Chương 29: Cùng Đường Mạt Lộ

Tẩm cung Dương Thái Hậu,
Một lúc sau, cánh của tẩm cung được mở ra. Trịnh Tú và hai ngự lâm quân đi theo bước tới sau lưng Đinh Liễn. Cúi đầu xuống hô:
“Muôn tâu bệ hạ. Mọi việc đã xong. Dương thái hậu đã đi theo Tiên Đế để hầu hạ một cách an tường. Kính xin bệ hạ chớ đau thương...”


Đinh Liễn đang đứng hướng ra cửa tẩm cung, đầu hơi ngửa lên, hai tay chắp sau mông, bóng lưng cô tịch. Lúc này nghe Trịnh Tú bước ra nói thế. Khóe miệng hơi giật. Trong lòng chửi đù má "Ta vui mừng còn không kịp lấy ra đâu đau thương?". Thế nhưng, ai cũng hiểu nhưng vẫn phải diễn cho trọn vẹn:


“Ngươi thấy ta có phải quá mềm lòng hay không?”
“Thưa bệ hạ. Là bởi Ngài quá nhân từ. Đây là phúc phần cho hạ thần và dân chúng”.
Tướng sĩ cũng quỳ xuống nói phải .
Đinh Liễn lúc này mới nói.


“Phần còn lại của kế hoạch tiếp tục chấp hành. Cho người lên danh sách và bắt hết tất cả người nhà của Lê Hoàn, Nguyễn Minh rồi xử trảm tru di tam tộc . Nhà họ Dương tịch thu toàn tộc, đàn ông xử trảm, đàn bà nhập khẩu vào các tộc khác. Việc này cần bí mật”.
“Dạ. tuân lệnh bệ hạ “


-----
Thành Ngoại,


Lúc này Lê Hoàn đã dẫn theo bộ hạ về lại gia phủ ăn cơm trưa. Từ khi ra khỏi triều hội, tâm tình của Lê Hoàn không được tốt, khuôn mặt âm trầm như nước. Cả buổi, Đinh Liễn không hề nhắc tới vụ án ám sát, cứ như chưa hề xảy ra. Đây là một dấu hiệu không tốt. Bình thường, sẽ tỏ ra sốt sắng, tr.a xét. Ít nhất cũng ra vẻ này kia để tỏ rõ sự hiếu thuận.




Đằng này Đinh Liễn chỉ lấy cớ tước quyền tạm giam Nguyễn Minh, Dương Vân Kiên. Lê Hoàn và Phạm Cự Lãng nguyên bản muốn mượn tay Đinh Liễn giết ch.ết Dương Vân Nga để thủ tiêu và thực thi kế sách tráng sĩ chặt tay. Tuẫn táng chính là một cái cớ hoàn mỹ để chôn vùi nhân chứng. Là dương mưu. Vậy mà Đinh Liễn lại bỏ qua.


Thấy Lê Hoàn còn âm trầm lo lắng, Phạm Cự Lãng liền khuyên:


“Chủ công xin đừng quá lo lắng. Tuy bệ hạ có những biểu hiện hơi khác so với dự đoán nhưng hướng đi là không thay đổi. Đỗ Thích đã ch.ết. Manh mối đã mất. Dương Thái hậu sẽ không dám tiết lộ mọi chuyện bởi ngoài liên lụy bản thân và con trai thì còn liên lụy cả dòng họ đâu.


Bà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Mấy ngày nữa sau quốc tang, hai tướng Nguyễn Minh và Dương Vân Kiên sẽ được thả. Dù mất chức nhưng người vẫn còn, sau này còn có thể sử dụng”.
“Uh. Ta chỉ là quá lo lắng. Ngươi thấy...bệ hạ thế nào?”


“Tiểu quan thấy sau trận nhuốm máu hoàng cung hồi tháng 3, bệ hạ đã trầm tĩnh hơn nhiều, thủ đoạn tuy chưa có gì là quá xuất sắc nhưng nước đi cũng coi như quy củ. Có lẽ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến bệ hạ chưa kịp suy nghĩ thấu đáo. Đây cũng là cơ hội cho chúng ta”.


“ Uh. Nếu là ta có lẽ cũng không khá hơn. Thôi, ngươi về phủ ngươi. Thời gian này không nên công khai tụ tập kẻo bệ hạ lại nóng vội bất chấp ra tay thì cũng không hay”.


Phạm Cự Lãng cúi đầu vâng mệnh rồi tách ra con đường khác để về phủ. Về tới phủ, Phạm Cự Lãng biến đổi khuôn mặt, không còn vẻ bình tĩnh nữa mà thay vào đó là sự lo lắng. Đinh Liễn khởi tử hồi sinh đã là sự lạ, hành vi sau đó cũng lạ lẫm như hai con người khác, thật ra ngoài ý muốn của hắn.


Xưa nay hắn luôn tự hào mình trí kế vô song có thể so sánh với Gia Cát, Giả Hủ.(*) Mà nay tình hình có vẻ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Hắn có dự cảm bất thường nhưng không suy nghĩ mãi mà không tìm ra manh mối. Trừ khi Đinh Liễn phá bỏ luật chơi...


Tách Phạm Cự Lãng, Lê Hoàn cùng thân binh về phủ. Tới cửa, bất ngờ chợt nhớ tới con trai cả Lê Long Thâu mới hỏi thân binh bên cạnh.
“Long Thâu hiện nay thế nào?”
“Bẩm chủ công, đại công tử hiện đang tạm lánh ở trang viên gia tộc tại Hà Tĩnh. Chủ công có muốn gọi đại công tử về?”


“Không. Cứ để nó ở đấy một thời gian. À, ngươi bây giờ cầm chút bạc sau đó ra thành Nam, nói khéo Ngự lâm canh cổng cho ra. Ngươi liền đi theo bảo vệ Long Thâu”.


Nếu một tháng sau chưa nghe tin gì về ta thì đưa nó về kinh thành. Mọi sự đã ổn. Nếu như nghe thấy ta có chuyện thì hãy đưa nó chạy qua Champa. Bên đó có lực lượng của ta. Đây là tín vật nhận nhau. Hiểu chưa?
“Tiểu nhân hiểu. Tiểu nhân đi liền”.
“Ừ, đi liền đi”.


Lê Hoàn bước vào thư phòng. Mặc dù Phạm Cự Lãng đã trấn an nhưng trong lòng hắn vẫn phủ mây đen. Nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không thấy có sơ hở nào.
Cộc...côc...cộc... Nguyễn thị...vợ cả Lê Hoàn, em gái Nguyễn Minh.
“Phu quân có ở trong Phòng hay không?”
“Ta ở trong đây. Chuyện gì vậy?”


“Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn. Kính mời phu quân dùng bữa”.
“Vậy à? Ta biết rồi. Bọn nhỏ đã ăn chưa?”
“Chúng tỷ muội và bọn nhỏ đang ăn ở nhà dưới”.
“Vậy ta với nàng cũng đi ăn trưa thôi. Chiều ta phải vào thành nội để chuẩn bị Từ đường cho Tiên Đế”.


“Vâng”.
“Thiếp thân cảm giác phu quân có vẻ không vui?”
Lê Hoàn tránh né nói:
“Quốc quân mới mất, có ai lại vui?”
Nguyễn thị im lặng. Cái cớ này không ai bắt bẻ cho được.
“Việc anh trai thần thiếp thì..”.


“Nàng cứ an tâm. Xảy ra chuyện lớn, lẽ dĩ nhiên là phải có trách nhiệm. Vài ngày nữa chắc sẽ được ra. Chức vụ chắc không giữ được, phải chờ thời cơ mới có thể phục vị”.
Nguyễn thị lấy tay vỗ ngực, thở phào một hơi.


“Không phải ch.ết là tốt lắm rồi. Chuyện phục chức thì tính sau. Còn người là còn tất cả”.
“Kính mời phu quân dùng bữa”.
“Uh. Phu nhân cũng cùng ăn. A...”
Lê Hoàn tự nhiên thấy tim nhói đau mới bật kêu lên. Nguyễn thị hoảng sọ mới chạy tới..
“Phu quân, phu quân. Chàng làm sao vậy”.


“Tự nhiên ta thấy tim nhói đau, mắt hoa choáng váng. Nhưng chỉ thoáng qua. Có lẽ do sáng nay dậy sớm lại lo công việc nên thiếu sức...”
Nguyễn thị tay trái vuốt ngực, tay phải vỗ vỗ sau lưng Lê Hoàn. Một lúc sau thấy ổn, Lê Hoàn mới ra hiệu ngừng.
“Thôi. Ta đã ổn rồi. Giờ ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút”.


“Vâng...”


Sau bữa trưa, Lê Hoàn đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Cơn buồn ngủ tới cũng nhanh. Thoáng cái đã thiếp đi...Trong cơn mơ, Lê Hoàn thấy mình và Dương Vân Nga đang thân mật cá nước. Dương Vân Nga tuổi trẻ sung mãn, đòi hỏi rất nhiều, rất biết dùng khẩu ɖâʍ và kỹ thuật. Điều này khiến cho Lê Hoàn say mê không dứt.


Hắn và Dương Vân Nga quen biết nhau từ hồi Dương Vân Nga còn là thiếu nữ. Lúc đó hắn đang cưỡi ngựa dẫn quân đánh sứ quân Cảnh Thạc, còn Dương Vân Nga đang chạy trốn thổ phỉ. Lê Hoàn nhân dịp anh hùng cứu mỹ nhân nên đã quen biết Dương Vân Nga từ đó mà sinh ra yêu mến.


Thế nhưng, ngoài việc xinh đẹp, Dương Vân Nga còn là một nữ nhân tranh cường, háo thắng, dã tâm không nhỏ. Mặc dù yêu hắn nhưng vẫn chấp nhận để cho gia tộc sắp xếp kết hôn với Đinh Bộ Lĩnh.


Khi Đinh Bộ Lĩnh thống nhất đất nước cũng đã gia phong cho Dương Vân Nga làm một trong năm hoàng hậu. Thế nhưng lúc này Đinh Bộ Lĩnh cũng đã già, tinh lực không còn sung mãn, Dương Vân Nga lại phải chia sẻ với bốn vị hoàng hậu khác. Đối với một con người có tính cách mạnh mẽ hiếu thắng như Dương Vân Nga thì đây là điều không thể chấp nhận được.


Sau này, khi Lê Hoàn được gia phong làm Thập đạo Tướng Quân, ở trong thành ngoại. Gặp lại nhau, tình cũ không rủ cũng tới. Lê Hoàn cũng vì tiếc nuối thời trẻ, lại đang trong kỳ sung sức và thành công nhất đời người. Vậy là hai mảnh đời va vào nhau bất chấp luân thường đạo lý, vi phạm nguyên tắc Vua Tôi.


Phạm Cự Lãng phát hiện việc này, thay vì mật báo với Đinh Bộ Lĩnh thì hắn đã ra sức xe chỉ luôn kim, thổi bùng ngọn lửa dục vọng phản loạn. Hắn vừa muốn chiếm vợ người, vừa muốn chiếm giang sơn của người, bất chấp phải mang tiếng xấu muôn đời. Vậy là hắn từng bước, từng bước tiến lên con đường tội lỗi không lối về...


Đang mơ màng, hắn bỗng nghe thấy tiếng la hét, cãi vã. Tiếng binh khí rút ra, tiếng bước chân dồn dập. Hãy choàng tỉnh dậy, tay phải tiện tay rút kiếm, chân vội xở giày lao ra ngoài cửa. Một thân võ nghệ phi phàm, lại được trui rèn trong sinh tử đã khiến hắn hoàn thành một loạt các động tác chỉ trong tích tắc.


Cửa được mở ra, hắn nhìn thấy ngự lâm quân đã bao vây phủ của hắn. Vợ, con, thị nữ đã bị dồn vào giữa sân. Các gia thần cầm kiếm bảo vệ vòng ngoài. Đinh Phúc Trí và Trịnh Tú đang đứng phía cửa ra vào. Nội tâm hắn lộp bộp nhưng khuôn mặt thì không hề biến sắc. Hắn quát lên:


“Các ngươi đang làm gì? Ai cho phép các ngươi bao vây, bắt bớ gia quyến mệnh quan triều đình”.
------






Truyện liên quan