Chương 53

Khi Lục Vô Túy và Giang Hoài chạy tới bệnh viện, Lục gia đã loạn thành một nồi cháo.
Vốn dĩ hắn không muốn đưa Giang Hoài tới, nhưng Giang Hoài kiên quyết muốn đi, thời gian gấp gáp, Lục Vô Túy cũng không nói thêm gì nữa.
Lục lão phu nhân đang ở trong phòng cấp cứu nhưng không có động tĩnh gì.


Những thân thích khác lúc đầu còn đang ríu rít nhưng khi nhìn thấy Lục Vô Túy đi tới, họ tự động im lặng, anh nhìn tôi và tôi nhìn anh.
Dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không dám nói ra.


Lục Vô Túy đè nén tức giận nói: "Các người cảm thấy hiện tại còn chưa đủ hỗn loạn sao?"
Mọi người đều biết biết, tâm trạng của hắn không tốt.


Nhưng mà, tiền bạc và quyền lực là thứ khiến con người lớn gan hơn, cho dù được học một bài học cách đây không lâu, vẫn có người không biết sống ch.ết nói: "Cháu trai, bà ngoại con bị ung thư, con có biết không?"
Đồng tử của Lục Vô Túy co rút lại.


Nhìn sắc mặt hắn tối sầm, lòng dũng cảm của người đàn ông đột nhiên biến mất.
Những người thân còn lại thì thầm với nhau, không dám nói gì nữa.
Trong bầu không khí gần như ngột ngạt, Giang Hoài đột nhiên bước tới, kéo mạnh tay áo Lục Vô Túy.


Lục Vô Túy đột nhiên thu hồi lại, áp chế cảm xúc dâng trào trong mắt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Giang Hoài cảm thấy chân mình gần như tê rần.




Bác sĩ cuối cùng cũng ra khỏi phòng cấp cứu và nói với Lục Vô Túy: “Lão phu nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, bà vẫn cần được theo dõi ở phòng chăm sóc đặc biệt trong 24 giờ. Nếu trong vòng 24 giờ bà ấy, mới xem như thoát khỏi nguy hiểm."
Lục Vô Túy rũ mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm.


Những người thân xung quanh không biết có vui mừng hay không, cũng giả vờ thở phào nhẹ nhõm.
- --Đây là những người mà lão phu nhân che chở.
Ngược lại, bọn họ thậm chí đối với Giang Hoài cũng không có chút tình cảm thực sự nào.


Hơn nữa Giang Hoài cùng lão phu nhân không có quan hệ gì, nếu Giang Hoài ghi hận, thì cậu có oán hận lão phu nhân cũng là điều dễ hiểu.
Lục Vô Túy che giấu cảm xúc trong mắt, nhìn lão phu nhân được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lão phu nhân bị bao phủ bởi đủ loại ống.


Lần cuối cùng Giang Hoài nhìn thấy bà, hình như bà vẫn khỏe mạnh, đã bao lâu rồi? Lão phu nhân đã trở nên hốc hác như vậy, trở thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Không còn giống một Lục lão phu nhân sống trong nhung lụa.
Chiếc giường bệnh vụt qua trước mặt mọi người.


Lục Vô Túy đột nhiên hỏi: “Đường Bình Kiến ở đâu?”
Khi cái tên đó ra khỏi miệng hắn, hắn cảm thấy rất lạ.
Mọi người sửng sốt một lúc rồi lắc đầu.


Lục Thành Xuân bước tới nói: “Sau khi mẹ được đưa đến bệnh viện, ông ấy ở lại phòng cấp cứu một lúc, chúng tôi vừa đến thì ông ấy đã rời đi.”


Bà nhớ ra điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi: "Ông ta là người cuối cùng mà mẹ tiếp xúc. Chẳng lẽ mẹ bị hắn làm cho tức ch.ết? Ta sẽ không tha thứ cho hắn ta!"
Nghe vậy, Giang Hoài nói: “Bệnh của bà ngoại là bệnh nền, sao có thể vì tức giận Đường thúc mà ra?”


Lục Thành Xuân nghe thấy cậu tranh luận, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vì Lục Vô Túy vẫn còn ở đó nên bà không thể cãi được.


Người bên cạnh nói: "Đường thúc, Đường thúc thúc, kêu thúc thúc thân thiết quá, cậu có biết ông ta là loại người gì sao? Cẩn thận đấy tiếp xúc với ông ta nhiều, có thể nhiễm phải thói xấu!"


"Đúng vậy, tuy rằng bệnh của lão phu nhân đã có, nhưng nếu bà ấy không tức giận thì sao có thể nặng hơn được? Đường Bình Kiến sợ là có tật giật mình mới chạy trốn đi? Nếu hắn dám lộ diện lần nữa..."


“Nếu ông ta dám xuất hiện lần nữa, tôi sẽ tự mình xử lý,” Lục Vô Túy đột nhiên nói: " Ông còn có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông ngậm miệng lại.


Lục Vô Túy nói: "Không có vấn đề gì nữa, các người nhanh đi đến bên giường lão phu nhân, tỏ lòng hiếu thảo đi. Cẩn thận lão phu nhân mở mắt ra không nhìn thấy các người, sẽ đem toàn bộ tài sản chia cho người khác."
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên lúc trắng lúc đỏ.


Trò hề của đám người này ở trước phòng cấp cứu lúc nãy, Lục Vô Túy đều nhìn thấy rõ ràng.
Một hai người thấy lão phu nhân bệnh nặng, thứ mà họ nghĩ đến chỉ có việc phân chia tài sản.
Cũng khó cho bọn họ.


Đối với Lục Vô Túy mà nói, những thứ hắn chướng mắt bị bọn họ tranh nhau giành lấy, thậm chí còn mất đi nhân tính để có được.
*
Lục lão phu nhân bệnh nặng nằm trong phòng ICU suốt 24 giờ, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ nói kế tiếp đều phụ thuộc vào ông trời...


Nếu như Lục lão phu nhân có thể sống sót, mười ngày nửa tháng sẽ tỉnh lại, nếu không sống sót... mọi thứ chỉ xảy ra trong chốc lát, sẽ không có đau đớn.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại thì không lạc quan lắm.


Dù sao bà cũng đã tám mươi tuổi, tế bào ung thư trong cơ thể vẫn đang lan rộng, lại thêm bệnh tuổi già, cơ hội sống sót rất mong manh.
Lục Vô Túy nghe bác sĩ nói xong, đột nhiên hỏi: “Bà ấy phát bệnh khi nào?”


Nghe vậy, bác sĩ dừng lại nói: “Không rõ bà ấy phát bệnh khi nào, nhưng thời điểm chẩn đoán… được là khi lần khám bệnh trước đó kiểm tr.a ra.”
Gần một hai tháng.
Cũng chính trong hai tháng qua, lão phu nhân sốt ruột đem Giang Hoài khỏi trường học và không ngừng thúc giục Lục Vô Túy sinh con.


Lục Vô Túy quả thực rất ngạc nhiên.
Suy cho cùng, Lục Như Mai là người luôn có thể giữ được bình tĩnh, bà luôn hết sức bảo vệ tiểu  bối của mình, sẽ không làm gì bọn họ.
Có phải vì bà biết thời gian của mình sắp hết?
Lục Vô Túy nhắm mắt lại.


Đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức gì về Đường Bình Kiến.
Ông là người cuối cùng tiếp xúc với lão phu nhân.
Theo lời quản gia của nhà cũ, sau khi bà cụ gọi Đường Bình Kiến vào, bà không cho người khác vào.


Vì vậy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, liệu có xung đột gì hay không đều trở thành một bí mật.
Tuy nhiên, quản gia nói: “Tôi đứng canh cửa, hình như đã nghe thấy Đường tiên sinh và lão phu nhân có nhắc nên Thành Thu tiểu thư.”


Thành Thu tiểu thư là mẹ của Lục Vô Túy, tên đầy đủ của bà là Lục Thành Thu.
Lục Vô Túy che giấu đi cảm xúc nào đó, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi."
*


Thông thường khi người lãnh đạo của một tập đoàn lớn ngã xuống, chắc chắn sẽ phải đối mặt với cục diện hỗn loạn, không có người lãnh đạo.
Thần kỳ chính là, Lục gia không như vậy.
Lục gia vẫn vận hành như bình thường.
Tất cả chuyện này đều là dựa vào Lục Vô Túy.


Mười ngày nửa tháng trôi qua, lão phu nhân dường như muốn ngủ như vậy mãi mãi.
Bà không có ý định tỉnh dậy nhưng cũng không có dấu hiệu của cái ch.ết.
Dần dần mọi người cũng quen với việc này.


Lục gia lặng lẽ không một tiếng động trải qua một sự thay đổi, lại bình yên vô sự mà một lần nữa tiến vào quỹ đạo.
Vốn dĩ không có nhiều người dám xúc phạm Lục Vô Túy.
Hiện tại hắn đang ở đỉnh cao quyền lực, quyền lực và uy vọng đã bước vào thời kỳ hưng thịnh.


Những thân thích của Lục gia lúc trước còn nhảy nhót, đều tự giác tắt đài.
*
Giang Hoài gần đây đã giải quyết được một phiền não nhỏ.
Không thể được coi là giải quyết.
Chỉ là gần đây Lục Vô Túy quá bận, buổi tối không có thời gian cùng Giang Hoài cãi nhau.


Thường lúc Giang Hoài ngủ rồi, hắn mới làm xong công việc trong ngày, bò lên giường Giang Hoài ngủ cùng Giang Hoài.
Lúc này Giang Hoài đã ngủ không biết gì.
Vì không biết nên không cần phải lo lắng.
Tuy nhiên, phiền não nhỏ vừa qua đi thì phiền  não khác lại ập đến.


Đào Ra Nam lại liên lạc với Giang Hoài.
Anh ta hỏi Giang Hoài: [Gần đây cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói Lục gia có chuyện, có cần tôi giúp không?]
Giang Hoài gần như quên mất sự tồn tại của người này, khi tin nhắn hiện lên cậu nhìn chằm chằm vào hộp thoại một lúc lâu mới nhớ ra Đào Ra Nam là ai.


Người chồng kiếp trước cậu bây giờ lại ám cậu ở kiếp này.
Gần đây cũng không có dây dưa nên cậu chỉ cho rằng người này đã biến mất.


Giang Hoài kỳ thực cũng không hiểu rõ anh ta đang làm cái gì, dù sao kiếp này hai người cũng không có giao tiếp nhiều, kiếp trước Đào Ra Nam hiển nhiên rất lạnh lùng.


Điều cậu hiểu là việc hai người quen biết ở kiếp trước là do ép buộc, còn việc hai người gặp nhau ở kiếp này là tình cờ, điều này khiến ấn tượng đầu tiên của Đào Ra Nam về cậu không tệ như kiếp trước.
Giang Hoài trả lời: [Không có gì.]
Đào Ra Nam nói:[ "Vậy thì tốt." ]


Giang Hoài xem tin nhắn cũng không thấy có ý gì đặc biệt, cảm thấy không cần thiết phải trả lời nên cũng mặc kệ.
Nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là.
Ngày thứ hai, cậu gặp lại Đào Ra Nam.
Cậu cùng Chu Tiểu Ngải ra ngoài mua quần áo, là kế hoạch ngẫu hứng nên gặp nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên.


Đôi mắt của Đào Ra Nam sáng lên sau khi nhìn thấy Giang Hoài.
Anh ta vẫy tay với Giang Hoài.
Giang Hoài vốn là muốn giả vờ như không nhìn thấy ánh ta, che mặt kéo Chu Tiểu Ngải đi.
Sau khi bị Đào Ra Nam nhìn thấy, thân thể cậu cứng đờ không còn vùng vẫy nữa.
*


Nửa giờ sau, Giang Hoài và Đào Ra Nam đang ngồi cùng bàn trong nhà hàng.
Chu Tiểu Ngải bị Đào Ra Nam đuổi đi, chỉ còn lại hai người họ.
Nếu không biết Chu Tiểu Ngải, Giang Hoài hẳn sẽ nghi ngờ Chu Tiểu Ngải và Đào Ra Nam đã thương lượng trước.


Nhưng chính vì hiểu rõ nên cậu biết Chu Tiểu Ngải sẽ không làm như vậy.
Đào Ra Nam chọn vài món cho Giang Hoài, tất cả đều là món cậu yêu thích.
Giang Hoài nhất thời cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cậu cắn ống hút trước mặt, mơ hồ nói: “Anh muốn gì ở tôi?”


Một cảm xúc rất phức tạp lại xuất hiện trên khuôn mặt Đào Ra Nam.
Anh ta nói với Giang Hoài: “Tôi nghe Lục gia…”
Giang Hoài nói: “Anh đã nói rồi.”
Cậu cảm thấy Đào Ra Nam đang lãng phí thời gian của mình, rõ ràng đã nói với cậu trên WeChat, còn muốn gặp mặt để nhắc lại?


"Được rồi, tôi biết cậu không thích nghe điều này," Đào Ra Nam thở dài, "Nhưng điều tôi muốn nói với cậu là cậu cần chú ý đến Lục Vô Túy. Ban đầu hai người kết hôn là vì lợi ích giữa hai nhà, hiện giờ Lục lão phu nhân lâm bệnh, quyền lực trong tay Lục Vô Túy càng tăng thêm..."


Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Giang Hoài, Đào Ra Nam ngừng nói.
Anh ta dừng một chút, nói thẳng: “Lục Vô Túy đã bắt đầu xuống tay Giang gia.”
Sắc mặt Giang Hoài có chút thay đổi.
Cậu ngạc nhiên nhìn Đào Ra Nam, như thể đang ngạc nhiên.


Đào Ra Nam nói:"Cuộc hôn nhân giữa hai người chẳng có lợi ích gì, cuộc hôn nhân này không đáng tin cậy. Hôm nay anh ta xuống tay với nhà cậu, ngày mai có thể là cậu, Giang Hoài..."
"Nhưng tại sao anh lại nói với tôi chuyện này?"
Giang Hoài đột nhiên hỏi.
Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến Đào Ra Nam.


Anh ta thậm chí còn có nguy cơ xúc phạm Lục Vô Túy khi nói ra điều này
Kinh doanh có thể bị thua lỗ nặng.


Đào Ra Nam nghe cậu hỏi như vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, "Thật kỳ lạ khi nói rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu trông rất quen, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút...gần gũi với cậu"
Giang Hoài chớp mắt, cứng đờ khi nghĩ đến một khả năng.


"Tuy nhiên, tôi biết rằng tôi vừa mới bắt đầu đã không đúng mực với cậu, vì vậy tôi xin lỗi," Đào Ra Nam nói, "Tôi chắc chắn sẽ không làm điều đó trong tương lai. Nếu cậu cần, tôi có thể giúp bạn, bất cứ lúc nào."
Dừng một chút, cuối cùng anh ta cũng nói ra chủ đề hôm nay.


“Bao gồm cả việc rời khỏi Lục Vô Túy.”
*
Cùng lúc đó, tại bệnh viện tư nhân của Lục gia, Lục Vô Túy đang nói chuyện với bác sĩ.
"Chúng tôi đã hiểu yêu cầu của anh," bác sĩ nói, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn của Tiểu Giang thiếu gia..."


“Vấn đề không phải là cố gắng hết sức,” Lục Vô Túy cắt ngang, “mà là cần thiết.”
Bác sĩ đứng hình.


“Nếu các người không nắm chắc được trăm phần trăm, tôi sẽ không để Giang Hoài lên bàn mổ,” Lục Vô Túy nói, “Cho nên trước khi các người chắc chắn, không cần phải nói những lời nói suông này với tôi.”


Hắn đã trở thành người cầm quyền lớn nhất Lục gia, mọi người từ trên xuống dưới đều phải nghe theo hắn, không ai dám phản đối hắn.
Bác sĩ tuy muốn nghiên cứu Giang Hoài nhưng cũng không dám vượt quá mệnh lệnh của Lục Vô Túy, tự ý tiến hành nghiên cứu.
Anh ấy gật đầu và nói: "Tôi hiểu."


Lại nói thêm: "Tuy nhiên, nếu có thể phẫu thuật, Tiểu Giang thiếu gia không thể không biết về vết mổ trên cơ thể mình. Nếu biết sau khi phẫu thuật, quá xúc động có thể dẫn đến chuyện không như ý muốn."
“Tôi biết,” Lục Vô Túy xoa xoa đầu ngón tay, “Tôi sẽ sớm nói cho em ấy biết.”
*


Ngày hôm sau, Giang Hoài được Lục Vô Túy đưa đến bệnh viện.
Đêm qua cậu ngủ không ngon, trong đầu cậu tràn ngập những lời Đào Ra Nam đã nói với mình.
Bình thường khi có người nói nhiều lời với Giang Hoài, cậu phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được.


Chưa kể những gì Đào Ra Nam nói ngày hôm qua, dường như mỗi lời nói đều bộc lộ điều gì đó.
Cậu chỉ có thể nghĩ đi nghĩ lại về điều đó trong đầu mình.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, cậu không còn cơ hội để nghĩ về điều đó nữa.
*


Giang Hoài sợ bệnh viện, Lục Vô Túy biết điều này, nhưng hắn không biết vì sao Giang Hoài lại sợ bệnh viện.
Lần này hắn nghe thấy trong miệng Giang Hoài lẩm bẩm một ít nội dung.
Giang Hoài thấp giọng hỏi hắn: “Tôi mắc phải bệnh nan y phải không? Nếu vậy thì đừng giấu tôi.”


Lục Vô Túy không hiểu tại sao cậu lại có suy nghĩ này.
Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến Giang Hoài bị bệnh, trong lòng Lục Vô Túy liền nhói lại giống như có người nhéo mạnh.
Hắn cau mày, trầm giọng nói: “Em không phải mắc bệnh nan y.”
Giang Hoài phản bác: “Sao có thể?”


Kiếp trước, cậu ch.ết vì một căn bệnh nan y, trước đây cậu đã từng trải qua.
Lục Vô Túy bóp cằm cậu, sắc mặt tối sầm: "Ngày thường nghịch ngợm còn chưa tính. Nếu để tôi nghe thấy những lời này nữa, em có tin tôi tịch thu hết đồ ăn vặt của em không?"
Giang Hoài: "..."


Bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng biện pháp trẻ con như vậy để đối phó với cậu.
Vấn đề là bao nhiêu tuổi cũng được, thủ đoạn ấu trĩ này đối với cậu lại cực kỳ có hiệu quả!
Vừa lúc đó có một bác sĩ đi tới.


Giang Hoài sợ đến sắc mặt tái nhợt, giống như một con mèo bị kíc.h thích, chỉ dám rúc vào trong lồng ngực Lục Vô Túy, thậm chí không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thế giới.
Cho đến khi bác sĩ đi ngang qua.
...Người ta chỉ đi ngang qua thôi.
Mặc dù rất đáng thương.


Nhưng khi Giang Hoài bò vào trong ngực hắn, loại cảm giác được ỷ lại thật ra cũng không tệ.
Lục Vô Túy không có lương tâm mà suy nghĩ.
Giang Hoài tức giận nói: “Trước kia không phải đã kiểm tr.a sức khỏe sao? Tại sao còn ở đây?”


“Hôm qua em đã ăn tối rồi, hôm nay sẽ không ăn sao?” Lục Vô Túy vẫn dùng câu đó chặn cậu.
Giang Hoài: "..."
Lần nào cũng y như vậy, thấy ghét ghê.
Cùng lúc đó, những gì Đào Ra Nam nói đột nhiên xẹt qua trong đầu Giang Hoài.
——Lục Vô Túy đã bắt đầu xuống tay với Giang gia.


Giang Hoài có chút bất an, hơi buông lỏng tay nắm chặt quần áo của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy không có chú ý tới, vẫn còn lo lắng về kết quả kiểm tra.
Thân thể Giang Hoài rất phức tạp, nếu Lục Vô Túy không từ chối, bác sĩ thậm chí còn đề nghị Giang Hoài ở lại bệnh viện.


Nhưng bác sĩ cũng biết, đề nghị này đối với cả Giang Hoài và Lục Vô Túy đều không thể thực hiện được.
*
Sau khi trở về nhà, Giang Hoài liền héo úa.
Dù Lục Vô Túy có trêu chọc cậu thế nào đi nữa, cậu vẫn luôn có vẻ không còn gì luyến tiếc.


Lục Vô Túy hỏi cậu: “Hôm nay em định vẽ gì?”
Giang Hoài đáng thương rúc vào trên giường, không nói gì.
Lục Vô Túy lại hỏi: “Không vẽ thì muốn ăn gì?”
Giang Hoài vẫn không lên tiếng.
Ngay khi Lục Vô Túy thở dài, hắn liền cảm thấy hôm nay không phải ngày để dỗ dành bé con.


Giọng nói nghèn nghẹn của Giang Hoài từ trong chăn truyền ra: “Tôi muốn ăn chút đồ ăn vặt.”
Lục Vô Túy: "..."
Xác định không phải là vì muốn trả thù những lời hắn nói lúc trong bệnh viện?
Nói chung, Giang Hoài ăn vặt thì ăn vặt, nhưng cũng không rời khỏi chăn.


Về việc ăn cơm thì cậu rất thành thật ăn cơm mà cũng không biết tại sao lại phải ăn vặt như thế này.
Buổi tối, Giang Hoài rốt cục khôi phục một chút.
Vừa thò đầu ra khỏi chăn, cậu liền nhìn thấy một đống đồ ăn vặt đặt cạnh gối!
Hạnh phúc ngay lập tức tăng lên!


Cậu thậm chí có thể tha thứ cho Lục Vô Túy chuyện đi bệnh viện!
Ngày hôm đó, Giang Hoài khó có được một ngày ăn vặt đến sảng khoái như vậy.
Khi Lục Vô Túy trở về, những gì hắn nhìn thấy là những vỏ đồ ăn vặt trên mặt đất mà Giang Hoài thì đang ngủ say.


Lục Vô Túy: “…” Thật sự không biết sự dung túng của hắn là đúng hay sai.
Cũng may Giang Hoài chỉ ném một chút rác.
Giường và cậu đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tối hôm đó, Lục Vô Túy dọn dẹp xong mới đi ngủ, ôm Giang Hoài vào lòng ngủ.


Sau khi ôm Giang Hoài vào lòng, hắn còn cắn vào má Giang Hoài một cái.
Giang Hoài trong giấc ngủ khe khẽ rê.n rỉ.
Ngốc quá.
*
Việc Lục lão phu nhân nhập viện có ảnh hưởng nhất định đến cuộc sống của Lục Vô Túy và Giang Hoài, nhưng không quá lớn.


Giang Hoài có thể cảm giác được, Lục Vô Túy hiển nhiên có chút bận rộn, vẻ mặt thỉnh thoảng lộ ra chút mệt mỏi.
Trước đây, hình như lão phu nhân đã về hưu ở nhà và không tham gia nhiều vào công việc của công ty.


Nhưng khi bà thực sự không thể can thiệp được nữa, mới phát hiện trước đây bà trong tối ngoài sáng giúp đỡ hắn không ít.
Suy cho cùng, Lục Vô Túy là do một tay bà nuôi lớn, với bà lại cảm thấy có lỗi với đứa con gái nhỏ của mình.


Mặc dù trước đó cậu rất buồn rầu việc Lục Vô Túy tranh giường với mình nhưng khi Lục Vô Túy thực sự ngừng tranh giường ngủ, cậu lại mơ hồ cảm thấy trống rỗng.
Loại trống rỗng này không thể lấp đầy bằng vẽ tranh.


Giang Hoài đem chuyện này nói với Chu Tiểu Ngải, Chu Tiểu Ngải cung cấp cho cậu một ý tưởng hay.
- -xem phim truyền hình.
“Khi cô đơn, trống trải và lạnh lẽo, tớ thích xem phim truyền hình ngọt ngào,” Chu Tiểu Ngải chân thành nói: "Đi xem đi. Tớ đảm bảo sau khi xem xong, cậu sẽ không còn chút phiền não nào nữa.”
Giang Hoài: "..."


Hoài nghi ghê.
Tuy nhiên, dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Chu Tiểu Ngải, Giang Hoài bị tống đi coi phim truyền hình.
*
Lục Vô Túy về đến nhà, liền nhìn thấy Giang Hoài đang ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình.
Rất hiếm khi hắn kết thúc công việc sớm, có thêm thời gian nghỉ ngơi.


Kết quả Giang Hoài không tới chào đón hắn còn chưa tính, cũng không hoàn thành nghĩa vụ hôn nhân.
Khi Lục Vô Túy đi ngang qua, hắn phát hiện Giang Hoài đang nhìn chằm chằm vào nam diễn viên trên màn hình, không thể rời mắt.
Không đợi Lục Vô Túy ăn giấm.


Trên màn hình, nam diễn viên đẩy nữ diễn viên vào tường, vây nữ chính vào trong bức tường.
Đi kèm với âm nhạc đẹp đẽ, hai diễn viên có bầu không khí mơ hồ và đầy tán tỉnh.
Giang Hoài hơi nhíu mày.
- --lộ ra vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Lục Vô Túy: "..."


Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu, ngay cả khi nhăn lại, cũng không có cảm giác khó coi, mà càng giống một con búp bê bằng ngọc.






Truyện liên quan