Chương 28: Cái Chết Của Dương Vân Nga

Tẩm cung Dương Thái Hậu,
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của nhiều người dồn dập chạy đến. Sau đó, cửa phòng tẩm cung bị đá bung ra. Hai hàng ngự lâm quân chạy vô bao vậy Dương Vân Nga và cung nữ thân cận. Trong sự bàng hoàng không hiểu của hai chủ tớ, Trịnh Tú long hành hổ bộ đi vào:


“Thái Hậu Vân Nga, đã tỉnh táo hơn chưa?”
Dương Vân Nga còn chưa lên tiếng thì cung nữ bên cạnh đã bước lên một bước quát lớn, chụp mũ:


“Lớn mật. Ai cho phép ngươi bao vây, xâm nhập tẩm cung của Thái Hậu? Ngươi chả lẽ quên, nơi hậu cung hoàng tộc thì không cho phép ồn ào. Hơn nữa, ngươi còn xông vô phòng ngủ của Thái hậu là ý gì đây? Ta sẽ tâu lên bệ hạ trừng trị ngươi phạm tội khi quân. Cút ra ngoài...”


Trịnh Tú bình tĩnh liếc qua Cung nữ, rồi quay sang nhìn sâu vào trong mắt Dương Vân Nga.
“Phạm tội khi quân à? Đương nhiên hạ thần làm sao dám làm ra cái tội tày trời như thế chứ? Hạ quan chỉ là đang tuân lệnh đi tr.a xét hung thủ ám sát Tiên Đế mà thôi. Thái hậu nương nương nghĩ nhiều”.


Dương Vân Nga lúc này trong lòng giật thót, hai bàn tay trong áo nắm chặt, run run. Nhưng gương mặt thì cố gắng nổi giận, hếch mặt lên:


“Ngươi đi tr.a xét kẻ gian thì đi ra ngoài tr.a xét. Hà cớ gì xông vào phòng ngủ, tẩm cung của ta. Chẳng lẽ, Tiên Đế còn chưa xong đại sự, các ngươi đã muốn làm loạn? Ngươi coi Hoàng tộc không ở trong mắt hay sao?”




“Thái Hậu quá lời. Hạ thần làm sao dám? Có điều qua nay, hạ thần đã tr.a xét tích cực và phát hiện tất cả bằng chứng về hung thủ chủ mưu đều hướng về phía ngài...”
Dương Vân Nga ngắt lời, quát lên:


“Nói láo. Ngươi ngậm máu phun người. Lúc Tiên Đế còn sống ta chính là hậu cung chi chủ, lại sinh ra long chủng, địa vị vô thượng, ta không có lý do gì ám hại Tiên Đế. Đây rõ ràng là những điều bịa đặt.”


“Dương Thái Hậu cứ bình tĩnh. Lúc Tiên Đế còn sống, ngài là Hậu cung chi chủ, địa vị quả là không sai. Là ước mộng của hàng triệu cô gái trong đất nước này. Nhưng lòng tham như rắn nuốt voi. Nếu là ngôi vị Nữ Đế như Võ Tắc Thiên bên Chu triều thì nương nương chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”


“Ngươi vu cáo. Ngươi nói bậy. Ta nào có dã tâm soán ngôi làm Đế?”
Dương Vân Nga bối rối nói. Âm lượng đã có phần yếu đi.


“Điều này, quả thật không phải nương nói ra. Hạ thần cũng chỉ cần nương nương xác nhận mà thôi. Tối hôm qua, hạ thần đã " làm việc" riêng với bọn Lê Hoàn, Nguyễn Minh và Phạm Cự Lãng. Bọn họ đã khai nhận bị Nương nương mê hoặc sai sử đảo loạn triều cương”.


Bọn họ khai Nương nương muốn noi theo Nữ Võ Đế bên Trung Hoa nên độc ch.ết Tiên Đế, ám hại Thái tử Đinh Hạng Lang và Nam Việt Vương. Khi đó sẽ đưa Vệ Vương lên ngôi, còn Thái Hậu sẽ Nhiếp chính thay con, phong Lê Hoàn làm Phó Vương, Nguyễn Minh làm Thái Úy, Phạm Cự Lãng làm Thái sư.


“Tiếp theo, các ngươi sẽ tìm cớ giết sạch trung thần nhà Đinh và hoàng tộc, Thái Hậu sẽ lấy cớ Bệ hạ nhỏ tuổi không gánh vác nổi việc lớn mà đăng cơ xưng Đế. Kịch bản này Thái Hậu có quen hay không? Chính là kịch bản mà Võ Tắc Thiên từng diễn cách đây 200 năm, nhưng là phiên bản của nước Nam ta.


Nương nương à? Dã tâm ngài thật là lớn, tâm kế ngài thật là sâu a. Bọn Hoàn, Minh, Lãng đã khai nhận hết, cung cấp bằng chứng, thư tín qua lại và bày tỏ xin tha cho người nhà, một mình chịu tội.


Vì thế mà hôm nay trên triều, khi đề cập đến việc tuẫn táng, bọn chúng đã im lặng làm ngơ. Dù sao, nương nương có ch.ết đi thì cũng coi như chủ mưu đã đền tội. Và đây là lời khai của bọn chúng cùng chữ ký và ấn chỉ. Thái hậu ngài nhìn rõ xem có quen thuộc hay không?”


Trịnh Tú phất tay, hai lính ngự lâm quân bước lên phía trước, hai tay banh tờ lụa ra. Trên đó là chi chít lời khai, phía dưới là chữ ký và ấn chỉ. Tất cả đều là dấu vết chân thật.


“À, Lê Hoàn cũng muốn nhờ hạ thần nhắn với thái hậu rằng: bọn chúng đã cố gắng hết sức nhưng mệnh do trời. Kính xin Thái Hậu vì tính mạng bao nhiêu người vô tội mà nhận lỗi chịu trách nhiệm. Dù sao, có chơi thì có chịu a”.


Lúc này, Dương Vân Nga hết đường chối cãi. Nàng vô cùng bối rối và tuyệt vọng. Cảm giác vừa muốn ch.ết lại hồi sinh, chưa bao lâu lại muốn ch.ết khiến nàng như đu dây giữa núi. Quả là dục tiên, dục tử. Nàng cũng không ngờ tình huống ở buổi chầu chính như nàng suy đoán là thật sự. Bọn Hoàn, Minh, Lãng cố tình hy sinh nàng tuẫn táng là để giết người bịt đầu mối.


Giờ đây, tất cả đầu mâu đều chỉ về phía nàng. Tất cả tội lỗi đều là nàng gánh chịu. Ha ha. Thật là ngoan độc. Lê Hoàn ơi Lê Hoàn. Ta yêu thương ngươi như vậy mà nay ngươi lại muốn đổ lỗi hết cho ta để rồi thoát thân. Ta hận ngươi. Trên đời này đâu có cái gì cái gì là dễ dàng. Ăn ta xong rồi đâu có dễ nhổ ra. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là câu : độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Ha ha ha. Dương Vân Nga bỗng ngửa đầu cười lên như điên dại.


Nàng nhìn vào Trịnh Tú đặng hỏi nghi vấn cuối cùng:
“Vậy tại sao Đinh Liễn lại không đồng ý việc Tuẫn táng theo Tiên Đế. Như vậy, há chẳng phải dễ dàng hơn hay sao? Đằng này hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt trời cho?”
Trịnh Tú chưa kịp trả lời thì bên cạnh vang lên tiếng nói:


“Trịnh Tú, hãy để trẫm trả lời cho Dương Thái hậu được rõ”.
Mọi người quay ra, thấy Đinh Liễn chậm rãi đi vào. Cả bọn quỳ xuống hô:
“Hạ thần vấn an Bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
“Tất cả bình thân”.


Mọi người đứng lên, lúc này Đinh Liễn nhìn về phía Dương Vân Nga :


“Lý do trẫm không tán thành quy định tuẫn táng là bởi không muốn vì hủ tục này mà hại ch.ết nhiều người vô tội. Thứ nữa, sự kiện lần này quá ác liệt, có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Tiên Đế và Hoàng tộc cho nên quyết định xử lý gọn nhất.


Chỉ cần Thái Hậu tường tận khai nhận và xác nhận tội trạng, ta sẽ thay Tiên Đế ban cho Thái hậu dải lụa trắng. Sau đó sẽ công khai với triều đình và toàn dân rằng, Thái Hậu chịu ân nghĩa sâu nặng với Tiên Đế, đau lòng khi Tiên Đế ra đi mà không ai cùng đồng hành nên tự nguyện đi theo hầu hạ”.


“Nhân danh Hoàng Đế, ta sẽ ân xá cho Vệ Vương và nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành, người nhà của Thái Hậu cũng vì thế mà không phải chịu tội ch.ết. Nếu không, với tội trạng Thí quân soán ngôi, nặng thì Chu di cửu tộc, nhẹ thì cũng chu di tam tộc. Thái hậu hiểu chứ?”


Nghe Đinh Liễn nói xong, Dương Vân Nga tất nhiên hiểu, cũng biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Nàng chắc chắn phải ch.ết. Chỉ có nàng ch.ết thì con trai và người nhà nàng mới an toàn.


Nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng Đinh Liễn sẽ giữ uy tín bởi thứ nhất: Đinh Liễn mới lên ngôi, việc giữ gìn thanh danh là rất quan trọng. Nếu vua một nước mà không giữ chữ tín thì ai mà dám đi theo. Thứ nữa, nếu Đinh Liễn đã phủ quyết hủ tục tuẫn táng vì không muốn hại ch.ết người vô tội, hắn yêu quý lông vũ của mình như vậy thì không có lý do nào để nuốt lời.


Mà cho dù Đinh Liễn có nuốt lời thì nàng có làm gì được chăng? Ngoại trừ tin tưởng hắn, nàng còn phải làm sao nữa. Nhưng nàng hận. Hận bản thân mình ngây thơ, lầm lỡ. Hận bản thân mình yêu sai người. Hận Lê Hoàn cùng vây cánh tuyệt tình, tuyệt tính lừa dối nàng, nay còn mượn dao giết nàng, bản thân thì chạy tội.


Nếu có ch.ết, nàng cũng phải kéo bọn chúng theo cùng cho đường xuống âm phủ bớt cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đinh Liễn :
“Được. Ta viết khai nhận tất cả. Hy vọng ngươi cũng tuân thủ lời hứa bảo toàn Vệ Vương và người nhà ta...”
“Quân vô hí ngôn”.


“Vậy được, mang giấy bút ra đây. Cẩm Tú, ngươi cũng viết những gì ngươi biết đi. Mang luôn thư tín mà ta để trong rương đồ ra cho Trịnh Thái Úy”.
Cẩm tú là tên Cung nữ hầu cận Dương Vân Nga. Lúc này nàng khuôn mặt tái mét, run rẩy vào trong lấy rương đồ giao cho ngự lâm quân.


Sau đó, Dương Vân Nga và cung nữ đã ngồi ngay bàn trước sự chứng kiến của Đinh Liễn và mọi người khai nhận tội trạng. Trong đó ghi rõ Lê Hoàn dụ dỗ nàng, thông ɖâʍ với nàng. Các cung nữ, thái giám tay sai, thuốc độc và quá trình gây án. Sau đó, ký tên và điểm chỉ.


Viết xong khẩu cung. Dương Vân Nga cả người như bị rút hết mọi sức lực. Nàng ngồi thừ ra cho đến khi một ngự lâm quân mang một cái bàn nhỏ đến. Trên đó là dải lụa dài màu trắng tinh. Nàng hiểu. Đã đến lúc rồi.


Hai ngự lâm quân đã treo lụa trắng lên xà nhà thay nàng. Đinh Liễn đã đi ra ngoài phòng chờ đợi. Cửa phòng đã đóng. Bên trong chỉ còn 2 vị ngự lâm quân, Trịnh Tú và hai chủ tớ Dương Vân Nga. Nàng nhìn quanh căn phòng lần cuối như muốn ghi dấu hình ảnh cuối cùng của nhân gian tươi đẹp vào trong mắt. Sau đó, chậm rãi bước lên chiếc ghế đẩu. Bên cạnh, cung nữ thân cận Cẩm Tú nhìn sang nói nhẹ:


“Nô tì xin phép Nương nương đi trước. Nếu có kiếp sau, vẫn xin được đi theo để hầu hạ nương nương”.
Sau đó, Cẩm Tú cho đầu vào dây lụa, đạp ghế ra sau. Lụa trắng thít lại cổ, cô ngạt thở dãy dụa hai chân. Sau vài hơi thở, chân cô dừng lại trên không...


Dương Vân Nga quay sang quan sát. Hai hàng nước mắt chảy xuôi. Cô nghẹn ngào lẩm bẩm: " Cảm ơn" rồi chui đầu vô dải lụa...
---


P/s: Chương này nói về cái ch.ết của Dương Vân Nga. Làm kẻ phản diện thì kết cục phải ch.ết là đương nhiên. Dương Vân Nga đại diện cho tuýp người phụ nữ Nữ Quyền. Nếu sinh vào thời hiện đại thì có lẽ sẽ là một CEO hoặc Nữ Thủ Tướng không chừng.


Tuy xét về mặt đạo đức thì Dương Vân Nga không đáng để đồng tình. Vừa phản bội chồng, giết ch.ết chồng và con chồng, cướp lấy tài sản thừa kế. Bất cứ thời nào cũng không thể dung thứ một người bất chấp thủ đoạn như vậy.


Sự thật là sau khi Dương Vân Nga ch.ết, nhân dân đều thể hiện sự khinh bỉ bằng cách chỉ lập thờ tự vài nơi theo lệnh của triều đình.
Đáng thương, đáng hận cho một kiếp người sinh sai thời đại.






Truyện liên quan