Chương 39

Không nói Thường Hi lúc này đang cực kỳ giận dữ, đã phái Hằng Nga rời Thái Âm tinh, trong Tử Tiêu Cung hiện tại, Đạo Tổ vui mừng nhìn Tạo Hóa Ngọc Bàn, cái đĩa nát này cuối cùng cũng có thể đoán chính xác một lần.


Tuy rằng vu yêu đại chiến nên bắt đầu mấy trăm năm trước, hơn nữa phải kịch liệt hơn hiện tại nhiều, nhưng tốt xấu nó cũng đã chạy về quỹ đạo, không phải sao?
Đối với Tạo Hóa Ngọc Bàn chuyên chạy lệch mệnh tuyến mà nói, khiến mọi việc trở lại quỹ đạo như ban đầu đã rất không dễ dàng.


Đạo Tổ không nhịn được cho mình một phen lệ chua xót.
Bất quá, nếu vu yêu đã bắt đầu đại chiến, như vậy thánh nhân…. Cũng nên ra.
………………………………………………………………………………………………………………………..


Tu vi của Nữ Oa hiện tại là Chuẩn Thánh cao giai, chém tới thi thứ ba bản ngã thi, nàng còn có được Hồng Mông mây tía nhưng lại chậm chạp tìm không thấy cơ duyên thành.


Cho dù tìm hiểu Hồng Mông mây tía như thế nào, lại chỉ có thể nhận được một mảnh hỗn độn mênh mông, Nữ Oa không chịu được có chút nôn nóng, nhưng khi đến Tử Tiêu Cung tìm Đạo Tổ, lại chỉ nhìn thấy đại môn đóng chặt.
Không thấy Đạo Tổ.


Nữ Oa uể oải trở về, cho đến khi trên Hồng Hoang truyền đến Thường Hi sinh nhi nữ, cả tộc tổ chức tiệc, Nữ Oa mới thu thập tốt tâm tình, cùng huynh trưởng Phục Hy đi tham gia lễ mừng.




Tiểu tiểu thỏ manh manh quả thực đem tâm mọi người đều manh hóa, Nữ Oa không kìm lòng nổi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thường Hi, cũng là một con thỏ toàn thân trắng nõn như ngọc, bị Đế Tuấn ôm trong ngực, chẳng qua, Thường Hi khi đó, so với tiểu thỏ trong lòng ngực hắn hiện tại thì lớn hơn rất nhiều.


Mà bây giờ, Thường Hi đã biến hình, thậm chí cùng một chỗ với Đế Tuấn, tổ chức đám cưới đầu tiên trong thiên địa, cùng nhau dựng dục hài tử.
Trong lúc nhất thời Nữ Oa có chút buồn bả.


Nhưng buồn bả này không duy trì bao lâu, liền thấy Thường Hi đột nhiên nổi giận, nhanh chóng bắt được mấy trăm tiểu yêu trong đám yêu tộc, có vài tiểu yêu tức khắc tự bạo, có tiểu yêu không kịp tự bạo chỉ có thể mặc Thường Hi đè lại đầu bọn họ, khiến chúng hồn phi phách tán.


Nhất thời Nữ Oa cũng có chút kinh hãi.
Đến khi nghe tới mọi chuyện có quan hệ với vu tộc, có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Đế Tuấn, Thái Nhất hạ lệnh, quyết chiến với vu tộc.


Vốn sau khi lễ mừng chấm dứt, Nữ Oa hẳn là cùng chư vị đồng đạo đi về, nhưng nàng lại bất động.
Có một âm thanh nói với nàng, ở chổ này, tại nơi này.
Quả nhiên, khi Thường Hi thấy Nữ Oa còn chưa rời đi, nghi hoặc hỏi: “Nữ Oa đạo hữu?”


Nhìn Thường Hi trước mặt, Nữ Oa không biết nghĩ như thế nào, nói thẳng ra vấn đề làm mình hoang mang mấy trăm năm: “Thường Hi đạo hữu, hiện giờ ngô đã là Chuẩn Thánh cao giai, chém được thi thứ ba bản ngã thi, nhưng vẫn chậm chạp không thể thành Thánh, vô luận tìm hiểu Hồng Mông mây tía như thế nào cũng không hiểu rõ, lại không biết cơ duyên thành Thánh tột cùng là ở phương nào.”


Thường Hi ngẩn ra, mấy trăm năm qua đi làm cậu quên đi Hồng Mông mây tía, bây giờ thấy Nữ Oa buồn rầu, mới nhớ tới trong tay cậu còn một lũ Hồng Mông mây tía.
Sau một lúc kinh hoảng ngắn ngủi, Thường Hi rất nhanh ý thức được, cơ hội tới.


Nhân tộc xuất thế, trong thiên địa có sáu tôn thánh vị đều buộc chung với nhau, cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi, mà Nữ Oa tìm tới cậu, chẵng lẽ là một cơ hội?


“Này đây trên đất có vô số dã thú, nhưng cuối cùng trở thành thành viên trong yêu tộc cũng là độc nhất vô nhị, mà cơ duyên biến hóa trong yêu tộc đã ít lại càng ít, cuối cùng biến thành bộ dạng như ta và ngươi, một hai trong trăm mà thôi.”
“Trên Hồng Hoang hiện tại, quá mức tịch mịch.”


Trong nháy mắt Nữ Oa dường như lĩnh ngộ được tới thứ gì, rồi lại cứ như không bắt lấy nó được, ngay lúc Nữ Oa đang cân nhắc, Thường Hi lấy hồ lô đằng ra biến thành roi để bên cạnh nàng, rồi xoay người rời đi.


Không đề cập tới Nữ Oa đứng ở đó bao lâu, nghĩ được điều gì, lúc này vu tộc, yêu tộc đã đánh nhau.


Mâu thuẫn giữa song phương vốn đã có từ lâu, vu tộc liệp sát yêu tộc vô số kể, cũng có rất nhiều tiểu yêu mạnh mẽ bị bọn chúng bắt được phục tùng, in lên ấn ký vu tộc, trở thành nô lệ bị vu tộc sai sử, mà yêu tộc gặp loại tình huống này cũng không chút lưu tình, không biết bao nhiêu vu tộc đã ch.ết trên tay yêu tộc, song phương nợ máu chồng chất, sớm đã kết hạ đại cừu.


Đặc biệt là đời thứ ba của vu tộc, song phương cực kỳ cừu thị, Yêu chưởng thiên, Vu chưởng địa, mà trên mặt đất có bao nhiêu yêu tộc? Những nơi mà vu tộc chiếm bất quá chỉ bốn năm trong mười mà thôi, rất nhiều đại yêu bất tuân đều chiếm một phương, mà đám yêu đó tuy không thích bị quản thúc, nhưng dù gì cũng cùng tộc, nếu đám đại yêu đó bị khi dễ, yêu tộc nhất định không mặc kệ.


Song phương mâu thuẫn càng ngày càng trở nên gay gắt, nếu cứ ma sát với nhau như vậy chắc chắn có một ngày bốc cháy thành lữa, mà ngay ngày trăng tròn của nhóm tiểu tiểu thỏ, xung đột giữa hai tộc chính thức bùng nổ.


Đế Tuấn, Thái Nhất tự mình chưởng binh, Bạch Trạch điều hành ở giữa, mười đại yêu tả hữu hộ pháp làm tiên phong, mỗi người lĩnh một đội quân, càn quét về hướng các bộ lạc vu tộc.


Còn vu tộc khi biết mọi chuyện bại đã biết không tốt, cứ việc dám tiểu yêu phục tùng đúng lúc tự bạo, nhưng vẫn còn vài tiểu yêu chưa kịp, huống chi trên người những tiểu yêu còn có vu ấn làm bằng chứng tàn khốc.
Vu yêu đại chiến, cuối cùng chính thức bắt đầu.


Hằng hà yêu tộc vu tộc lao vào chém giết nhau, tuy rằng yêu tộc có hình thái khác nhau, bản lĩnh bất phàm, nhưng vu tộc là tộc lấy địa làm sức mạnh, chỉ cần đôi chân còn chạm vào mặt đất thì sức mạnh từ đại địa vẫn cuồn cuộn không dứt, cũng có Vu cầu trời chúc phúc, lại thêm am hiểu cung tiễn, rất nhiều yêu tộc bay trên không đều gặp nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều tiểu yêu không có chuẩn bị, ăn mệt lớn.


Lúc này, Đế Tuấn, Thái Nhất mới chú trọng lên, chỗ tốt của các quy củ kỷ luật dùng để kiềm chế yêu tộc mấy ngàn năm trước bây giờ mới thể hiện ra, tuy không hiểu tại sao lại phải làm như thế, nhưng rất nhiều yêu tộc phản ứng với mệnh lệnh là nghe chứ không phải là nghi hoặc, khi phối hợp công kích cùng tiểu yêu khác mới phát hiện so với tự mình chiến đấu thì tốt hơn nhiều, lại càng không cần lo lắng phòng ngự cho mình, chúng tiểu yêu hoàn toàn yên lòng, học được tính phối hợp ăn ý khắn khít.


Hai tộc vu yêu bắt đầu trường kỳ chiến đấu.
Hằng hà sa số máu huyết vu yêu chảy vào đại địa, nơi nơi đều có oan hồn lệ phách, Thường Hi không thể nhìn thấy số mệnh của bản thân, nhưng lại có thể nhìn tới số mệnh của vu tộc, bao trùm màu đen của hắc khí, khó có thể phân biệt.


Thường Hi cười khổ, có lẽ yêu tộc cũng như vậy, tội nghiệt quấn thân, khó thể tha thứ.
Nhưng, cậu không hối hận.
Nếu tranh đấu của hai tộc vu yêu là thiên địa đại thế, vậy thì không cách nào tránh khỏi, điều có thể làm được, chỉ có đối mặt mới tìm ra được một đường sinh cơ.


Hai tộc vu yêu càng ngày càng đấu nghiêm trọng, mười hai Tổ Vu cuối cùng cũng không nhịn được lao tới chiến trường, Đế Tuấn đem yêu tộc tập hợp lại, diễn luyện Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, ba trăm sáu mươi lăm đại yêu, vô số tiểu yêu, Đế Tuấn, Thường Hi làm âm dương nhật nguyệt mắt trận, liều mạng đánh nhau với mười hai Tổ Vu.


Tổ vu thảm bại, sát vũ mà về.
Nhưng chỉ qua vài năm ngắn ngủn, tổ vu cư nhiên lại xuất thế, lúc này đây, đùng Đô Thiên Thần Sát đại trận, biến đổi cực điểm, tái hiện lại chân thân của Bàn Cổ, uy lực không gì sánh kịp.


Giá trị vũ lực của song phương lại ngang hàng, đương nhiên, yêu tộc nhiều vô số, ở trên chiến đấu, yêu tộc vẫn chiếm ưu thế.


Đế Tuấn, Thường Hi cũng sầu lo trong lòng, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận là Đế Tuấn lấy từ Hà Đồ Lạc Thư mà ra, lấy ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao cùng hai sao nhật nguyệt làm điểm chủ yếu, biến hóa tới cực hạn có thể dẫn tới ánh sáng của chu thiên tinh thần buông xuống, vô cùng lợi hại.


Nhưng Đô Thiên Thần Sát đại trận cũng không nói chơi, nếu hai phía đánh nhau sống ch.ết, chỉ sợ tổn thất không chỉ là tiểu đánh tiểu nháo.
Nhất định phải nghĩ biện pháp, thăng cấp sức mạnh của đại trận.


Thường Hi nhìn đám đại yêu nắm giữ trận kỳ, đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó, nói với Đế Tuấn: “Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, mặc dù có đám đại yêu nắm giữ nhưng không lợi hại bằng những ngôi sao, không bằng chúng ta lấy tinh thần chi tinh, dung nhập vào trận kì?” (tinh thần: sao còn tinh là tinh chất, tinh túy)


Ánh mắt Đế Tuấn đột nhiên sáng ngời, lấy tinh thần chi tinh, là biện pháp tốt nhất, hơn nữa cái này cũng có chỗ tốt đối với đám đại yêu, tinh thần chi tinh vốn cùng thuộc tính với bọn chúng, bây giờ lại dung nhập vào cơ thể, không chỉ có thực lực tăng, tinh thần lực cũng tăng theo.


Trước mắt vu yêu hai tộc mới đánh xong một hồi, đang lúc đình chiến, bây giờ chính là thời cơ tốt để chuẩn bị.


Tiếp theo phân phó mỗi đại yêu đóng giữ một sao, còn Thường Hi và Đế Tuấn trở lại Thái Dương và Thái Âm tinh, muốn lấy ra Thái Dương, Thái Âm chi tinh, Thái Âm tinh vẫn cứ thanh lãnh như trước, Thường Hi ngồi trong đại điện của Thái Âm tinh, hóa thành bản thể, thần thức duỗi ra bao quát cả Thái Âm tinh, Thường Hi cảm nhận hằng hà Thái Âm khí di chuyển, lưu động giữa dòng thần thức của mình, không biết qua bao lâu cuối cùng cũng bắt giữ được nhịp đập của Thái Âm tinh.


Thần thức từ từ yên lặng, suy nghĩ vô tri vô cảm, Thường Hi như biến thành pho tượng ngọc, lặng im mà ngồi đằng kia, tiếng hô hấp như có như không, ngay cả ***g ngực gần như cũng không phập phồng, rất lâu sau, mới cảm giác được trái tim Thường Hi đập một nhịp, cùng hợp nhịp đập cả Thái Âm tinh.


Không biết qua bao lâu, Thái Âm linh lực trong người đã phóng ra hết, đá cát đất đai dưới chân dần dần trở thành một bộ phận của Thường Hi, cậu cảm giác phạm vi linh lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng, từ dưới chân kéo dài ra bốn phía, dần dần tất thảy trên bề mặt Thái Âm tinh đều biến thành một bộ phận của mình, sau đó linh lực luồn lách thẩm thấu vào lòng đất, tiến sâu vào bên trong.


Theo thời gian trôi qua, nhịp đập càng rõ ràng, trở ngại đột phá tu vi của Thường Hi ở phía trước, cảm thấy thần thức càng dâng cao, bỗng dưng thấy được cả trung tâm Thái Âm tinh.


Ở đó có một tinh thể bạch sắc xoay tròn, nhưng Thường Hi lại không chú ý tới tinh thể bạch sắc kia, tất cả ánh mắt của hắn đều tập trung vào sương mù tử sắc bay trên tinh thể bạch sắc đang xoay tròn kia.
Tử sắc, sương mù.
Thường Hi nhìn tất cả trước mắt… Đột nhiên đầu hơi vựng.


Hạnh phúc tới đột nhiên, tốt xấu phải để cho người ta chuẩn bị chút chớ!!!






Truyện liên quan