”
Mọi người nhìn nhau rồi im thin thít.
Trong tình huống này cũng có thể nghe thấy tiếng kim rơ xuống đất.
Lục Thành Xuân đứng dậy nói: “Là ta.”


Lục Vô Túy trên mặt không có chút kinh ngạc, gật đầu nói: “Là bởi vì chuyện đầu tư trước đó sao?”
Trên mặt Lục Thành Xuân hiện lên một tia chột dạ.


"Để tôi suy nghĩ một chút," Lục Vô Túy nói: "Các người cho rằng tôi giữ lại tiền của Lục gia, không đưa cho các người là bởi vì cố ý không cho các người đầu tư hay không muốn cho các người phát tài sao?"
Giang Hoài bối rối, cũng cảm nhận được Lục Vô Túy lợi hại cỡ nào.


Rõ ràng lúc nãy hắn không có ở đây, nhưng lại đoán đúng tất cả.
“Ra là đúng như vậy.” Lục Vô Túy giả vờ đột nhiên nhận ra, “Các người có phải cảm thấy, Lục thị là nhà của các người sao, vốn lưu động muốn lấy thì lấy?”


Lục Thành Xuân trên mặt có chút khó chịu: "Tiểu Túy, không phải nói như vậy, chúng ta dù sao cũng là trưởng bối của con, sao con lại nói lời cay nghiệt như vậy..."
“Lúc các người đem công ty làm sụp đổ, tôi có nói các người ngu xuẩn không?” Lục Vô Túy nhếch nhẹ đôi môi mỏng.


Kèm theo những lời nói không chút lưu tình của hắn.
Mọi người có mặt đều cứng đờ.
Với tư cách là người tổ chức sự việc này, sắc mặt của Lục Thành Xuân càng khó coi hơn.


"Lục thị từ trước đến nay chưa từng kinh doanh bất động sản, các người dựa vào cái gì mà cảm thấy khoản đầu tư này sẽ cho các người trở nên giàu có?" Lục Vô Túy hỏi, "Lấy vốn lưu động của công ty, các người lấy gì bù vào chỗ đó? Lấy niềm tin à?"


Lục Thành Xuân nói: "Chúng ta đã điều tra, phát hiện địa điểm chúng ta chọn là khu phát triển mới do chính phủ quy hoạch. Trong vài năm nữa, trường học sẽ được thành lập ở đây. Khi trường học được thành lập..."


"Chờ xây dựng trường học đã mười năm rồi," Lục Vô Túy nói, "Các người đã cẩn thận điều tr.a đối tác của mình chưa? Các người tin tưởng những gì hắn nói?"
Lục Thành Xuân sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Lục Vô Túy cũng mệt không muốn giải thích.


Hắn nắm lấy tay Giang Hoài, giọng nói trầm xuống: “Tôi không phải bà nội, không phải người bao dung như vậy, tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra lần nữa. Nếu các người không chịu từ bỏ ý định – trong tay tôi có bao nhiêu quyền lực, tôi sẽ cho các người nếm đủ.”


Đúng lúc hắn ôm Giang Hoài đang định xoay người rời đi.
Lục Thành Xuân đột nhiên tỉnh táo lại, hét lớn: "Chờ đã!"
Cùng lúc bà nói những lời này, vợ chồng Giang gia đi xuống lầu - cửa phòng khách của nhà cũ cũng mở ra, một người không ngờ tới đi vào.


Trong lúc nhất thời, Giang Hoài không biết phải phải nhìn đi đâu.
Lục Thành Xuân tiếp tục nói: “Ta biết lão phu nhân thiên vị con, lúc bệnh tật, thậm chí còn nghĩ đến việc để lại Lục gia cho con.”
Lục Vô Túy cau mày, nhìn chằm chằm vợ chồng Giang gia đi xuống.
Và – Đường Bình Kiến đứng ở cửa.


"Chúng ta cũng biết, Tiểu Giang..." Lục Thành Xuân dừng một chút, lấy hết dũng khí nói: "Bụng của Tiểu Giang có thể có con, đây chính là điều mà lão phu nhân mong muốn."
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Giang Hoài, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc và bối rối của Giang Hoài.


Lục Thành Xuân vẫn nói: "Có thể con vẫn còn lo lắng cho chúng ta. Mới cùng Tiểu Giang chưa muốn có con. Bây giờ chúng ta hai bên lùi lại một bước..."
"Thật buồn cười."
Lục Thành Xuân còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Bà nhìn qua với vẻ khó chịu.


Đường Bình Kiến không có tư thế trịnh trọng, dựa vào khung cửa, "Đàn ông có thể sinh con được không? Chị cả, chị không bị ngu phải không? Vì có thể lấy tiền từ cháu trai quả thật không dễ dàng."


"Chúng ta không phải bịa đặt!" Người đàn ông vừa rồi kích động như vậy uối cùng cũng dám lên tiếng, chỉ vào vợ chồng Giang gia: "Những điều này đều do cha mẹ nó nói cho chúng ta!"
Giang Hoài theo ngón tay của hắn ta, có chút do dự nhìn cha mẹ mình.


Giang Kỳ Dân nói: "Việc này không phải chúng tôi bịa ra. Lúc Tiểu Hoài ra đời, bác sĩ đã đích thân nói cho chúng tôi biết, phải không Khương Tú?"
Giang phu nhân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.


“Nhìn xem,” Đường Bình Kiến chặc lưỡi, “Vợ ông cũng không muốn nói dối với ông.”
Giang Kỳ Dân có chút sốt ruột, "Tiểu Hoài nhà chúng tôi mặc dù là đàn ông, nhưng nó vẫn có thể sinh con..."
Lời còn chưa dứt, ông đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Lục Vô Túy.


Ý của Lục Vô Túy đã rõ ràng.
——Nếu còn tiếp tục nói, tự gánh lấy hậu quả.
Sở dĩ Giang Kỳ Dân đâm sau lưng hắn là để khiến Giang Hoài mang thai.
Ông ta cho rằng việc mình làm không có gì đặc biệt quá đáng.
Khi ở nhà, ông tự cho mình là thông minh còn phân tích.


Lần trước Khương Tú bị yêu cầu đánh thuốc Giang Hoài, cho dù trước đó hai người chưa từng ngủ với nhau thì sau lần đó nhất định cũng phải làm như vậy.
Ông ta cũng hiểu rõ bản chất xấu xa của đàn ông, một khi đã xảy ra thì sau này nhất định sẽ xảy ra vô số lần.


Dưới tình huống như vậy, mà bụng Giang Hoài vẫn không có động tĩnh.
Bởi vì cái gì? Chỉ có thể là Lục Vô Túy dùng biện pháp tránh thai, không muốn có con, vì có lo lắng trong lòng.
Mối quan tâm của hắn chỉ có thể là những thân thích Lục gia này.


Bây giờ ông ta loại bỏ lo lắng của Lục Vô Túy, nếu Giang Hoài có thể sinh con, sẽ giúp Lục Vô Túy có được quyền thừa kế.
Lục Vô Túy nên cảm tạ ông
Nhưng nhìn ánh mắt của Lục Vô Túy thì không phải vậy.


Đến nỗi lời châm chọc tiếp theo của Đường Bình Kiến, ông ta thậm chí còn không thèm phản bác.
Tại sao? Tại sao Lục Vô Túy lại phản ứng như vậy?
Chẳng lẽ có chuyện gì khác bị ông ta bỏ qua?
Đúng lúc này.
Giang Hoài bỗng nhiên nói: “Bụng của tôi là một quả bóng à?”


Lục Vô Túy đang muốn nói lại nói: "..."
Hình như hắn không cần phải nói gì cả.
Những người còn lại cũng ngơ ngác - họ luôn cho rằng Giang Hoài như người câm, không ngờ Giang Hoài còn có thể nói được.
Lục Thành Xuân xấu hổ cười nói: "Đương nhiên không phải..."


"Nếu không, sao có thể tùy ý nói chuyện như vậy?" Giang Hoài nói: "Nó thuộc về tôi, cho dù tôi thật sự có thể sinh con, tôi cũng là người quyết định cuối cùng, cùng các người có quan hệ gì?"
Lục Vô Túy: “…” Tạ ơn trời, hắn không tin.
Hóa ra cậu im lặng nãy giờ chỉ vì ấp ủ cho việc này.


Đường Bình Kiến thậm chí còn vỗ tay nói: “Nói hay lắm đứa nhỏ này!”
Giang Hoài sẵn sàng nhận danh hiệu "đứa nhỏ".
Giang Kỳ Dân bối rối.
Giang Hoài nó - Không đúng, Giang Hoài có ý gì?!


"Các người thật sự rất không lịch sự," Giang Hoài nghiêm túc nói: "Ngay cả người mất lịch sự nhất mà tôi từng gặp khi đứng trước mặt tôi cũng không coi tôi là người trong suốt. Các người là người mất lịch sự nhất mà tôi từng thấy."
Lục Vô Túy khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười.


Hắn ôm chặt lấy vai Giang Hoài, trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Lục Thành Xuân cùng một đám người thân: "..."
Giọng điệu của Lục Vô Túy luôn dịu dàng khi đối mặt với Giang Hoài.
Bản thân hắn cũng không nhận ra điều đó.


Giang Hoài mỗi ngày tiếp xúc với hắn, có thể nhận thấy hắn có một số thay đổi lớn, còn đối với những thay đổi nhỏ như vậy, hoàn toàn không nhận ra.
Tuy nhiên, những người thân đã quen nghe những lời nhận xét mỉa mai của Lục Vô Túy bỗng nhiên cảm nhận được điều đó.


Gây rắc rối không thành, còn bị nhét đầy thức ăn cho chó.
Đợt tấn công này, không mang được gì còn bị thiệt hại.
Lục Thành Xuân không cam lòng, còn muốn nói thêm điều gì đó.


Một người chậm rãi từ trên lầu xuống, nói với mọi người: "Lão phu nhân nói chúng ta đều là người một nhà, lại gây sự làm tổn hại đến hòa khí. Bà nghe thấy cảnh này mệt mỏi, mọi người nên giải tán sớm đi."
Tất cả những người có mặt đều là vãn bối của bà cụ.


Khi đối mặt với Lục Vô Túy, còn có thể dùng thân phận trưởng bối của mình để hành động ngông cuồng, nhưng khi đối mặt với lão phu nhân, chỉ có thể nghiến răng nuốt máu.
“Còn nữa,” người đàn ông dừng một chút, “Đường tiên sinh, lão phu nhân mời ngài lên.”


Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Đường Bình Kiến.
Trong gia tộc này, sự có mặt của Đường Bình Kiến chắc chắn sẽ khiến Lục gia phải xấu hổ.
Bản thân ông cũng không quan tâm chút nào.
*
Sau khi Đường Bình Kiến được lão phu nhân mời đi, những người còn lại tức giận giải tán.


Khi bọn họ giải tán, cơ hồ không ai dám nhìn Lục Vô Túy và Giang Hoài.
Lần này họ đã hoàn toàn xé rách mặt, cuộc sống tương lai của họ ở Lục gia có thể tưởng tượng là sẽ khó khăn.
Người thông minh hơn đã nghĩ cách lấy lòng Lục Vô Túy lần nữa.


Nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, đã bị thiếu gia họ Giang này hút hồn
——Nịnh bợ thiếu gia Giang gia?
*
Giang Hoài không hề biết gì về điều này.
Chuyện này dường như không ảnh hưởng gì đến cậu mà tâm trạng của cậu cũng không vì chuyện này mà trở nên không tốt.


Lục Vô Túy quan sát một hồi, phát hiện không có gì khác thường, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều hắn không biết là.
Còn quá sớm để có thể thư giãn.


Buổi tối, sau khi Lục Vô Túy vào phòng ngủ, người đầu tiên nhìn thấy không phải bóng dáng từ chối của Giang Hoài, trong lòng dần dần nảy sinh nghi hoặc.
Lúc hắn ngồi trên giường, thỉnh thoảng nhìn thấy Giang Hoài liếc hắn một cái.
Hắn càng tin chắc rằng có điều gì đó không ổn.


Lục Vô Túy chậm rãi đứng dậy.
Giang Hoài lập tức tránh đi ánh mắt của hắn, làm bộ rất nghiêm túc đọc truyện tranh trên tay.
Lục Vô Túy cụp mắt xuống, vén chăn bông bên người lên.
- --Nhìn thấy một con rắn đồ chơi mềm mại nằm giữa giường.
Lục Vô Túy: "..."


Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Hoài, ai nói với em là tôi sợ rắn?”
Giang Hoài giả vờ như không nghe thấy, nhưng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía Lục Vô Túy.
Cậu không cần nói chuyện, Lục Vô Túy cũng hiểu bé nhỏ nhà hắn đang nghĩ gì.
Không gì khác hơn là: đi nhanh, đi mau.


Lục Vô Túy dừng lại một chút, sau đó đưa tay ra giữa sự mong đợi của Giang Hoài.
Sau đó hắn nắm toàn bộ con rắn đồ chơi lên.
Giang Hoài: "..."
Đường Bình Kiến đưa ra thông tin sai lệch! Cậu sẽ không bao giờ chơi với Đường Bình Kiến nữa!


“Chuyện tôi sợ rắn đã từ rất nhỏ,” Lục Vô Túy nheo mắt lại, “Ai nói cho em biết?”
Giang Hoài vội vàng cầm cuốn truyện tranh lên, che mặt lại.
Trên thực tế, cho dù cậu không nói, Lục Vô Túy cũng sẽ đoán được.


Ở trong cái nhà này, không có ai khác ngoài Đường Bình Kiến không chê chuyện náo nhiệt mới có gan nói chuyện này với Giang Hoài.
Nghĩ đến Đường Bình Kiến, trong đầu Lục Vô Túy hiện lên bóng lưng của ông ở nhà cũ khi đi lên cầu thang.
Tại sao lão phu nhân không gọi cho ai mà chỉ gọi ông lên?


Hôm nay mấy người kia ồn ào như vậy, lão phu nhân cũng không có xuống lầu, xảy ra chuyện gì sao?
Hơn nữa sau khi nhóm thân thích giải tán, Đường Bình Kiến cũng không hề xuất hiện.


Lúc đó Lục Vô Túy đang định rời đi, nhưng Giang Hoài đã ngăn lại, giống như là làm nũng nói: “Đợi chút một chút nữa đi, nhỡ như chú ấy đi ra ngoài phát hiện không có người thì sao? Đi bộ sẽ rất cô đơn.”


Lục Vô Túy muốn nói cho cậu biết, ở nhà cũ có tài xế toàn thời gian sẽ đưa ông về.
Nhưng vì lý do nào đó, hắn đã không nói điều này.
Sau đó, đến khi trời tối cũng không có động tĩnh gì trên lầu họ mới rời đi.
Lục Vô Túy nhặt con rắn đồ chơi lên, cẩn thận quan sát.


“Giang Hoài,” hắn đột nhiên nói, “Em có biết tại sao tôi lại sợ rắn không?”
Giang Hoài nghe giọng nói của hắn, hình như không phải muốn tính sổ.
Vì thế cậu buông truyện tranh xuống, tò mò hỏi: "Tại sao?"


“Bởi vì lúc nhỏ tôi nhìn thấy dưới chân Đường Bình Kiến có một con rắn bò ngang…” Lục Vô Túy cụp mắt xuống.
Hắn nghĩ con rắn sẽ cắn ông ấy.
Kỳ thật, trên thế giới này mối quan hệ cha mẹ và con cái, không chỉ người lớn mới lo lắng cho con cái.


Trẻ con cũng có thể cảm thấy lo lắng cho người lớn, hơn nữa bởi vì còn quá nhỏ nên chúng thậm chí có thể vì vậy mà sinh ra bóng ma.
Lục Vô Túy ngừng nói.
Hiện tại nói chuyện này, còn có ý nghĩa gì sao?


Bất kể Đường Bình Kiến ban ngày có lương tâm trỗi dậy, đột nhiên thông suốt hay là vì yêu thích Giang Hoài, mới nói mấy câu tiếng người
Khốn nạn là thuộc tính vĩnh cửu của Đường Bình Kiến.
Chỉ vì vài câu nói, hắn liền mềm lòng?
Trong khi Lục Vô Túy im lặng, Giang Hoài cũng im lặng.


Lục Vô Túy còn nghĩ rằng Giang Hoài sẽ nói: "Chỉ là nhìn thấy một con rắn, gan của anh thật là nhỏ."
Nhưng Giang Hoài chớp mắt nói: "Thật sự rất đáng sợ."
"Được rồi," Giang Hoài lẩm bẩm, "Tôi không nên dùng chuyện này làm anh sợ, xin lỗi, lần sau tôi sẽ nghĩ cái khác."


Lục Vô Túy nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc khác biệt.
Hầu kết của hắn trượt xuống và đang định nói.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng ngủ.


Lục Vô Túy và Giang Hoài đồng thời ngẩng đầu lên, ngoài cửa vang lên giọng quản gia: "Lục tổng, Lục lão phu nhân đã vào bệnh viện, cần ngài nhanh chóng đến đó."
Quản gia dừng một chút, có chút gian nan nói: "Tình huống hình như... không lạc quan lắm."
- -----------------------


Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.






Truyện liên quan