Chương 35: Thừa Nhận Một Người Khó Lắm Sao?

Tại tẩm cung Đan Gia Thái Hậu,
Cùng lúc đó, tại tẩm cung của Đan Gia Thái Hậu Ngô phu nhân.
Nàng vốn tên là Hoàng Thị Thi, mẹ ruột của Ngô Nhật Khánh và hoàng hậu Ngô Nhật Hoa. Năm xưa, chồng nàng mất sớm, thế lực chồng nàng do Ngô Nhật Khánh tiếp quản, là một trong những sứ quân cuối cùng trên đất Việt.


Ngô Nhật Khánh vốn là cháu họ của Ngô Vương Ngô Quyền. Đinh Bộ Lĩnh lúc ấy cảm ân công lao của Ngô Vương nên không muốn trấn áp sứ quân này. Đinh Bộ Lĩnh thu phục bằng cách liên hôn.


Theo đó, Đinh Bộ Lĩnh sẽ lấy nàng - một góa phụ về làm Hoàng Hậu. Ngô Nhật Khánh sẽ lấy con gái của Đinh Bộ Lĩnh là công chúa Phất Kim. Ngô Nhật Hoa sẽ lấy con trai trưởng Đinh Bộ Lĩnh là Đinh Khuông Liễn. Hai nhà Ngô Đinh liên thủ từ đây. Năm ấy nàng đã 40 tuổi.


Về làm Hoàng Hậu của Đinh Bộ Lĩnh được sáu năm thì bất ngờ nàng mang thai, hạ sinh ra một hoàng tử tên là Đinh Hạng Lang. Đây là một kỳ tích của thời đại vì thời này phụ nữ tắt kinh rất sớm.


Nhưng mầm họa cũng xảy ra từ đây. Ngô Nhật Khánh là người có dã tâm vốn lúc này đã ngủ yên, nhưng Đinh Hạng Lang lại đột nhiên xuất hiện, mà Đinh Bộ Lĩnh cũng đã già. Dã tâm của Ngô Nhật Khánh đã được nhen nhóm, nay lại được nhóm Lê Hoàn và Phạm Cự Lãng kích động thổi bùng lên.


Kết quả, năm ngoái, nhân lúc sinh nhật Đinh Hạng Lang 6 tuổi. Trong lúc ăn nhậu ngà ngà say, Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố phong Đinh Hạng Lang làm Thái tử thừa kế quốc gia, phong Đinh Toàn làm Vệ Vương trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của Đinh Liễn và quần thần.




Sau đó, mâu thuẫn giữa Đinh Liễn và Đinh Bộ Lĩnh nảy sinh và gia tăng. Đinh Liễn liên tục liên hệ quần thần phe phái nhằm ép Đinh Bộ Lĩnh thay đổi quyết định phế đi Đinh Hạng Lang. Nhóm thế lực họ Ngô và thế lực ủng hộ Đinh Liễn thường xuyên cãi vã, đánh nhau khi Hội Triều.


Kết quả, đến tháng ba năm nay, quản gia của Đinh Liễn đã xông cung cấm giết ch.ết Đinh Hạng Lang sau đó tự vẫn. Mặc dù việc này không phải Đinh Liễn ra lệnh nhưng người là của Đinh Liễn, giờ lại tự sát. Đinh Liễn hết đường chối cãi đành phải quỳ xuống trước cung cấm 3 ngày đêm thỉnh tội.


Có lẽ Đinh Bộ Lĩnh đã ý thức được mọi việc đã vượt qua tầm khống chế, lại ngửi ra được mùi âm mưu không đơn giản. Lại có sự can thiệp mạnh mẽ từ sư phụ của Đinh Liễn là đại sư Khuông Việt, thế nên Đinh Bộ Lĩnh không giết mà buộc Đinh Liễn quay về chùa Trấn Quốc tụng kinh sám hối. Chuyện sau đó thì mọi người cũng đã rõ.


Năm nay Ngô phu nhân đã 52 tuổi. Nàng đã già. Chồng nàng đã ch.ết, con nàng cũng đã ch.ết, Tâm nàng cũng đã ch.ết. Khuôn mặt âm u đầy tử khí. Hai mắt vô thần. Nàng ngồi ghế nhìn ra cửa nhưng nhìn trong vô định. Mặc cho những lời động viên khuyên nhủ của hai anh em Ngô Nhật Khánh và Ngô Nhật Hoa. Khuyên mãi không xong, hai anh em ngoảnh mặt nhìn nhau thở dài.


Đúng lúc này, có tiếng thái giám vọng vào:
“Bệ hạ giá lâm..”.
Ngô Nhật Khánh và Ngô Nhật Hoa hơi giật mình, vội vàng sửa sang quần áo rồi quỳ xuống thi lễ:
“Cung nghênh bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”
“Hoàng Hậu bình thân, cữu ca cũng bình thân”.


“Nhi thần khấu kiến mẫu hậu”.
Đinh Liễn quay sang thi lễ với Đan Gia Thái Hậu. Ngô phu nhân lúc này mới quay sang nhìn Đinh Liễn khẽ nói.
“Miễn lễ...”
Đinh Liễn quay sang hai anh em Ngô thị ra hiệu. Ngô Nhật Khánh và Ngô Nhật Hoa biết ý thi lễ cáo lui ra phòng khách, để lại không gian cho Đinh Liễn và Ngô Phu nhân.


“Thái hậu. Đầu đuôi câu chuyện ngài cũng đã nghe thấy. Mặc dù chuyện của Hạng Lang không phải ta cố ý gây ra nhưng sự thật ta là người phải chịu trách nhiệm dù muốn hay không. Nhi thần ở trước mặt ngài xin khấu đầu xin lỗi. Mong mẫu hậu tha thứ”.


Nói đoạn, Đinh Liễn cúi xuống trước mặt Ngô phu nhân quỳ xuống. Nếu là trước kia, có lẽ Ngô Phu nhân sẽ tiếp nhận lễ này nhưng hiện tại Đinh Liễn đang là Hoàng đế, nếu để người khác biết Đinh Liễn quỳ xuống thỉnh tội sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, uy tín của Đinh Liễn, họ Ngô nguy rồi. Thế nên Đan Gia Thái Hậu vội đứng lên tránh ra.


“Bệ hạ không phải làm thế. Ngài giờ muốn hại ch.ết cả Ngô gia ư?”
“Nhi thần không dám...”


Đinh Liễn thấy Đan gia Thái Hậu đứng lên tránh né thì cũng không cưỡng cầu. Đinh Liễn đứng dậy, lại mời Ngô phu nhân ngồi xuống. Đây là Đinh Liễn đang cố ý. Hắn biết Ngô phu nhân chắc chắn rất hận hắn. Khi gặp nhất định sẽ trong tư thế phòng thủ. Như vậy rất khó để mà nói chuyện khuyên nhủ. Để phá vớ thế bí này, hắn đành phải chơi bài khổ nhục kế buộc Ngô phu nhân đứng lên.


“Trước đây nhi thần ngỗ nghịch có nhiều điều không phải phép, kính xin mẫu hậu tha thứ”.


“Nhớ lại thuở nhỏ khó khăn gian khổ, phải theo cha nay đây mai đó bôn ba vất vả. Trẫm từng có lúc bị cha coi như con tim giao cho đối thủ để cầu đường sống. Trẫm vẫn ảo tưởng rằng đó không phải là cha cố ý , không phải là cha không thương yêu bản thân mà vì bất đắc dĩ, vì nỗi khổ trong lòng”.


Ngô phu nhân nghe Đinh Liễn nói tới đây, bỗng chốc tim bà nhói đau. Bà từng là mẹ, bà hiểu rõ trong lời nói của Đinh Liễn có bao nhiêu sự chua sót, tủi thân. Ánh mắt bà bắt đầu có tiêu cự, tai bà bắt đầu tập trung lắng nghe Đinh Liễn nói.


“Thế nhưng, trẫm thật sự cảm thấy tuyệt vọng và vô cùng đau khổ khi phụ hoàng nhẫn tâm sai quân lính giương tên nhắm thẳng vào bản thân mình mà bắn. Rõ ràng, lúc này phụ hoàng không hề gặp nguy hiểm, cũng không phải tình huống phải ch.ết.


Vậy mà, ông ấy lại có thể nhẫn tâm... Lúc ấy trong lòng trẫm, hình ảnh về một người cha anh hùng đã vỡ. Thế giới ảo mộng cũng tan đi. Còn lại chăng chính là sự oán giận đến tận cùng. Rõ ràng, cha đã không cần ta. Cha đã muốn bỏ ta mà đi...”


Ngô phu nhân thất thần. Bà như đang hóa thân vào vị trí của Đinh Liễn để cảm nhận thế giới và nỗi đau. Nội tâm bà chua sót. Rõ ràng, Đinh Liễn cũng là một hài tử mệnh khổ.


“Sau đó, ta cũng nguôi ngoai cơn giận. Ta lại bắt đầu ảo tưởng và hy vọng. Ta đặt mình vào vai trò của ông ấy để đưa ra bao nhiêu lý do bào chữa. Cuối cùng, bản thân ta cũng bị thuyết phục. Ta lại bắt đầu ảo tưởng. Ta lại bắt đầu tin rằng ông ấy thương ta. Chỉ là ông ấy có nỗi khổ của mình. Ông ấy là bất đắc dĩ.


Vì thế ta nghĩ, ta phải tận tâm hơn, làm nhiều hơn, cống hiến hơn để ông ấy có thể hài lòng và yêu thương ta nhiều như trước. Ta thấy ông ấy coi trọng võ nhân, ta lập tức tìm thấy học võ, luyện tập bất cứ ngày đêm.


Một lần ta thấy ông ấy than thở, thừa tướng cầm quân mà thiếu soái chỉ huy, ta liền tìm thầy học đủ loại binh thư, chiến pháp, những mong nhanh chóng trở thành một soái tướng đúng nghĩa. Ta thấy ông ấy buồn rầu vì thiếu quân, thiếu lương, ta liền xung phong chạy đi khắp nơi tuyển quân, vay lương những mong ông ấy đỡ vất vả.


Có lần ông ấy bị bao vây sắp ch.ết. Chính ta , em gái ta cùng Trinh Minh Thái Hậu tập hợp quân sĩ liều mình xông vào cứu ông ấy thoát nạn. Trận chiến ấy, Trinh Minh Thái Hậu bị thương chỗ hiểm dẫn tới vô sinh, em gái ta bị thương ở lưng mãi lưu lại một vết sẹo. Ta bị tên bắn xuyên vai, sốt hơn nửa tháng mới khỏi.


Thế rồi, đất nước thống nhất. Ta được ông ấy phong làm Nam Việt Vương mà không phải Thái Tử. Ta nghĩ, có lẽ ta còn chưa đủ tiêu chuẩn của người thừa kế. Có lẽ ta cần phải cống hiến nhiều hơn, có lẽ...vì thế ta lại lãnh thêm trách nhiệm đi sứ nơi Đại Tống, dẫn quân đi dẹp thổ phỉ, tham gia các kế hoạch chính sự bất kể ngày đêm...


Tất cả những điều ta làm dù âm thầm hay công khai đều là vì ông ấy, đều là vì một tiếng thừa nhận của ông ấy. Ta thầm mong ước được cha ta khen ngợi ta một câu, nói rằng ta đã đủ cố gắng, ta là đứa con xuất sắc nhất của ông ấy...cho đến khi...”


Đan Gia chấn động. Nàng không ngờ nội tâm của Đinh Liễn lại phong phú như thế. Đinh Liễn lại chỉ mong muốn một điều ước giản đơn như thế. Một người con ước ao một câu khen ngợi, một sự công nhận từ người cha của mình là sai sao?


Là không chính đáng sao? Sai ở chỗ nào? Nàng không nghĩ là Đinh Liễn sai. Gần 40 tuổi, tóc mai đã bạc, sắp hết một đời vậy mà cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ vì một lời công nhận, khó quá sao? Chua sót lắm thay...
Đinh Liễn giọng nói nghẹn ngào:


“Cuối cùng, mẫu hậu thấy đó. Thế giới của ta lại một lần, một lần, lại một lần sụp đổ. Hazz. Ông ấy chính là ma vương. Mỗi lần trong lòng ta nhen nhóm hy vọng, ông ấy lại tàn nhẫn dập tắt. Mỗi lần ta gom góp từng mảnh gương vỡ sắp xếp lại, ông ấy lại thẳng tay phá nát. Lần sau nát hơn lần trước.


Ta như ch.ết lặng, ta như tuyệt vọng. Ta muốn hét to lên trời tại sao. Tại sao, tại sao và tại sao. Ta điên cuồng lên, ta muốn phá phách hết mọi thứ. Điều đó khiến cho ta liên tiếp phạm phải sai lầm. Sai lầm thì ngày càng nhiều hơn, ngày càng hung ác hơn, cho đến khi...


Mặc dù sai lầm cuối cùng của ta có sự tính toán của thế lực khác. Nhưng đó thật sự là sai lầm của ta. Người khác cứ nghĩ ta thèm cái ngai vàng kia. Nhưng đâu ai biết trong mắt ta nó không phải là quyền lực mà nó chỉ là trách nhiệm. Nó chỉ giá trị khi cha ta thừa nhận ta, khen ngợi ta. Ngoài ra, đều chỉ là vô nghĩa...


Ấy vậy mà cho đến ch.ết, ông ấy vẫn chưa từng khen ngợi ta, chưa từng thừa nhận ta. Thật là mỉa mai phải không? Thật là quá khó khăn như vậy sao? Mẫu hậu, ngươi nói xem. Nói một câu, chỉ một câu thôi cũng khó khăn vậy sao?”


Đinh Liễn mắt đỏ bừng, trợn to dữ tợn nhìn Đan Gia Thái Hậu. Lúc này, nội tâm nàng đã bão tố, nước mắt của nàng đã ngập đầy khuôn mặt. Nàng thấy Đinh Liễn thật khổ sở, thật đáng thương, thật bi kịch...
Một lúc lâu sau, bình tĩnh lại. Đinh Liễn mới bắt đầu nói tiếp.


“Ngồi trong chùa niệm kinh mà tâm trí ta ở nơi đâu. Ta tự hỏi ta đến thế giới này là vì cái gì, có ý nghĩa sao? Ta đến để chịu khổ đau, giày vò hay ta đến vì thưởng thức đắng cay?


Câu hỏi này cứ giày vò tâm trí ta từ ngày này qua tháng nọ. Ta hỏi sư phụ. Sư phụ nói hãy đáp án tại Tâm. Nhưng ta tìm hoài, tìm hoài. Lật đi lật lại từng chút ký ức, từng chút hoài niệm nhưng mãi không tìm ra câu trả lời...
Cho đến khi...cho đến khi ta...ch.ết...”
----


P/s: Phải chăng trong cuộc sống, có những người con chỉ mong cầu ở cha mình những điều nhỏ nhoi, khát vọng những điều bình thường? Xung quanh chúng ta có bao nhiêu câu chuyện như thế?






Truyện liên quan