Chương 97: Chương 97

Bóng đêm như tấm lụa mỏng dần dần bao trùm khắp bốn phía, phút chốc lại có gió lạnh thổi qua mà thổi tắt vài ánh nến.
Dung Bội nghiêng người thắp lại từng cây nến, động tác vô cùng nhẹ nhàng không chút tiếng động.


Như Ý lấy chiếc đàn tranh, liên tục đàn một khúc “Điệp luyến hoa”của Án Thù.
Như Ý không thông thạo ca hát nhưng lại cực kỳ yêu thích Tống từ cho nên khóe miệng nàng vừa ngâm, ngón tay lại chạm vào từng dây đàn tạo nên âm thanh rên khẽ thở dài.
“Hạm cúc sầu yên lan khấp lộ,


La mạc khinh hàn,
Yến tử song phi khứ.
Minh nguyệt bất am ly hận khổ,
Tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.
Dục ký thái tiên kiêm xích tố,
Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ ?”*
(* Án Thù là một nhà thời Bắc Tống.


Ông đã từng làm đến chức Tể tướng.
Ông chuyên sáng tác Từ.
Từ của ông có phong vị xảo diệu, nùng diễm mà đối thê lương uyển chuyển, phong cách rất cao.
Lược nghĩa bài thơ trên:
Cúc trong dậu, sương phủ, vẻ như buồn, cây lan móc đọng ở lá, như khóc
Trong màn là hơi lạnh


Cặp chim én bay đi mất
Trăng sáng không hiểu nỗi khổ chia ly
Thâu đêm ánh sáng chiếu xiên vào cửa son
Đêm qua gió tây thổi làm rụng cây biếc
Một mình bước lên lầu
Nhìn đến khuất mắt con đường xa tít chân trời
Muốn gửi tờ thư, giấy lụa đi


Nhưng núi dài biển rộng, nào biết nơi đâu?)
Bài từ lạnh lẽo như vậy, càng niệm càng thấy trong lòng thấm lạnh.
Dung Bội yên lặng mang nước trà bước lên, nhẹ giọng hỏi: “Hoa trong sân viện đang nở rộ, nương nương lại đang thịnh sủng thì sao lại niệm bài từ thương tâm như vậy ạ?”




Như Ý cười nhẹ, không biết phải nói thế nào? Án Thù rõ ràng là một nam tử nhưng lại hiểu được tâm tình của nữ nhi như vậy.


Nếu có một người như vậy ở nơi này làm bạn bên cạnh, hiểu rõ hết tâm sự không thể nói lên lời của mình thì thật tốt biết mấy! Chỉ là cái suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, nàng không khỏi bật cười.


Nàng là Hoàng hậu, là Hoàng hậu cao cao tại thượng nhưng hóa ra nàng cũng có giấc mộng của một người vợ bình thường.
Nàng đang trầm ngâm thì thấy một bóng dáng chiếu dài dưới đất.


Như Ý ngưỡng mặt lên nhìn thì đã thấy thân hình cao to của Hoàng đế đang đứng trước mặt nàng, âm thầm nhìn nàng mà không nói gì.
Có cái kinh sợ trong chớp mắt, Như Ý vội vàng đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc kim an”.


Nàng ngẩng đầu và ngửi thấy mùi rượu, bất giác hỏi: “Đêm khuya rồi, sao Hoàng thượng đã uống rượu mà còn đến đây vậy ạ? Lý Ngọc đâu rồi?”


Hoàng đế chậm rãi bước đến gần, dưới chân hơi có chút lảo đảo rồi vươn tay ôm chặt nàng vào lòng: “Trẫm ở Vĩnh Thọ cung chúc mừng sinh thần của Lệnh phi.
Như Ý, tiếng đàn tranh của nàng làm cho trẫm tỉnh rượu.


Trẫm đang quay về Dưỡng Tâm điện thì có nghe thấy tiếng đàn của nàng cho nên nhịn không được bước vào đây”
Như Ý thình lình bị hắn ôm chặt đến mức không thể động đậy cho nên nàng chỉ phải nói nhỏ nhẹ: “Tiếng đàn thần thiếp thô sơ, đã quấy nhiễu Hoàng thượng”.


Nàng hơi quay mặt lại, nhìn mũi chân Dung Bội nói: “Ngươi mang trà nóng cho Hoàng thượng lên đây và đi nấu canh tỉnh rượu đi”


Hoàng đế không chịu buông lỏng nàng, đem khuôn mặt nàng ám sát vào bờ vai của hắn, mỗi một lời nói ra đều mang theo mùi rượu nặng nề: “Như Ý, so với hai ngày trước thì nàng đã gầy hơi một chút rồi.


Nàng mặc bộ y phục này thật đẹp, màu xanh bầu trời thật thích hợp với nàng nhưng đuôi lông mày khóe mắt của nàng có một chút buồn bã rồi”
Như Ý cúi đầu, thoáng nhìn cái tẩm y màu xanh da trời bên người nàng.


Màu sắc đó được phản chiếu dưới ánh đèn thì rất thích hợp, chỉ là đột nhiên Hoàng đế lại thân mật như vậy, bỗng nhiên kêu gọi cái ký ức đã ngủ say trong lòng nàng, cái thời vẫn còn ở Vương phủ, hắn cũng đã từng ôm lấy nàng, nỉ non nhỏ nhẹ như vậy.


Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng: “Như Ý, trẫm và nàng đã là phu thê được vài chục năm, nàng ở bên cạnh trẫm khi trẫm còn là một Hoàng tử đến khi trở thành quân vương, trẫm cũng đã ở bên cạnh nàng cho đến ngày nàng trở thành Hoàng hậu, trẫm và nàng có được một đôi trai gái, trí tuệ khả ái.


Như Ý, nàng còn khổ sở điều gì chứ?”.
Hắn ôm lấy nàng: “Đừng nói nàng đang vui vẻ, trẫm chỉ cần nghe nàng niệm bài từ kia thì trẫm biết trong lòng nàng đang rất khổ sở”.


Trên người Hoàng đế phảng phất mùi hương nước ngoài tiến cống, Như Ý nhìn thấy trên người nàng không mang chút trang sức gì, da thịt cũng không còn săn chắc, bất giác trong lòng nàng có một chút xấu hổ.


Nàng cũng biết bên trong vườn Ngự Uyển, nàng không phải là người đẹp nhất, lúc trước còn có Ý Hoan, bây giờ thì có Kim Ngọc Nghiên.


Mà khuôn mặt Hoàng đế vẫn còn tuấn tú phi phàm, dường như năm tháng vẫn chưa lấy đi điều gì, ngược lại năm tháng còn giúp hắn thêm ôn hòa, khí chất lạnh lùng nhưng vẫn không mất đi cái ôn thuận.


Còn đôi trai gái của nàng, chung quy có phải đang chậm rãi xa cách với nàng và hắn hay không? Suy nghĩ trong đầu Như Ý như vậy làm cho trái tim nhảy dựng, lại sinh ra chút đau đớn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nàng sẽ có một suy nghĩ bất tường như vậy.


Giọng nói Như Ý nhẹ nhàng như cánh bướm bay dập dờn: “Thần thiếp chỉ là thương cảm hồng nhan dịch lão* cho nên mới niệm bài từ đó thôi”
(*Câu đầy đủ là hồng nhan dịch lão, phương hoa khoảnh khắc: Người đẹp rồi cũng sẽ già, hoa thơm cũng chỉ trong khoảnh khắc)


Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Người đẹp chưa già nhưng ân tình đã mất hết có đúng không? Cái loại thương cảm đó dành cho tần phi, Hoàng hậu tôn quý thì cần gì phải suy nghĩ như vậy chứ? Mà trẫm cũng thấy tuy tần phi nhiều nhưng tình cảm của trẫm dành cho bọn họ cũng không ít, cách một hai tháng đều gặp bọn họ một lần”


“Tất nhiên tình cảm của Hoàng thượng không ít”.
Như Ý miễn cưỡng cười: “Chỉ là tuy rằng thần thiếp được Hoàng thượng ưu ái nhưng mỗi lần thần thiếp nghĩ tới cuộc đời mà không khỏi có suy nghĩ.


Như là thần thiếp xuất thân Ô Lạt Na Lạp thị, như là a mã thần thiếp ch.ết sớm mà không được nhìn thấy cái ngày vinh quang mà thần thiếp được phong thành Hoàng hậu, Ô Lạt Na Lạp thị tộc điêu linh.


Thần thiếp vẫn nghĩ, nếu Hoàng thượng không ban cho thần thiếp cái chính cung vinh quang thì có lẽ những năm tháng về sau của thần thiếp càng ngày càng ảm đạm”
Ngữ khí của Như Ý mang vẻ thương cảm giống như mưa phùn mông mông, lây dính lên lông mi Hoàng đế.


Hẳn vừa uống trà vừa lẳng lặng nghe, thật lâu sau hắn nhẹ giọng nói: “Có đôi khi trẫm năm mơ thấy ngạch nương của mình.
Trẫm không nhớ được hình dáng của ngạch nương, lúc trẫm sinh ra thì ngạch nương đã ch.ết vì khó sinh.


Lúc trẫm còn nhỏ, trẫm chỉ biết cái xuất thân hèn mọn của ngạch nương chính là điều sỉ nhục của trẫm, bây giờ mẫu thân của trẫm cũng chỉ có Hoàng ngạch nương, năm đó là Hi quý phi.
Trẫm cũng luôn xem Thái hậu chính là ngạch nương ruột thịt của mình”.


Hắn cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại đó cũng là do trẫm nằm mơ, cho dù trẫm lấy cái phú quý của thiên hạ phụng dưỡng Thái hậu, cho dù ngày thường vẫn luôn thể hiện hiếu đạo mẫu tử nhưng rốt cuộc cũng không có quan hệ huyết thống cốt nhục, rốt cuộc đều không phải”.


Hắn mỉm cười, đôi mày lại lạnh lẽo: “Mẫu tử không giống mẫu tử…”
Còn nửa câu còn lại mà Như Ý cố gắng quên đi, phu thê cũng không giống phu thê! Đây không phải là tình càm trong chốn cung đình sâu thẳm sao?
Như Ý nhẹ nhàng nói: “Thái hậu vẫn chưa muốn gặp Hoàng thượng sao?”


Hoàng đế thở dài nói: “Trong lòng Thái hậu chỉ có công chúa mà thân mình sinh ra, chứ không có đứa con trai như trẫm.
Tất nhiên, vô luận Thái hậu đối đãi với trẫm như thế nào thì chuyện chinh chiến Chuẩn Cát Nhĩ không thể dừng lại được.


Điều mà trẫm có thể làm là chỉ có tận lực bảo toàn cho Đoan Thục an toàn.
Chỉ có thế thôi”.


Hắn cười có chút bất đắc dĩ: “Có đôi khi nghĩ lại, thật sự Thái hậu là một nữ tử quật cường mạnh mẽ, chẳng sợ mấy ngày gần đây, tuy Thái hậu đóng cửa Từ Ninh cung, không bước ra ngoài nhưng lại liên lạc với các lão thần, ở tiền triều mà cứ không ngừng góp lời trẫm, thỉnh cầu cứu Đoan Thục trước khi tấn công Chuẩn Cát Nhĩ”.


Hắn cười khổ: “Ngay cả Thái hậu, trẫm cũng thấy kính sợ, cũng kính nhi viễn chi*”
(*Kính nhi viễn chi: Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ – Ung dã” (論語•雍也):


Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ”(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.


Có thể nói rằng, “Kính nhi viễn chi” chính là cách nói rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”(敬鬼神而遠之).


Ngày nay, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.


Ví dụ:
Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám “kính nhi viễn chi” thôi.)
Như Ý nhẹ nhàng nói: “Đúng là Thái hậu uy thế, cũng đủ để cho người khác kính sợ thế nhưng Hoàng thượng cũng không cần để trong lòng quá nhiều.


Thái hậu có từng nói với thần thiếp, nếu không có người uy hϊế͙p͙ thì mới là tài năng cường đại chân chính.
Mà hai vị trưởng công chúa chính là cái uy hϊế͙p͙ lớn nhất của Thái hậu”


“Uy hϊế͙p͙ sao?” Hoàng đế cười khẽ, trong mắt chút ánh sáng lạnh lẽo, không chút ấm áp: “Như vậy trẫm phải uy hϊế͙p͙ Thái hậu sao? Như Ý, trẫm sẽ là người uy hϊế͙p͙ nàng sao?”


Có cánh hoa rơi xuống, màn đêm mỏng manh, đêm khuya tĩnh lặng từ từ, bây giờ hắn lại trông cô hàn lẻ loi mà khiến cho đáy lòng Như Ý cảm thấy ôn nhu.
Nguyên lai, bọn họ tịch mịch giống nhau.
Nàng im lặng bước tới gần hắn, dùng tay ôm chặt lấy hắn, ôm chặt cái tâm ý của nhau.


Trong cung yên tĩnh lâu dài, cũng không phải ai cũng cùng Như Ý và Hoàng đế đi ngủ an ổn đến sáng.
Bên ngoài tiếng gió thổi ô ô, Yển Uyển cả đêm không chút ngon giấc cho nên khí sắc cũng không được tốt.


Xuân Thiền biết Yến Uyển nổi giận khi ngủ dậy cho nên lén nháy mắt nhìn Lan Thúy, ngay cả chải đầu, tay chân Lan Thúy cũng rón rén.
Có cung nữ bưng chén canh long nhãn hạt sen bước vào, Lan Thúy nhận lấy mà cung kính dâng tới trước mặt Yến Uyển.


Yến Uyển liếc mắt nhìn, không vui nói: “Mỗi ngày đều phải uống cái này, nói là ban thưởng, bổn cung đã uống nhiều đến mức đầu lưỡi cảm thấy đắng ngắt mà vẫn không có con.
Cái gì gọi là “Liên” sinh quý tử chứ? Đều là lừa gạt bổn cung”


Lan Thúy nào dám trả lời, vì nàng biết mấy năm nay Yến Uyển luôn luôn sốt ruột cầu con cho nên mỗi ngày đều uống thứ này.


Yến Uyển ngẩng đầu nhìn thấy búi tóc của mình trong gương, trên đầu có chiếc trâm thượng hạng, được làm bằng trân châu bảo thạch, lại được khắc hình “đồng tử báo bình an”, giờ phút này trong lòng nàng đang nổi giận cho nên liền tay nhổ chiếc trâm xuống và vứt trên bàn trang điểm, vang lên một tiếng “đoong” giòn tan.


Lan Thúy và Xuân Thiền sợ tới mức câm như hến, không dám nói gì.
Yến Uyển đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thân mình chao đảo một cái, đỡ đầu nói: “Đau đầu quá”.
Nàng còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên cúi người nôn ra vài bãi nước.


Lan Thúy và Xuân Thiền vội vàng đỡ lấy nàng, trên mặt mang theo chút vui mừng: “Nương nương choáng váng đầu óc, lại nôn mửa như vậy, chẳng lẽ là…”
Hai người nhìn nhau, đều mỉm cười.
Yến Uyển nửa tin nửa ngờ, khuôn mặt vui mừng: “Vậy có nên đi mời Thái y hay không? Mau mời Thái y”


Lời còn chưa dứt thì có thái giám bên ngoài là Vương Thiềm bẩm báo: “Nương nương, Tề thái y đến thỉnh an chẩn mạch”
Tề Lỗ là lão thái y bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, từ khi biết Yến Uyển được ân sủng cho nên hắn vẫn luôn chẩn mạch cho nàng.


Yến Uyển không muốn chậm trễ, vui vẻ vô cùng liền nói: “Tới đúng lúc lắm, còn không mau mời vào!”
Tề Lỗ bước vào thì liền cung kính hàng lễ, đợi cho Lan Thúy lấy chiếc khăn tay đặt lên cổ tay Yến Uyển thì hắn mới vươn tay ngưng thần chẩn mạch.


Một lát sau, hắn lại nhìn kỹ thần sắc Yến Uyển, hỏi: ‘Hôm nay nương nương có nôn mửa ư?”
“Hôm nay là lần đầu tiên”.
Yến Uyển vội vàng nói: “Tề thái y, bổn cung có thai sao?”
Tề Lỗ lắc đầu nói: “Mạch tượng không phải là hỉ mạch”.


Hắn thấy Yến Uyển ngừng cười cho nên liền hỏi: “Vi thần đã kê cho nương nương chén thuốc, nương nương uống đúng lúc chứ?”
Xuân Thiền vội nói: “Nương nương đều uống đúng lúc, không dám bỏ lơ lần nào”


Tề Lỗ khẽ gật đầu, lại nhìn bựa lưỡi của Yến Uyển, thần sắc tựa hồ có chút dừng lại.
Yến Uyển sốt ruột nói: “Bổn cung vẫn luôn dựa theo lời dặn điều dưỡng của Tề đại nhân, lại uống thêm thuốc bổ dưỡng, chỉ là hy vọng mau chóng có thai nhưng vì sao lại không có động tĩnh gì chứ?”


Thần sắc Tề Lỗ trịnh trọng, cũng than tiếc: “Vi thần hầu hạ Lệnh phi nương nương đã được một thời gian, nương nương vẫn vội vã muốn có thai mà không nghe theo lời dặn của vi thần, ngược lại càng cho khí huyết đều hư mà không thể lập tức có thai được”


Thân người Yến Uyển nhào về phía trước một chút: “Rốt cuộc có cách nào khiến cho bổn cung có thai hay không?”
“Cái này thì…” Tề Lỗ trầm ngâm, vuốt râu không nói gì.
Yến Uyển liếc mắt nhìn Xuân Thiền, Xuân Thiền hiểu ý mà đi vào trong nội thất rồi lại nhanh chóng cầm một chiếc hộp gấm đi ra.


Nàng mở chiếc hộp lấy một viên chân trâu lóng lánh, đưa tới đến trước mặt Tề Lỗ, ánh sáng trân châu sáng đến mức khiến hắn không thể mở mắt ra.
Tề Lỗ ngẩn người ra, vội đứng dậy nói: “Nương nương, nương nương, vi thần không dám”.


Yến Uyển mỉm cười nhợt nhạt: “Tâm ý ít như vậy, đương nhiên Tề đại nhân bất vi sở động* rồi.
Tề đại nhân yên tâm, đây chỉ là một phần mười số lượng ban thưởng cho đại nhân mà thôi.


Nếu như bổn cung sớm có long thai, vì Hoàng thượng mà sinh dục Hoàng tự thì nhất định ngày sau bổn cung dâng tặng cho đại nhân gấp mười số lượng này để cho đại nhân ngắm cảnh”
(*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)


Tề Lỗ nhìn các trang sức bảo thạch lấp lánh trong chiếc hộp gấm mà nghĩ hắn ở trong cung hầu việc nhiều năm, tuy được Hoàng đế trọng dụng nhưng hắn cũng chỉ là Thái y, chưa từng thấy qua nhiều châu báu như vậy.


Hắn nghĩ đến việc Yến Uyển được Hoàng đế thiên vị cho nên những châu báu ngọc ngà kia cũng chỉ tầm thường trong mắt nàng.
Trong mắt hắn chợt lóe một tia tham lam, hai tay hắn hơi run rẩy, ánh mắt bất chợt nhìn về Yến Uyển.


Yến Uyển khẽ cười nói: “Bổn cung được Hoàng thượng sủng ái cho nên chuyện có thai sinh con cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, bổn cung chỉ hy vọng được Tề thái y tương trợ, càng sớm có thai càng tốt.
Chuyện đơn giản như vậy, thái y không chịu giúp bổn cung một chút sao?”


Tề Lỗ lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, chần chờ nói: “Không phải là không có cách.
Muốn mau có thai thì có thể dùng thuốc điều trị, thế nhưng mọi loại thuốc đều có độc tính, cho dù vi thần có cẩn thận nhưng rốt cuộc cũng có gây thương tổn cho thân thể.
Xin nương nương cân nhắc”


Yến Uyển nhíu mày lên, vội vàng nói: “Thật sự có cách như vậy sao? Có linh nghiệm không?.
Cuối cùng nàng cũng có chút sợ hãi: “Nhưng có gì không ổn nào?”


Tề Lỗ không dám không nói thẳng: “Cái này là… Nếu thân thể ra kinh nguyệt quá nhiều, tất nhiên sẽ làm nữ tử tổn thương khí huyết, dễ dàng bị già!”
Yến Uyển thì thào chần chờ: “Sẽ sớm già nua sao?”
Tề Lỗ vội nói: “Tất nhiên bây giờ sẽ không già nhưng 3, 5 năm sau thì sẽ thấy rõ rệt”


Yến Uyển kìm lòng không được mà vươn tay xoa làn da trơn mỏng như lụa của mình.
Thời gian qua có lẽ nàng tự tin vì bảo dưỡng thỏa dáng, có lẽ cũng chưa từng sinh con cho nên nàng vẫn trẻ như Hãn tần, Dĩnh tần, nàng không già chút nào, một chút cũng không già, làn da vẫn mịn màng vô cùng như lúc trước.


Chỉ là cái suy nghĩ như vậy chỉ đến trong chớp mắt, giọng nói nàng cương nghị mà quyết tuyệt: “Vậy thì thỉnh cầu Tề thái y dùng thuốc đi”
Mùa xuân năm Càn Long năm thứ 20 yên ắng bình thản vô cùng.


Triều đình luôn đạt được thắng lợi Chuẩn Cát Nhĩ, cũng nhờ Xe Lăng thân đã quy phục triều đình mà đem hết toàn lực bình định Đạt Ngõa Tề cho nên tin tức tốt đẹp ở tiền tuyến đều bay vào trong cung, ngay cả các tần phi cười nói không ngừng, ngay cả Thái hậu đang tĩnh tâm tu luyện trong Từ Ninh cung cũng dần thấy e ngại.


Rồi sau đó trong cung có thêm hỉ sự, Hãn tần mới vào cung nhưng cũng đã mang được long thai mà khiến Hoàng đế vui sướng vô cùng.


Như Ý phụng lệnh chi mệnh của Hoàng đế mà chăm sóc cái thai của Hãn tần cho nên nàng luôn luôn bận rộn, cũng nhờ có tiếng nói cười giỡn của mọi người cũng như của các con nàng cho nên nàng cũng thấy nhẹ nhàng trong lòng.


Vào một ngày, Như Ý, Hải Lan và Hãn tần đến Bảo Hoa điện dâng hương rồi quay về, Như Ý thấy gió thổi mái tóc của Hãn tần mà vội dặn dò: “Cẩn thận dính gió, lúc này mà bị cảm lạnh uống thuốc thì sẽ làm hài tử bị thương thôi”


Hãn tần đỏ mặt lên nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, lúc nào nương nương cũng chiều chuộng thần thiếp”
Hải Lan cười, thay nàng nhặt đóa hoa rơi trên mái tóc: “Sao không chiều chuộng được chứ? Chờ muội muội sinh hạ được một vị tiểu A ca thì chắc chắn sẽ được phong chức Phi mà thôi”.


Tất nhiên Hãn tần cao hứng nhưng cũng có chút lo lắng: “Nhưng nếu sinh hạ một tiểu công chúa thì sao? Hoàng thượng có thích không?”
Hải Lan vội nói: “Sao lại không thích được cơ chứ? Hoàng thượng có nhiều A ca nhưng công chúa cũng chỉ mới có hai vị.


Muội xem Tứ công chúa và Ngũ công chúa thì biết, Hoàng thượng yêu thích rất nhiều”
Như Ý nói: “Tất nhiên A ca và công chúa đều rất tốt rồi.
Bây giờ chức Phi thì cũng chỉ có Lệnh phi và Du phi, cũng nên có thêm vài người nữa rồi”.


Bên trong ánh mắt của nàng chứa đầy ấm áp thân thiết: “Mà muội vẫn còn trẻ, a mã muội vì chuyện Chuẩn Cát Nhĩ mà xuất lực hết sức, Hoàng thượng lại sủng ái muội như vậy thì chắc sẽ sớm phong Qúy phi mà thôi”.


Lời nói còn chưa bị gió thổi đi thì đã nghe tiếng chó bay đến, một con chó có bộ lông tuyết trắng nhảy ra.
Hãn tần sợ tới mức lui một bước, nàng đang muốn quát lớn thì đã thấy một nữ tử chậm rãi thong thả bước ra, kêu: “Phú quý nhi, cẩn thận bị người khác chạm vào, cẩn thận chút nào!”


Như Ý tập trung nhìn người nó, quả nhiên người nọ chính người đã nhiều ngày không ra cửa cung, alf Gia quý phi Kim Ngọc Nghiên.
Tuy nàng không còn đắc ý như trước nhưng trang sức hoa quý không giảm chút nào, toàn thân màu mặc y phục màu xanh sáng mà được thêu dệt kim sa.


Cổ áo màu tuyết trăng, có điểu văn Tú Hoa, búi tóc được cài bởi cây trâm hoa màu hồng tinh châu, rạng rỡ mỹ lễ.
Hãn tần lập tức không vui, nhỏ nhẹ nói: “Đến cái tuổi này rồi mà còn trang điểm được kiều diễm như vậy”
Hải Lan kéo ống tay Hãn tần, ý bảo nàng không cần nhiều lời.


Ngọc Nghiên hướng về Như Ý hành lễ qua loa, rồi liền liếc mắt nhìn ngang Hải Lan và Hãn tần, hai người chỉ phải quỳ gối: “Gia quý phi vạn phúc”
Ngọc Nghiên mắt lạnh nhìn Hãn tần, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Bây giờ đã mang long thai, người cũng mập lên rồi.


Là người nữ nhân, nếu không mang thai thì thôi, chứ khi mang thai đều thấy rất khó coi, cái bụng như là cái nồi nấu con vậy con!” Nàng cười lạnh một tiếng: “Hãn tần muội muội đã có thai, chắc Hoàng thượng cũng không thường xuyên thăm muội muội đúng không?”


Hãn tần vẫn còn trẻ thì sao chịu được lời nói như vậy cho nên liền nói ngay: “Muội muội còn trẻ, tất nhiên cái gì cũng đều đáng xem! Cần gì phải so với cái người hoa tàn ít bướm mà còn làm ra vẻ yêu kiều chứ? Mà mặc dù muội muội đang mang thai nhưng Hoàng thượng vẫn luôn chiếu cố chăm sóc, không giống như vài người, sinh ra con cháu bất hiếu mà khiến cho Hoàng thượng chán ghét”


Ngọc Nghiên làm sai không hiểu cái lời châm chọc trong lời nói của nàng chứ cho nên lập tức trầm mặt nói: “Bổn cung sinh hài tử thế nào thì tự bổn cung biết”.


Nàng nhìn chằm chằm vào cái bụng đang hở ra của Hãn tần: “Vậy muội muội đang mang thứ gì thì bản thân muội muội có biết không? Cái này đúng là hoan vỉ vui mừng nhưng trăm ngàn lần đừng vui mừng quá sớm”.


Có lẽ ngữ điệu của nàng hơi cao cho nên con chó tên là “Phú quý nhi” đang ở dưới chân nhìn về Hãn tần mà gầm rú liên tục.
Hãn tần chán ghét không thôi nhưng nàng cũng có chút kinh sợ mà lui về phía sau vài bước, trên mặt không chút nào yếu thế:


“Người bên ngoài không vui mừng thì ta đều không thấy nhưng Gia quý phi nương nương có vui mừng không thích hay không thì ta đều nhìn thấy rõ ràng”.
Ngọc Nghiên thấy Hãn tần sợ chó, trong mắt chợt lóe lên một tia mừng thầm mà dùng mũi chân đá vào “Phú quý phi”, khiến nó chạy về phía trước.


Hãn tần kinh sợ không thôi, vội vàng chạy trốn về phía sau Hải Lan mà kêu lên: “Du phi tỷ tỷ”.
Như Ý nãy giờ chỉ mắt lạnh nhìn nhưng thấy Ngọc Nghiên dùng chó như vậy, liền nói: “Gia quý phi không phải đang khó chịu vì không ngủ ngon được sao? Hôm nay trời rất đẹp, hãy mau quay về đi ngủ đi”


Ngọc Nghiên cắn môi nói: “Dạ”, đôi mắt phượng của nàng nhìn về Hãn tần nói: “Thần thiếp chỉ sợ Hãn tần muội muội đang mang thai mà không cẩn thận mà thôi, nếu có va chạm thì đừng trách người bên cạnh không cẩn thận, có trách thì hãy trách cái thân thể người làm ngạch nương lắc lư lung tung mà thôi”.


Nàng dứt lời, liền cúi người xuống mà thân thiếp ôm lấy “Phú quý nhi” rồi xoay người muốn rời đi.
Như Ý thấy nàng bừa bãi như vậy, liền nổi giận quát: “Quỳ xuống!”


Ngọc Nghiên thấy Như Ý lớn tiếng, nhất thời cũng không dám bước đi mà chỉ phải xoay người nói: “Thần thiếp không làm gì sai thì sao phải quỳ chứ?”


Thần sắc Như Ý điềm nhiên, ngữ khí lại lạnh lùng: “Thân là quý phi, vị phân tôn quý, lại là người tiến cung sớm nhất, thay Hoàng thượng sinh nhi dục nữ cũng nên biết tỷ muội, quan tâm hài tử thế nào.
Bây giờ súc sinh của cô liều lĩnh, tất nhiên là do cô quản giáo không nghiêm”


Hãn tần lên tiếng: “Quản giáo súc sinh không được cũng như quản giáo hài tử của mình không được, quả nhiên là thật đáng thương”
Ngọc Nghiên hừ một tiếng: “Bổn cung quản giáo hài tử không được thì há có thể để cô xen vào sao? Cô hãy chờ xem sinh được cái gì thì mới nghị luận”


Hãn tần nhặt chiếc khăn tay lên, nhẹ nhàng mỉm cười, đang muốn nói thì đã thấy phía sau Yến Uyển và Xuân Thiền bước đến, người chưa đến gần thì lời nói đã đến trước: “Tốt hay không tốt thì vẫn có Ngũ a ca và Thập Nhị a ca làm tấm gương.


Bây giờ nhìn thấy Hoàng thượng yêu thích Ngũ a ca như vậy, xem ra đứa trẻ hiếu thuận nhất đó cũng có tiền đồ rồi”.
Xưa nay Ngọc Nghiên không thích Yến Uyển cho nên khi thấy Yến Uyển, nàng liền nhíu mày: “Người chưa từng sinh con thì không xứng nói điều đó”


Yến Uyển khiếp nhược hành lễ một cái rồi mỉm cười tao nhã: “Muội muội chưa từng sinh dưỡng cho nên hâm mộ cái phúc trạch của Hoàng hậu, Du phi và Hãn tần.


Còn về phần Gia quý phi tỷ tỷ thì….” Ánh mắt nàng rung động, xoay mặt nhìn Hải Lan nói: “Có con nhiều thì có gì tốt chứ? Con cái không chịu thua kém ai mới là quan trọng nhất.
Nghe nói gần đây Ngũ a ca rất được Hoàng thượng coi trọng, Du phi tỷ tỷ thật là có phúc”


Thần sắc Hải Lan thản nhiên: “Có phúc hay không thì cũng giống nhau, đều là hài tử của Hoàng thượng”.


Có cái thân thiết ghen ghét từ Ngọc Nghiên chợt xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp Yến Uyển, nàng nhìn chằm chằm Hải Lan nói: “Hài tử của ta không phúc thì hài tử của cô có phúc chắc? Đừng có nằm mơ, ta cứ mở to mắt xem Vĩnh Kỳ của cô đoạt được phúc khí của Vĩnh Thành thì có phúc khí đến khi nào!”.


Nàng dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Yến Uyển cười nói: “Ai gia! Dạo này Gia quý phi đang tịnh dưỡng mà cái tính tình nóng nảy vẫn không thay đổi chút nào, ở trước mặt Hoàng hậu nương nương mà nói không lựa lời như vậy, đúng là vô lễ”


Như Ý cũng không thèm nhìn nàng mà chỉ nói: “Tính tình nóng nảy của Gia quý phi không thay đổi nhưng những lời xuất phát từ miệng của muội cũng không chấp nhận được, nói ra lại khiến càng thêm hiềm khích”


Yến Uyển vội hạ thấp người nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ thấy không vừa mắt..
Thần thiếp…”.
Nàng thoáng dừng lại, trong mắt có nước mắt lung lay.


Như Ý cũng lười nhìn Yến Uyển mà nắm tay Hải Lan rời đi, rồi dặn dò Hãn tần: “Muội đang mang hài tử cho nên không được nóng tính như vậy.
Bổn cung sẽ cho người đưa quyển Kinh Kim cương đến cung của muội, muội hãy chú tâm ngâm tụng đi, cho tĩnh tâm lại một chút”


Yến Uyển nhìn Như Ý và Hải Lan rời đi, một lát sau nàng mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: ‘Xuân Thiền, người ở ngoài cung đưa con chó vào cung đang ở đâu? Chúng ta đi gặp nó một chút”


Xuân Thiền nói: “Con chó đó đã giao cho tiểu thái giám nuôi dưỡng rồi ạ, chỉ sợ nơi đó quá bẩn, chỉ sợ con chó kia làm cho nương nương kinh sợ, hơn nữa con chó kia…”.
Nàng có chút kinh hoảng, không dám nói gì thêm.


Yến Uyển mỉm cười: “Cứ đứng ở xa xa xem một chút, bổn cung thích con vật nhỏ như vậy”.
Trời tháng Ba ấm áp.
Hãn tần bị Như Ý dạy dỗ vài câu cho nên cũng có chút an phận.
Rốt cuộc nàng cũng là nữ tử thông minh mà biết thức thời biết tiến lui thích hợp, biết đúng mực.


Có lúc Hải Lan cũng nói: “Kỳ thật tựa hồ Lệnh phi đang muốn tiếp cận tỷ tỷ, muốn cầu xin tỷ tỷ che chở”
Như Ý nhìn hạnh hoa hồng nhạt trong vườn Ngự Uyển, gió thổi qua khiến hoa rụng như mưa, nàng vươn tay đón nhận một bông hoa rồi nói: “Muội cũng thấy tựa hồ sao? Chẳng lẽ muội thương hại nàng ta?”


Hải Lan cúi đầu nói: “Không phải.
Chỉ là muội muội cảm thấy Lệnh phi không thể dựa vào ân sủng được.
Ở trong chốn hậu cung này, không có con cái thì tất cả đều là giả dối”
“Có con thì cảm thấy dễ chịu sao? Muội xem Gia quý phi thì biết”.


Như Ý ngẩng đầu mà nhìn hoa hạnh đang rơi khắp trời.
Hai người đang im lặng thì thấy Tam Bảo vội vàng chạy tới, dưới chân mềm nhũn mà quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch nói: “Hoàng hậu nương nương, Bát a ca không tốt rồi!”


Bát a ca chính là Hoàng tử thứ 8 Vĩnh Tuyền do Ngọc Nghiên sinh ra, bây giờ cũng đã được 9 tuổi và vẫn đang nuôi dưỡng ở A ca sở.


Tứ a ca Vĩnh Thành do Ngọc Nghiên sinh ra đã bị Hoàng đế lạnh nhạt bất hòa, nếu như Bát a ca xảy ra chuyện gì thì không phải khiến Ngọc Nghiên thương tâm hay sao? Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”


Tam Bảo khóc lóc nức nở nói: “Vài vị A ca theo sư phụ đến trường ngựa tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, không biết làm sao mà Bát a ca ngã từ trên ngựa xuống, đau đến mức ngất đi!”
Hải Lan liền hỏi: “Đám nô tài hầu hạ đâu rồi? Lúc đó ai ở gần Bát a ca nhất?”


Sắc mặt Tam Bảo ngày càng khó coi: “Là… Là Ngũ a ca ở gần nhất cho nên Ngũ a ca vội vàng cứu lấy Bát a ca nhưng lại không kịp.
Con ngựa kia chạy như điên, ai ai cũng ngăn không được ạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bát a ca ngã trừ trên ngựa xuống!”
Sắc mặt Hải Lan trắng bệch, người cũng chao đảo một cái.


Như Ý thấy không tốt, cho dù có sợ gặp hiềm khích thì giờ phút này cũng không thể tránh được, vội hỏi: “Bát a ca đâu rồi?”
Hải Lan sợ hãi đến mức sắp ngất đi, liên tục hỏi: “Ngũ a ca đâu rồi”


Tam Bảo không biết nên trả lời cho ai trước, chỉ phải nói: “Ngũ a ca cùng các thị vệ ôm Bát a ca quay về A ca sở rồi ạ, giờ này Thái y đang cứu trị”
Như Ý vội vàng phân phó: “Đi thỉnh Gia quý phi đến A ca sở chăm sóc Bát a ca.
Du phi, muội hãy cũng đến đó xem đi”


Trong A ca sở bát nháo loạn xị cả lên, Kim Ngọc Nghiên đã đến sớm mà khóc lóc đến mức khàn cả giọng.
Nàng thấy Như Ý và Hải Lan bước đến, đối với Như Ý thì không dám làm gì nhưng đối với Hải Lan thì nàng nhào tới xé rách vạt áo của Hải Lan, luôn miệng nói Vĩnh Kỳ hại Vĩnh Tuyền.


Vĩnh Kỳ gặp chuyện như vậy thì sớm đã quỳ trước Diêm Hạ tích vũ dập đầu không đâu.
Như Ý nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng, vội gọi cung nhân đến khuyên nhủ.


Một khắc trôi qua, Hải Lan đã bị Ngọc Nghiên xé nát hết quần áo, châu ngọc trang sức đều rơi xuống, còn khuôn mặt Ngọc Nghiên chứa đầy nước mắt, khổ sở không thể chịu nổi.


Lúc này Như Ý mới quát: “Đều nháo nhào thì còn bộ dạng gì chứ? Mau hỏi Thái y đã trị liệu cho Vĩnh Tuyền thế nào đi!”
Mọi người mới an tĩnh qua loa trở lại, Như Ý lập tức phân phó: “Hãy đưa các nô tài hầu hạ Bát a ca ở trường ngựa trong ngày hôm nay đến Thận Hình tư tr.a vấn kỹ lưỡng.


Còn Thái y, Bát a ca vẫn còn nhỏ, không chịu được một chút sơ suất, các khanh hãy cẩn thận trị liệu.
Gia quý phi, cô có thể ở lại nơi này cùng với Bát a ca nhưng phải im lặng, để tránh việc các Thái y trị liệu bị ảnh hưởng”.


Như Ý ra lệnh xuống dưới như vậy, Ngọc Nghiên cũng ngừng ồn ào, chỉ là mở to ánh mắt không cam tâm mà oán hận nói: “Thần thiếp nghe nói, lúc Vĩnh Tuyền ngã ngựa là lúc đó Vĩnh Kỳ ở gần nó nhất! Cô!”.


Nàng nhìn chằm chằm vào Hải Lan: “Con của cô đã đoạt ân sủng Vĩnh Thành vẫn còn chưa đủ hay sao mà còn làm Vĩnh Tuyền của ta bị thương ư? Nếu Vĩnh Tuyền có sơ xuất gì, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho các người!”


Như Ý đẩy Hải Lan ra đằng sau lưng mình, dùng giọng điệu không chút nghi ngờ nói: “Chúng ta đều đã làm mẹ, khó tránh khỏi có tư tình.


Nếu bổn cung đến xử trí thì cô cũng không cảm thấy an tâm cho nên việc Vĩnh Kỳ có liên lụy hay không thì bổn cung và Du phi sẽ không hỏi nữa, toàn quyền đều giao cho Hoàng thượng xử trí.
Nếu cô còn muốn tranh cãi ầm ĩ nữa thì bổn cung sẽ không cho phép cô ở bên cạnh Vĩnh Tuyền nữa”


Ngọc Nghiên không biết trả lời thế nào cho nên đành phải rưng rưng nước mắt ngồi bên cạnh Vĩnh Tuyền.
Như Ý thấy Hải Lan kinh sợ, nhẹ giọng an ủi nói: “Sự tình vẫn chưa rõ ràng, có thể cũng là việc ngoài ý muốn thôi.


Muội hoảng hốt thất thố sớm như vậy chỉ sợ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ”
Hải Lan nhẫn nhịn cái tiếng khóc nức nở nói: “Vĩnh Kỳ vừa được Hoàng thượng yêu thương, bây giờ gặp chuyện không rõ ràng này, đúng là mẫu tử muội phúc bạc”


“Bạc hay không bạc thì không phải mẫu tử muội có thể định đoạt.
Bổn cung đi thăm Vĩnh Kỳ đây”.


Như Ý đi tới ngoài hành lang thì đã thấy Vĩnh Kỳ liên tục dập đầu không thôi, trên trán cũng đã xuất hiện vết máu, nàng vội vàng đỡ lấy hắn nói: “Được rồi! Con không làm gì sai thì cần gì phải dập đầu như vậy làm gì?”


Hải Lan muốn nói gì nhưng nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, nàng chỉ phải cố gắng nhẫn nhịn nói: “Vĩnh Kỳ, chuyện này không liên quan đến con đúng không?”


Trên mặt Vĩnh Kỳ chứa đầy kinh sợ, giọng nói hắn yếu đuối nhưng vẫn có một tia kiên định: “Hoàng ngạch nương, nhi thần ở đây dập đầu cũng không phải nhận định mình đã sai, cũng không nhận định mình đã hại Bát đệ mà nhi thần chỉ hi vọng dùng việc này có thể bình ổn được lửa giận của Gia nương nương, khiến cho nương nương có thể chuyên tâm chăm sóc Bát đệ”.


Như Ý buông lỏng một hơi, mỉm cười nói: “Hoàng ngạch nương biết con không làm chuyện này mà.
Còn về việc hôm nay, Hoàng ngạch nương sẽ để Hoàng a mã con tr.a rõ, trả lại cho con một cái trong sạch”


Mơ hồ bên trong có tiếng rên rỉ đau đớn của hài tử cùng với tiếng hô hào khóc thảm không ngừng của Kim Ngọc Nghiên.


Trong lòng Như Ý đau xót, Vĩnh Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của Như Ý thay đổi cho nên hắn có chút do dự nói: “Bát để còn nhỏ mà đã bị thương như vậy, Hoàng a mã có tin nhi thần hay không ạ?”


Như Ý nghiêm mặt nói: “Nếu con không làm thì tất nhiên phải tin rồi”.Nàng thấp giọng nói: “Nếu muốn quỳ thì hãy quỳ trước Dưỡng Tâm điện đi.
Đi thôi, bổn cung cũng muốn gặp Hoàng a mã của con”.


Đối với những việc làm của Như Ý, Hoàng đế cực kỳ tán đồng: “Rốt cuộc nàng cũng là dưỡng mẫu của Vĩnh Kỳ, việc này chắc có nội tình bên trong cho nên nàng cũng không thể nhúng tay vào được”
Như Ý nói: “Dạ.


Bổn phận của thần thiếp là chiếu cố hậu cung cho nên đã lệnh cho các Thái ty chữa trị cho Vĩnh Tuyền, cũng đã khuyên giải an ủi Gia quý phi.
Tất nhiên vẫn còn có Hãn tần, Thái y nói cái thai của muội ấy đang rất tốt, nhất định sẽ vì Hoàng thượng mà sinh hạ được một hài tử khỏe mạnh”.


Hoàng đế nắm chặt tay, phiền não nói: “Cho dù chuyện chính sự tiền triều có phiền não thế nào thì cũng có thể tìm ra được đầu mối, cho dù có chiến sự biên giới, thiên quân vạn mã thì trẫm cũng có khả năng chống đỡ nhưng chuyện con cái của trẫm, thật sự là phiền não không chút lối thoát”


Như Ý cười nói: “Nhiều con nhiều phúc.
Muốn hưởng phúc về sau thì tất phải ưu phiền trước mắt, có như vậy mới thấy có được phúc khí không dễ mà cảm thấy đáng quý”
Hoàng đế vỗ tay nàng nói: “Chỉ hy vọng như vậy.
Như vậy chuyện này, trẫm sẽ giao cho Lý Ngọc đi làm”.


Như Ý suy nghĩ nói: “Lý Ngọc là nội thần hàu hạ ngự tiền, nếu như có một số việc muốn xút cung điều tr.a thì e là không tiện.


Việc này cũng không được làm huyên náo ồn ào mà khiến cho người khác bàn tán việc Hoàng gia phân tranh không ngừng, thần thiếp thỉnh Hoàng thượng lệnh cho thị vệ đắc lực ngự tiền đi điều tr.a cùng nhau mới là tốt nhất”


Hoàng đế không cần nghĩ ngợi, gọi Lăng Vân Triệt bước vào: “Như vậy chuyện Bát a ca ngã ngựa, trẫm sẽ giao cho khanh dẫn người cùng với Lý Ngọc đi điều tra”
Mi mắt Lăng Vân Triệt kính cẩn cúi xuống: “Dạ, vi thần tuân chỉ”.


Lăng Vân Triệt làm việc nhanh nhẹn như gió bão, Lý Ngọc đến Thận hình tư tr.a hỏi cung nhân hầu hạ Vĩnh Tuyền, hắn cũng đến trường ngựa điều tra.
Lúc gặp được Như Ý thì lúc đó Lăng Vân Triệt đang mang theo bốn thị vệ khác và Lý Ngọc cùng đi từ Thận hình tư trở về.


Mọi người thấy Như Ý liền vội quỳ xuống hành lễ.
Vì hai ngày này nàng phải lui lui tới tới chăm sóc Vĩnh Tuyền và Hãn tần cho nên nàng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi, quầng mắt cũng đã thâm đen.


Nhưng mà Gia quý phi vẫn luôn cảnh giác, không muốn cho Như Ý tiếp xúc với Vĩnh Tuyền cho nên nàng chỉ đành lệnh cho cung nhân chăm sóc hoặc hỏi Thái y chuyện trị liệu thế nào mà thôi.
Mọi người hành lễ xong, Lăng Vân Triệt nhịn không được nói: “Hoàng hậu nương nương vì bận tâm Bát a ca mà vất vả”


Gó thổi trên phố dài, Như Ý thấy trong đôi mắt hắn chứa đầy sự quan tâm nhưng nàng cũng giả làm như không thấy, chỉ hỏi: “Các khanh tr.a được thế nào rồi?”
Lý Ngọc vội nói: “Thận hình tư đã dùng hết mọi hình phạt, quả thật cũng không có được kết quả gì.
Thế nhưng…”


Sóng măt Lăng Vân Triệt thay đổi, tự nhiển như không có gì: “Là đám cung nhân hầu hạ không đủ dụng tâm.
Còn về việc trách phạt thế nào, thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương hạ lệnh”


Như Ý chỉ cảm thấy mệt mỏi, trên người cũng cảm thấy bủn rủn cho nên anngf đành miễn cưỡng nói: “Được rồi.
Các khanh cứ đi thăm dò đi, rồi thỉnh Hoàng thượng cho một cái công đạo”


Lăng Vân Triệt thấy sắc mặt Như Ý không tốt nên liền hạ thấp người nói: “Sắc mặt nương nương không được tốt, có phải mấy ngày gần đây đã vất vả lắm không ạ?”


Dung Bội vội nói: “Nương nương mới vừa đi đến Thái y viện kiểm tr.a phương thuốc của Bát a ca, có thể mùi dược liệu quá nặng cho nên khiến cho nương nương có chút không thoải mái.
Nô tỳ đang hầu hạ nương nương quay về ạ”


Lý Ngọc vội đỡ lấy nói: “Ngọc thể nương nương quan trọng cho nên vẫn là mau chóng quay về cung nghỉ ngơi đi ạ”
Dung Bội đỡ tay Như Ý chậm rãi rời đi.
Lý Ngọc ngưng thần một lát rồi nhỏ nhẹ nhìn Lăng Vân Triệt nói: “Xin Lăng đại nhân cho một bước nói chuyện”.


Lăng Vân Triệt ý bảo thị vệ phía sau lui ra, cùng Lý Ngọc đi thong thả về phía trước nói: “Lý công công có chuyện thì đừng ngại mà nói thẳng”


Lý Ngọc nhìn xung quanh không có ai mới thấp giọng nói: “Nghe đại nhân vừa mới thẩm vấn những cung nhân kia, hình như ở trường ngựa có phát hiện một điều đúng không?”
Lăng Vân Triệt cười: “Không thể gạt được Lý công công”.


Hắn lấy từ trong tay áo hai cái ngân châm hơi dài: “Ta nghe ngày đó con ngựa của Bát a ca đột nhiên nổi điên, khiến cho Bát a ca ngã ngựa xuống đất, sau đó tìm kiếm mọi nơi mà không tìm được bất cứ manh mối nào, cuối cùng phát hiện dưới yên ngựa có thứ này”.


Trong mắt hắn sâu xa mà chứa đầy ý lạnh buốt thấu xương: “Ngân châm giấu ở dưới yên ngựa, khi người ngồi trên ngựa thật lâu thì ngân châm sẽ đâm vào da ngựa.


Càng lúc càng đâm nhiều thì khiến ngựa cảm thấy đau đớn mà nổi điên lên, nếu kiểm tr.a thoáng qua thì cũng không thấy vết thương nào trên con ngựa”
Lý Ngọc nghe thấy sự tình quan trọng, thần sắc trịnh trọng nói: “Bát a ca thân là Hoàng tử, ai dám dễ dàng mưu hại chứ? Lăng đại nhân nghĩ…”


Lăng Vân Triệt chỉ nhìn Lý Ngọc: “Lý công công là cung nhân lâu năm ở trong cung, ngài nghĩ…”
Lý Ngọc bật thốt lên nói: “Bát a ca là con trai của Gia quý phi, tất nhiên đối với ai có lợi thì chính người đó đã làm”.
Hắn chợt cả kinh: “Lăng đại nhân nghĩ đó là ai làm vậy?”


Lăng Vân Triệt xua tay cười nói: “Lý công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, ánh mắt lợi hại, một người thô thiển, kiến thức nông cạn như ta không thể so sánh được”
Lý Ngọc bước tới lại gần, thần bí nói: “Xem ra trong lòng Lăng đại nhân cũng đã nghi ngờ ai rồi.


Ngài nghĩ đó là ai?”
Lăng Vân Triệt chỉ cười nhẹ: “Có lẽ đây cũng là chuyện ngoài ý muốn”.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh: “Có lẽ cũng là ý trời”.
Lý Ngọc là người thông minh, lập tức nói: “Cũng đúng.


Hoàng thượng lệnh cho Lăng đại nhân tr.a rõ, Lăng đại nhân tr.a được cái gì thì ta đây cũng tr.a được như thế đó, kết quả đều giống với Lăng đại nhân”.
Hắn chắp tay: “Gia quý phi đang thất sủng nhưng nàng ta cũng đã từng đắc tội với một người đang được sủng ái.


Mà người đó đều có ân tình với hai chúng ta, xem ra cũng là lúc báo đáp ân tình được rồi”.
Lăng Vân Triệt đêm chiếc ngân châm cất vào trong tay áo, nhẹ nhàng cười: “Chủ ý của công công chính là chủ ý của ta”.
Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi rời đi.


Chủ ý như vậy nhưng mà lúc hắn cùng với Triệu Cửu Tiêu uống rượu nói chuyện thì cũng không nói ra.
Trong chốn hậu cung quỷ quyệt, các tần phi tranh đấu không ngừng, quỷ kế chồng chất, hắn cũng nghe thấy, cũng như cũng biết Ngọc Nghiên bất tuân với Như Ý.


Loáng thoáng, hắn cũng có biết, Bát a ca Vĩnh Tuyền ngã ngựa, tất nhiên Ngũ a ca lúc đó ở gần nhất là người có nghi ngờ nhiều nhất, cũng có thể Ngũ a ca lấy cái yêu thích đang có mà khiến cho mẫu tử Ngọc Nghiên bị tổn thương lần nữa.


Nhưng nếu nghi ngờ Ngũ a ca thì mẹ đẻ Du phi Hải Lan và dưỡng mẫu Như Ý cũng phải bị nghi ngờ.
Hắn đã thấy Như Ý đã chịu bao nhiêu khổ sở ở trong lãnh cung thì sao có thể khiến cho nàng bị nghi ngờ như vậy được chứ.


Chỉ sợ cho dù có nghi ngờ nhưng nó cũng làm tổn thương cái địa vị chính cung của nàng, cái địa vị mà nàng không dễ dàng có được.
Cho nên hắn tình nguyện nhẫn nhịn xuống, cứ xem chuyện này là ngoài ý muốn.


Vì thế ngay cả Triệu Cửu Tiêu cũng nói: “Huynh đệ à, huynh ngày càng càng biết được cách giữ mình, khó trách từng bước được thăng chức, trở thành hồng nhân trước mặt Hoàng thượng.
Còn ta vẫn còn ở lại Khôn Ninh cung, ngay cả cô nương mà ta thích cũng không chịu liếc mắt nhìn ta”


Lăng Vân Triệt cũng mơ hồ biết Triệu Cửu Tiêu thích một cung nữ ở Vĩnh Thọ cung, hắn cũng đã từng cầu xin Lăng Vân Triệt giúp hắn cầu hôn, giờ đây Vân Triệt cũng chỉ biết xua tay: “Người của Vĩnh Thọ cung, tốt nhất đừng dính vào!”


Triệu Cửu Tiêu cầm bầu rượu rót vào chén rượu: “Huynh đó, một khi bị rắn cắn thì 10 năm vẫn sợ rắn.
Chủ vị Vĩnh Thọ cung không tốt, chẳng lẽ thủ hạ nàng ta cũng không tốt sao?” Hắn nản lòng không thôi: “Chỉ tiếc, ngay cả cái cung nữ cũng đều thấy ta chướng mắt!”


Lăng Vân Triệt ngửa đầu uống rượu rồi cũng chỉ mỉm cười.
Triệu Cửu Tiêu thích một cô nương mà cô nương thấy Triệu Cửu Tiêu chướng mắt, còn hắn cũng thích một nữ tử nhưng nữ tử đó chưa từng để hắn vào trong mắt.


May mắn, Triệu Cửu Tiêu không phải là người yếu đuối cho nên cũng thôi suy sụp: “Thế nhưng, ta cũng chỉ muốn có thể ngắm nhìn nàng ta từ xa là đủ tốt rồi.
Ngẫu nhiên chỉ nhìn thấy cũng tốt rồi”
Lăng Vân Triệt vỗ nhẹ hắn một cái, cười nói: “Huynh đúng là huynh đệ tốt của ta!”


Không phải hắn cũng như vậy sao? Hắn cũng như thế, cũng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy nàng từ xa cũng đủ tốt rồi.
Có thể nhìn thấy nàng mạnh khỏe thì hắn đã thấy an tâm.
Hắn nghĩ như vậy, tùy ý dựa vào cái say mê của chính mình.


Cơ hồ có tiếng khóc nức nở truyền đến, dường như là tiếng khóc lo lắng của Kim Ngọc Nghiên từ trong A ca sở, hay là tiếng rên rỉ bất lực của một tần phi thất sủng nào đó vang vọng trong đêm dài yên tĩnh.
Hắn chỉ hy vọng, nàng vĩnh viễn sẽ không còn đau lòng nữa.


Một tháng sau Bát a ca Vĩnh Tuyền có thể đứng lên đi lại được, cho dù Thái y có trị liệu tỉ mỉ thế nào thì một chân của Vĩnh Tuyền đã bị tàn phế cả đời.


Theo như lời nói của Thái y thì cho dù có khỏe thế nào thì cả đời này của Vĩnh Tuyền vẫn không đi lại được như người bình thường.
Kim Ngọc Nghiên biết chuyện mà khóc lóc nghẹn ngào, đau lòng đến ch.ết.


Ngay cả Hoàng đế cũng đến thăm hỏi vài lần, hắn nhìn Ngọc Nghiên khóc lóc đáng thương cho nên liền cho Ngọc Nghiên cùng Thập Nhất a ca Vĩnh Tinh ở lại A ca sở chăm sóc thương thể của Vĩnh Tuyền.


Kể từ đó, Ngọc Nghiên vẫn luôn ở trong cung không chút ra ngoài mà chuyên tâm chăm sóc con chó, thường ngày khóc lóc nức nở, càng thêm thê lương.
Cho dù ngày xuân ấm áp
vẫn không xoa dịu được tâm ý lạnh lẽo của mẫu tử Gia quý phi.


Trong cung bi thương cũng ngắn ngủi, ai cũng chỉ thổn thứ vài câu, nhỏ vài giọt lệ rồi cũng xong.


Ai cũng đều có lúc vui vẻ, chờ đợi việc sinh hạ hài tử, khuôn mặt trắng hồng, tay chân mềm mại; chờ đợi đứa con lớn lên, biết khóc biết cười, chờ đợi xe xuân phượng loan chạy đến cửa cung của mình vào lúc Hoàng hôn, trong lòng tràn đầy vui mừng rồi lại được bọn thái giám ôm vào tẩm điện Dưỡng Tâm điện chờ đợi, chờ đợi quân ân thường tại.


Rốt cuộc vì chuyện Vĩnh Tuyền ngã ngựa, Hoàng đế cũng không giận chó đánh mèo lên Vĩnh Kỳ cho nên Hải Lan cũng thấy an tâm một chút, lúc nhàn rỗi nàng đến gặp Như Ý mà cùng chơi đùa với đứa con nhỏ của nàng.
Hãn tần hở chiếc bụng ra mà ngồi trên ghế đá, trên tay cầm một quyển thi thơ.


Nàng cúi đầu chuyên chú đọc nhẹ nhàng, vẻ mặt lại điềm tĩnh.
Vì có thai cho nên Hãn tần hơi đẫy đà một chút, Hãn tần nhẹ giọng ngâm tụng vài câu, bởi vì không quen thuộc cho nên cũng có chút gập ghềnh:
“Triêu ẩm mộc lan chi truỵ lộ hề,
Tịch xan thu cúc chi lạc anh.


Cẩu dư tình kỳ tín khoá dĩ luyện yếu hề,
Trường kham hạm diệc hà thương!”*
(*Đây là đoạn thơ trong bài Ly tao của Khuất Nguyên.
Khuất Nguyên là nhà thơ sống ở nước Sở thời Chiến Quốc, ông xuất thân quý tộc.
Khuất Nguyên là nhà thơ vĩ đại và sớm nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc.


Những tác phẩm tiêu biểu của ông gồm: Ly tao, Cửu ca, Thiên vấn, Cửu chương,… Những tác phẩm này phản ánh lý tưởng cao đẹp và tinh thần bất khuất của ông.
Trong sáng tác, Khuất Nguyên thường vận dụng nhiều thần thoại, truyền thuyết với trí tưởng tượng phong phú, ngôn ngữ trong sáng, bay bổng.


Sáng tác của Khuất Nguyên là mẫu mực của thơ ca lãng mạn cổ đại Trung Quốc.
Ly tao là tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên, là bài thơ lãng mạn-trữ tình-tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc.
Ly tao nổi tiếng đến mức người Trung Quốc về sau coi đó là đại biểu của thơ ca.


Họ gọi nhà thơ, nhà văn là “tao nhân, mặc khách” (ở Việt Nam ta trước đây cũng quan niệm như vậy, nên Lê Thánh Tông gọi thi đàn do mình sáng lập là “Tao đàn”, và Thế Lữ trong bài Cây đàn muôn điệu đã viết “Mượn cây bút nàng Ly tao tôi vẽ…”).
Về chữ Ly tao có nhiều cách giải thích.


Chu Bích Liên, trong sách Cổ thi hải, kết hợp ý kiến của nhiều nhà nghiên cứu, lý giải rằng: Ly tao nguyên là một điệu dân ca nước Sở, thích hợp với việc thể hiện những nỗi uất ức, bất bình; vì thế nhà thơ Khuất Nguyên khi bị vua Sở đầy ải đã dùng Ly tao làm đề để trữ phát những nỗi đau buồn day dứt uất kết trong lòng, đồng thời nói lên lý tưởng mà mình hoài bão.


Ở ta, thông thường vẫn hiểu chữ “ly tao” theo cách chú giải của Vương Dật (người cuối đời Ðông Hán): “Ly tao – nỗi sầu ly biệt”.
Nghĩa câu thơ mà Hãn tần đọc:
“Ăn hoa rụng bên nhành thu cúc,
Uống sương sa dưới gốc mộc lan.
Tình yêu khôn đẹp muôn vàn,


Khát hoài! Đói mãi! Phàn nàn mà chi!”)
Nàng đọc xong mà cũng không nhịn được mà cười rộ lên: “Hoàng hậu nương nương, hôm qua thần thiếp có làm bạn với Hoàng thượng, có nghe Hoàng thượng đọc vài câu thơ này, nói là cái gì Khuất Nguyên, cái gì là “Ly tao”.


Tuy rằng nương nương đã chỉ dạy từng chữ cho thần thiếp nhưng thần thiếp vẫn đọc không được”
Như Ý mỉm cười quay đầu: “Trong cung có rất nhiều tần phi thông thạo văn tự Mông Mãn nhưng lại không biết thơ chữ Hán.
Muội lớn lên ở phía Nam, có thể nhận được chữ Hán thì quả là rất tốt rồi.


Huống chi bài Ly tao là bài rất khó đọc, là bài mà nữ nhân không thể đọc được.
Ly tao, ly tao vốn có nghĩa là nỗi sầu ly biệt.
Muội có gì đâu mà ưu sầu chứ?”


“Tất nhiên thần thiếp vẫn có ưu sầu chứ!” Hãn tần vỗ về cái bụng đang hở ra, nói: “Thần thiếp lo lăng lúc đau đớn sinh hạ hài tử, lo lắng sinh hạ không được, lo lắng phải chịu bao khổ sở giống như lúc Du phi tỷ tỷ sinh hạ Ngũ a ca, giống như rụng nhiều tóc như Thư phi đã tạ thế, còn lo lắng hài tử không vẹn toàn như…”


Như Ý vội che miệng Hãn tần lại, quát lớn nói: “Nói bậy bạ gì đó, suốt ngày toàn có suy nghĩ loạn thất bát tao*!”.
Giọng nói nàng ôn hòa nhẹ nhàng: “Có Thái y ma ma bên cạnh, nhất định muội muội sẽ sinh hạ hài tử thuận lợi mà thôi”.


(*Loạn thất bát tao 亂七八糟 nghĩa là Đầu váng, thần hồn điên đảo)
Tuy rằng Hãn tần ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại có chút lo lắng nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm nói: “Ai gia, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sai rồi”.


Nàng chỉ vào Vĩnh Cơ và Cảnh Hủy đang chơi đùa nói: “Nhất định hài tử của thần thiếp sẽ khả ái giống như Thập Nhị a ca và Ngũ công chúa, bọn chúng sẽ lớn lên, sẽ gọi thần thiếp là ngạch nương.
Thật tốt…”.


Nàng lôi kéo tay Như Ý như là người không mang thai, trên mặt mỉm cười như trẻ thơ: “Hoàng hậu nương nương, nương nương và Hoàng thượng hay đọc thơ, tuy rằng thần thiếp biết được những chữ này nhưng lại không biết ý nghĩa là gì, nương nương mau nói cho thần thiếp biết đi”.


Cái thơ ngây như vậy khiến cho Như Ý mơ hồ nhớ lại bóng dáng của mình trước kia, nàng thì sao có thể cự tuyệt được cho nên cười nói: “Muội đó, chuẩn bị làm ngạch nương rồi mà còn trẻ con như vậy”


Hãn tần cười đơn giản: “Trong lòng thần thiếp, Hoàng hậu nương nương chính là tỷ tỷ của thần thiếp.
Tỷ tỷ nói cho muội muội biết đi”
Như Ý cười giải thích nói: “Những câu này có nghĩa là buổi sáng sớm ta uống sương dưới gốc Mộc Lan, buổi tối ăn hoa cúc tàn cho đỡ đói.


Chỉ cần tình cảm của ta kiên trinh thì cái gầy gò tiều tụy thì có xá gì chứ”
Hãn tần nhịn không được mà cười nói: “Thần thiếp nghe nói Khuất Nguyên là một đại nam nhân, hóa ra cũng yêu đương như người bình thường mà thôi.


Chỉ là Hoàng thượng đọc cái gì, Hoàng hậu nương nương đều hiểu được”.
Hoàng đế thích không? Lúc đầu Như Ý thích đọc Ly tao, Hoàng đế nghe nàng lặp đi lặp lại vài câu cũng chỉ mỉm cười nói: “Khuất Nguyên quá mức cứng rắn cho nên mới không có hậu thế.


Nếu như hắn hiểu được thỏa hiệp, hiểu được mà ngậm miệng lại làm một người hợp thời thế thì…”
Như Ý ngăn Hoàng đế lại nói: “Nếu như thỏa hiệp thì đó không phải là Khuất Nguyên!”
Hoàng đế nhẹ nhàng xua tay, ôm lấy nàng mà nói chuyện khác.


Hãn tần vẫn còn cười nói: “Một đại nam nhân mà có thể chịu được việc việc ăn hoa uống sương, quả nhiên là khả ái, đáng hâm mộ!” Nàng vừa nói thì Vĩnh Cơ liền nắm tay nàng, liên tục nói: “Khả ái! Khả ái!”
Hãn tần và Như Ý nhìn nhau, đều nhịn không được mà mỉm cười.


Lúc này Vĩnh Cơ đã được 3 tuổi, Cảnh Hủy cũng đã được mặc chiếc áo choàng màu xanh, một đứa mặc cái váy đỏ, đều là độ tuổi khả ái.
Vĩnh Cơ chạy nhảy rất nhanh, Cảnh Hủy đuổi theo ca ca mình, tiếng cười như chuông bạc.


Trong Ngự Hoa viên, hoa rơi bay phất phơ, hòa vào gió xuân, ước chừng là thời gian tốt đẹp dừng lại..






Truyện liên quan