Chương 27: Quyết Định Của Hoàng Đế

Điện Thái Hòa,
Đinh Liễn thấy tinh thần bách quan đã thăng cao, hắn thừa cơ tuyên bố quyết định :


“Nay trẫm quy định thế này. Lễ tang dành cho bậc Đế Vương và các anh hùng có công với dân tộc gọi chung là Quốc tang. Quốc tang dành cho Hoàng Đế tổ chức trong vòng chín ngày. Quốc tang dành cho Thái Hậu, Hoàng Hậu trong vòng 6 ngày. Quốc tang dành cho Thái sư, thái phó, thái úy, Thập Đạo tướng quân trong 5 ngày, những người khác trong 3 ngày.


“Trong những ngày quốc tang, toàn dân treo cờ rủ thương tiếc, không được tổ chức, vui chơi, giải trí, hội hè, đình đám...
Các quan chức từ cấp huyện trở lên trừ các vị trí đặc thù đều phải về Đế Đô viếng thăm tham dự.


Hình thức An táng là Hỏa táng. Tro cốt sẽ được thờ phụng trong đền thờ, chùa miếu hoặc an táng trong mộ huyệt. Hỏa táng sẽ giúp cho linh hồn người quá cố thoải mái, thăng hoa, không chịu ràng buộc. Vừa đỡ tốn tài nguyên đất đai lại rất sạch sẽ, không ô nhiễm môi trường. Hơn nữa, không tống táng các đồ vật quý giá nhằm tránh sau này kẻ thù phá hoại, kẻ trộm đào mộ, gây ảnh hưởng đến giấc ngủ vĩnh hằng của người quá cố.


Từ bỏ các phong tục Tuẫn táng cung nữ, thái giám, phi tử. Các hủ tục này được xếp vào mê tín dị đoan, phi nhân tính. Người ch.ết thì đã ch.ết, kẻ sống thì vẫn phải sống. Không có lý do gì mà bản thân mình ch.ết lại kéo người khác ch.ết cùng. Đó là hành vi tư lợi cá nhân mà làm hại sinh mạng người khác.


Hơn nữa, những người bị ch.ết oan do tuẫn táng thì linh hồn không siêu thoát, bị oán hận căm thù, khi an táng cùng sẽ nổi loạn gây hỏng long mạch, ô nhiễm khí vận quốc gia, linh hồn Tiên Đế cũng vì thế mà bị phiền hà không yên.




Thê tử, phi tử của Tiên Đế sẽ được đưa vào một nơi an tĩnh, riêng biệt để dưỡng già, những người không phận sự không được tiếp cận tránh gây tổn hại đến tiết hạnh của họ và thanh danh của người đã khuất. Chi phí cung phụng sẽ do hoàng tộc chi ra. Con cái các phi tử này sẽ tùy theo tài năng, cống hiến mà sắp xếp công việc, an bài hôn nhân đại sự. Chỉ cần không phạm tội tạo phản, sẽ được tạo điều kiện thuận lợi về mọi thứ.


Ngay sau buổi chầu, Quốc Công Đinh Điền thành lập ngay một Ban Tổ chức Quốc Tang bao gồm chư vị quan chức. Sau đó, chiêu cáo thiên hạ và công khai chương trình thăm viếng. Thông qua bồ câu gửi tin gấp đến cho các quan chức cấp đạo, cấp châu nhanh chóng về kinh thành. Quân đội khắp nơi tăng cường cảnh giác, đội ngũ thám báo cần chú ý động tĩnh của các nước lân bang.


Tại kinh thành, giải trừ phong tỏa nhưng tiếp tục giám sát chặt chẽ. Ngự lâm quân tăng cường kiểm soát, tuần tra, kẻ gây sự, trái lệnh xử tử bất luận tội.
Tiên Đế khi còn tại thế danh xưng Đại Thắng Minh Hoàng Đế, giờ băng hà tôn thụy hiệu là Đinh Tiên Hoàng Đế, bố cáo toàn dân”.


Nói xong Đinh Liễn quay sang phía Phật - Đạo hai phái:
“Các nghi thức tôn giáo làm phiền các vị Đại sư và Đạo trưởng...”
“Tuân lệnh bệ hạ..”.
“Bãi triều...”
-----
Tẩm cung Dương Thái Hậu,


Lúc này, trong tẩm cung của Dương Vân Nga, nàng sau khi ngất xỉu đã được đưa về đây nghỉ ngơi. Đối diện với nguy cơ sinh tử, bên cạnh không có ai có thể chia sẻ. Không một ai nói giúp nàng một câu. Ngay cả tình nhân của nàng, người mà nàng trao một tình yêu sâu đậm cũng không hé răng nói đỡ nửa lời.


Vì hắn mà nàng phản bội Tiên Đế, chung chạ với hắn để rồi trở thành một người đàn bà ngoại tình, ghê tởm. Thậm chí, vì lời nói ngon ngọt của hắn, nàng còn lén sinh con. Chấp nhận làm con cờ để hắn khuynh đảo triều chính, độc ch.ết cả chồng, giúp hắn chiếm đoạt giang sơn.


Thế mà, ngay lúc này, khi mà nàng gặp phải nguy cơ tuẫn táng theo Tiên Đế, hắn lại không dám can gián một câu. Đồ tồi. Hu hu. Nàng chính là quá ngây thơ. Nàng đã tin tưởng vào một kẻ sở khanh. Có lẽ nào kế hoạch của hắn thất bại, hắn muốn xóa sạch dấu vết nên cố tình im lặng để giết nàng cùng những ám tử lẫn trong cung nữ, thái giám nhằm giết người diệt khẩu, bảo toàn tính mạng?


Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng. Cho dù kế hoạch có thành công đi chăng nữa thì liệu hắn có dám lấy nàng làm hậu - một người vợ của Tiên Đế tiền triều? Rồi bao lời dị nghị sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, hoàng vị của hắn? Hắn có gan sao?


Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy đau lòng. Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy mình chỉ là con cờ không hơn không kém. Nàng thấy mình đã yêu nhầm người, đã quá lụy tình, đã quá ngây thơ.
"Thời gian sẽ chẳng đợi chờ điều gì
Và cho đến khi ta nhận ra
Tình yêu giống một trò đùa dại khờ


Hay em quá ngây thơ khi tin vào anh
Cánh hoa phai tàn kìa tiếng mưa đang rơi
Lòng bỗng như chơi vơi càng nhớ anh không rời
Đã hơn hai giờ nhắm mắt nhưng không mơ
Đầu vẫn đang ngu ngơ chìm đắm trong hững hờ
Từng lời nói mỗi tối làm sao em quên
Kìa giọng nói anh còn vương vấn em


Thì thầm đâu đó lời nào bên tai
Vậy là lời nói yêu anh là người nói điêu
Là do em ngây thơ tưởng tình là cơn mơ
Là do em ngây thơ tưởng tình là cơn mơ
Thời gian sẽ chẳng đợi chờ điều gì
Và cho đến khi ta nhận ra
Tình yêu giống một trò đùa dại khờ


Hay em quá ngây thơ khi tin vào anh"
Ngây thơ - Tăng Duy Tân


Nàng không muốn mở mắt, bởi vì khi mở mắt ra, nàng sợ. Sợ sẽ đối diện với sự thật, sợ phải đối diện hiện thực tàn khốc, sợ đối diện với cái ch.ết. Đinh Liễn đủ sự chín chắn và độc ác. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để giết nàng. Hắn thừa hiểu thủ phạm chính là nàng và Lê Hoàn. Chỉ là không có chứng cứ xác thực nên hắn vẫn luôn nhẫn nhịn.


Nay hắn đã đăng cơ, lại có một cơ hội tốt như thế, hắn sẽ tận dụng tốt cơ hội trời cho. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ. Số phận nàng, con trai nàng, thậm chí cả cha mẹ, dòng họ nhà nàng đều bị liên lụy.


Đúng là một nước cờ thua, cả bàn đều thua. Một cảm giác đau khổ, hối hận, tuyệt vọng tràn ngập toàn thân nàng.
“Nương nương, nương nương. Có tin tốt. Có tin tốt nương nương”.
Cung nữ thân cận chạy vào phòng, bộ dáng gấp gáp báo tin.
Nàng vẫn nhắm mắt. Giờ còn tin tốt gì chứ.


"Chuyện gì... "
“Nương nương, theo thông tin từ điện Thái Hòa truyền ra, bệ hạ quyết định hủy quy định tuẫn táng theo Tiên Đế rồi. Nương không phải ch.ết, nô tì cũng không phải ch.ết. Chúng ta cũng không phải ch.ết, Nương nương ơi...”


Nghe đến đây, Dương Vân Nga mở mắt, ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay thị nữ, bóp mạnh, nghi ngờ hỏi lại:
“Ngươi nói cái gì, Đinh Liễn hủy bỏ quy định tuẫn táng ư? Ta không phải ch.ết ư? Thật sao? Thật khó tin. Vậy mà hắn bỏ qua cơ hội diệt trừ ta à?”


Thị nữ bị bóp mạnh tay đau muốn khóc nhưng nàng không phản kháng mà gật đầu lia lịa:
“Thật chính xác mười phần. Tin tức đã công khai. Bệ hạ cho rằng quy tắc này quá tàn nhẫn, phi nhân tính, có hại cho thiên hòa nên hủy bỏ không theo. Bách quan cũng đã đồng ý”.


Dương Vân Nga ngơ ngác, nàng đang tuyệt vọng tột cùng, cứ tưởng phen này ch.ết chắc. Thế mà nay nàng lại sống. Vậy là nàng còn có cơ hội lật bàn. Ha ha ha. Nàng mừng như điên. Đinh Liễn đầu bị lừa đá sao? Tưởng khởi tử hồi sinh sẽ thông minh hơn, ai ngờ còn ngu ngốc hơn trước. Chính trị đâu phải trò đùa, mềm tay thì chỉ chuốc hậu quả tàn khốc hơn mà thôi.


Nhưng, lúc này thị nữ cũng dè dặt:


“Thế nhưng nương nương. Tuy không phải tuẫn táng theo Tiên Đế nhưng bệ hạ cũng ra thánh chỉ: tất cả phi tần, thê tử của Tiên Đế sẽ phải ẩn cư tại một nơi chỉ định, chi phí sinh hoạt sẽ do hoàng tộc lo liệu, cấm bất cứ ai lại gần tiếp xúc, lấy cớ là tránh lời dị nghị làm hoen ố trinh tiết của các phi tần và thanh danh của Tiên Đế”.


Dương Vân Nga suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Hừ, không ch.ết là tốt rồi. Còn sống thì còn cơ hội. Hắn làm như thế cũng là phản ứng bình thường. Hắn không làm vậy ta mới lo lắng đây. Chỉ là giam lỏng mà thôi. Ta còn thế lực, còn sống, còn con trai ắt hẳn còn cơ hộ”i.


"Nương nương dạy phải ạ". Cung nữ cũng mỉm cười hùa theo.
-----






Truyện liên quan