Chương 44: Khống Chế - Đại Địa Chi Tử

“Không nhiều đâu chủ nhân. Chỉ tốn có 53.584 điểm khí vận thôi. Bằng gấp đôi số khí vận thất thoát khi tàn sát ba đại gia tộc thôi mà..”.
“Đù...ta xài nhiều vậy ư? Thật quá đau lòng mà”.


Mặt Đinh Liễn méo xệch. Nhìn nhà kho vật liệu xây dựng hắn tự nhiên thấy không thơm. Tốn cả đống năng lượng mà chỉ tạo ra những thứ vô dụng đầy đường thế này. Có vẻ hắn rất có tố chất đại gia đây mà.


Người ta chơi hệ pháp thuật, pháp lực rất mau hết nên biết mà dừng lại nhanh. Hắn xài là khí vận cả một quốc gia thế nên thời gian rất lâu. Nếu cứ như thế này chắc hắn sớm bại cả quốc gia trở thành hôn quân cũng nên. Đinh Liễn tự cảnh tỉnh mình.


“Chủ nhân đừng quá lo lắng. Ngài mới có siêu năng lực nên bị cuốn theo cũng là bình thường. Phàm nhân ai cũng vậy cả. Những người tu hành họ coi pháp thuật, thần thông như một sản phẩm phụ của quá trình tu hành nên rất ít khi sử dụng. Họ sợ bị tham, sân, si, mạn, nghi ảnh hưởng đến tâm tính khiến họ bị sa đọa đi lạc đường lầm lối thế nên họ thường rất khắc chế.


Năm xưa Đức Phật có ra giới luật cấm các đệ tử của ngài không được tự tiện hiện ra thần thông khi không cần thiết, nhất là trước người bình thường chính là như vậy. Chỉ khi muốn khai thị cho một ai đó với mục đích cứu khổ, cứu nạn thì mới được dùng.


Đinh Liễn gật đầu. Điều này thì hắn có biết khi tìm hiểu về Đạo Phật. Các tôn giáo khác cũng thế, đều đề cao việc rèn luyện tâm tính. Coi tu tâm mới là chính đồ.




Trong đời sống bình thường cũng vậy, con người ta rất dễ bị cuốn vào sự đam mê, hưởng thụ. Được người khác khen ngợi, thán phục thì trong lòng sẽ hưng phấn, lâng lâng và có xu hướng muốn thể hiện tiếp, lâu dần sẽ thành nghiện. Khi nghiện rồi sẽ quên mất mục đích ban đầu là chăm chỉ tu luyện để tinh tấn cảnh giới.


Phải biết rằng, cảnh giới có tinh tấn thì mới có pháp lực và pháp thuật. Giờ nghiện thể hiện pháp thuật mà bỏ bê tu luyện thì coi như bỏ gốc lấy ngọn. Rõ ràng là đã lầm đường lạc lối mất rồi.
Sau khi nhắm mắt suy nghĩ và tự giải hoặc, Đinh Liễn mở mắt ra nói tiếp.


“Ta đã tìm hiểu tương đối rõ về năng lực Triệu Hồi. Giờ đến năng lực Khống chế. Yêu tinh hệ thống, ngươi có gì muốn dặn dò ta”.


“Vâng, thưa chủ nhân. Năng lực này ít tiêu hao năng lượng khí vận của chủ nhân hơn mười lần. Khống chế nghĩa là đắp nặn, uốn nắn, điều khiển. Đầu tiên phải có nguyên liệu đã, nghĩa là phải có những thứ như đất, cát, đá, sỏi...sau đó dùng năng lượng bao quanh chúng, tách rời hoặc liên kết chúng lại theo hình dạng mình mong muốn.


Ngoài cuộc sống muốn làm được điều này thì người thường cần phải thông qua công cụ. Ví dụ, đống đất sét họ sẽ phải dùng tay hoặc bàn quay để nặn ra một cái bát. Đống cát họ phải đun cho tan chảy rồi cầm công cụ thổi mới ra thủy tinh. Nói chung phải mượn ít nhất một hoặc nhiều công cụ mới tạo ra một sản phẩm.


Còn ngài thì chỉ cần năng lượng và ý niệm ra hình dạng mình muốn tạo thì các nguyên liệu sẽ tự động chuyển động lắp ghép lại theo ý ngài. Tại sao nó lại tiêu hao năng lượng ít hơn. Bởi vì năng lực này chỉ điều khiển những thứ đã là nguyên liệu có sẵn mà không phải tụ tập từ các hạt nhỏ như điện tích, nguyên tử, phân tử.


Đương nhiên, ngài có thể sử dụng cùng lúc hai loại năng lực này. Năng lượng sẽ tiêu hao nhiều hơn. Ngoài tiêu hao năng lượng khí vận, ngài còn tiêu hao năng lượng tinh thần. Cái này mới cần phải quan tâm”.
“Năng lượng tinh thần à. Gọi là tinh thần lực?”


“Đúng vậy. Thi triển pháp thuật, môn phái nào cũng cần đến tinh thần lực cả. Không có tinh thần lực sẽ không thi triển được. Ngài cũng biết, con người cấu tạo bởi hai phần thể xác và linh hồn. Thể xác thì có huyết lực, khí lực, ta gọi chung là huyết khí hoặc khí huyết.


Nó sẽ tạo ra một thứ gọi là sức lực để duy trì các hoạt động bình thường của cơ thể như đi, đứng, nằm, ngồi, làm việc. Cứ nâng tạ lên trăm lần đi là biết việc hết sức lực là như thế nào. Trạng thái đó, tinh thần vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời, đúng không?


Ngược lại, nhiều khi sức lực vẫn còn nhưng tinh thần thì mụ mị, choáng váng, dẫn đến buồn ngủ. Những lúc ngủ gật, những lúc say xỉn chính là lúc tinh thần bị hao hết nên không còn đủ sức điều khiển cơ thể. Bình thường ở nhà thì thường không sao bởi ta hao hết tinh thần buồn ngủ thì ta lên giường nằm ngủ. Nhưng khi đang đi xe thì sao? Điều đó nguy hiểm vô cùng. Cơ chế phục hồi tinh thần tự nhiên của muôn loài thường là đi ngủ.


Tuy nhiên, có một số loài chẳng bao giờ ngủ hay ngủ nửa vời như cá heo chẳng hạn. Có loài thì ngủ cả ngày như con lười. Có loài thì ngủ giấc ngắn ngủi như các loài cá. Con người thì cần trung bình 8 tiếng một ngày để ngủ. Khi còn bé thì cần ngủ nhiều hơn, khi về già ít hoạt động nên ngủ ít hơn. Tất cả đều liên quan đến tinh thần, tâm thần.


Tinh thần lực là sản phẩm của não bộ, chúng là một nguồn năng lượng được sinh ra từ linh hồn. Suy nghĩ chính là các dòng xung điện được tinh thần lực phát ra và điều khiển. Người tu hành muốn nâng cao cảnh giới thì phải nâng cao tinh thần lực.


Cơ thể mạnh mẽ cũng cần một tinh thần mạnh mẽ để điều khiển. Chúng phải ở trạng thái cân bằng thì vạn sự mới thuận lợi. Nhà tu hành thường sử dụng phương pháp tu luyện tinh thần lực thông qua quá trình minh tường hay còn gọi là ngồi thiền định.


Thiền định có thể giúp phục hồi tinh thần lực hoặc gia tăng tinh thần lực, rèn luyện tinh thần lực của người tu hành. Người bình thường khi hao hết tinh thần lực, chỉ cần nhắm mắt lại và hít thở sâu hoặc ngủ khoảng 15 - 30 phút sẽ phục hồi lại khoảng 70, 80%.


Tổ tiên người Việt đã truyền cho con cháu thói quen ngủ trưa chính là nhằm mục đích này. Phương Tây hoặc Phương Bắc họ không có thói quen sinh hoạt này vì họ không hiểu cơ chế vận hành và phục hồi tinh thần lực. Đây cũng là một trong những bằng chứng cho việc triết học kinh dịch, âm đương, ngũ hành có nguồn gốc từ tộc Miêu, tộc tổ của người Bách Việt.


Chỉ có thấu hiểu cấu tạo thân thể, linh hồn mới đưa ra các hành vi tương ứng. Dù sao triết học cũng là phản ảnh nhận thức của con người đối với thiên địa. Học triết học chính là học về quy tắc, pháp tắc, quy luật vận hành vũ trụ. Ai giỏi triết học sẽ có cơ hội rất lớn để tu hành nhanh chóng, sớm đắc đạo quả.


Nào, bây giờ chủ nhân hãy thực hành biến nhà kho vật liệu xây dựng này thành sản phẩm cụ thể đi nào. Khi nào tinh thần mệt mỏi thì hãy dừng lại”.


Đinh Liễn gật đầu đồng ý. Hắn nhắm mắt lại bắt đầu tập trung ý niệm. Đầu tiên, hắn nghĩ hắn sẽ tạo ra một cái bát cơm bằng đá. Khi đã định hình được cái bát về kích cỡ và trọng lượng, hắn bắt đầu thò tay ra nắm lấy một cục đá. Năng lượng khí vận lại từ não bộ của hắn chạy dọc xuống cánh tay, tới bàn tay và phát ra ánh sáng màu tím.


Cục đá trên tay Đinh Liễn bắt đầu hóa lỏng ra rồi phân tán dần thành cái bát. Đinh Liễn như nhìn rõ từng chi tiết cái bát. Phía trên miệng cần ít đá nên mỏng. Miệng bát phải trơn chứ không được nhọn kẻo khi và cơm sẽ xước miệng. Thân bát và đáy bát sẽ trở nên dày. Chân đế sẽ là chỗ dày nhất. Phía trong thì lõm vào. Cái bát đã hoàn chỉnh, hắn có thể dừng lại tại đây.


Thế nhưng Đinh Liễn vẫn không dừng. Hắn thấy cái bát khá trống trơn, đơn điệu. Vậy là hắn muốn tạo ra hoa văn cho cái bát. Đương nhiên, hoa văn không phải là bằng mực và màu sắc. Hắn liền khắc chìm một đóa hoa sen 81 cánh trên thân bát, hai bên cân xứng. Khi chỉnh lại thật cân đối, lúc này hắn mới thỏa mãn dừng lại rồi mở mắt.


Xuất hiện trước mắt Đinh Liễn là một cái bát ăn cơm bằng đá có khắc chìm hai đóa hoa sen thật là tinh xảo. Đinh Liễn cũng không ngờ tác phẩm đầu tiên của hắn lại có thể đẹp đẽ và chất lượng như vậy.


“Chúc mừng chủ nhân, ngài đã thành công. Cái bát này thật đẹp. Ngài cũng có khiếu về hội họa và điêu khác đó chứ. Thời đại này cho dù là các thợ thủ công cũng khó mà tạo ra một tác phẩm nghệ thuật như này. Bằng gốm còn dễ chứ bằng đá nguyên khối thì gần như là không thể. Công nghệ máy móc chưa cho phép tạo ra vật như này”.


Đinh Liễn nghe vậy thì trong lòng vui sướng lắm. Được một người đẹp khen khiến hắn lại càng cảm thấy thỏa mãn về thành tựu cá nhân. Nhưng hắn vẫn giả vờ khiêm tốn.


“Ngươi chớ có nịnh nọt ta. Ta là một người đàn ông rất...rất...khiêm tốn. Tài năng của ta đâu có cao như ngươi nói hả. Ta phải cố gắng hơn nữa. Nhân thể còn cả phòng vật liệu xây dựng ở đây, ta liền tạo ra đủ bộ đồ dùng sinh hoạt. Hazz. Gánh nặng đường xa a...”


Yêu tinh hệ thống liếc xéo bĩu môi. Người chủ nhân này mặt thật dày. Quá vô sỉ. Đúng là loại đàn ông hư hỏng mà...
Trước sự khinh bỉ của yêu tinh hệ thống, Đinh Liễn đắc ý bắt đầu sự nghiệp vĩ đại của mình là chế tác đồ đá. Thời đại đồ đá bắt đầu.


Đầu tiên là hắn nặn ra các loại bát: bát ăn cơm, bát nước chấm, bát tô nhỏ, bát tô to. Bát này cho ta, bát này cho Hoàng Hậu, bát kia cho các Phi tử, bát nọ cho các hoàng tử, công chúa.
Bát làm quà biếu cho chư vị Thái Hậu, bát cho chư vị đại thần, tứ trụ triều đình nè.


Ngoài khắc hai đóa sen trên thân hắn còn khắc hình dạng chủ nhân vào bên cạnh. Vì hắn khắc ra từ ký ức nên mọi đường nét đều rất tinh vi và chuẩn xác. Lỡ không chuẩn xác ư, hắn lại khắc lại cho chuẩn xác.


Dưới đáy bát hắn lại còn khắc chữ Hoàng Đế trọng thưởng , Phu quân yêu thưởng, phụ hoàng khen thưởng, nhi thần kính biếu các kiểu cùng ngày tháng năm. Đương nhiên là hắn khắc các chữ quốc ngữ. Hắn không khắc chữ Hán vì hắn có tư tưởng chủ nghĩa dân tộc, rất bài ngoại.


Còn đương sự khi được nhận quà mà không đọc được thì cũng không sao, sớm muộn thì họ cũng sẽ tham gia vào lớp " bình dân học vụ" để xóa mù chữ do hắn thành lập. Tất cả kế hoạch hắn đã cho vào chương trình hành động sắp tới.


Có bát thì phải có đĩa chứ. Thế là hắn lại tạo ra hàng loạt đĩa với đủ kích cỡ và công năng. Nào là đĩa nhỏ đựng muối tiêu, đĩa nhỏ sâu đựng nước chấm, đĩa đựng trầu cau, đĩa đựng thức ăn xào nấu, đĩa đựng gà luộc, đĩa vĩ đại đựng đồ cúng. Cái này giống như cái mâm nhưng có vẻ nặng. Bằng đá mà lị.


Ngoài đĩa tròn còn rất nhiều loại đĩa hình ô van, hình chữ nhật, hình trái tim, hình chiếc lá...tất cả những cái đĩa trong ký ức kiếp trước đều được hắn mô phỏng tạo ra.


Có bát, có đĩa, hắn lại tạo ra các đôi đũa bằng đá. Ai da, cầm hơi nặng nhưng mà đầm tay. Cái này mà chọi người chắc cũng có lực sát thương lắm đây. Đũa hắn làm dài 24 cm tượng trưng cho 24 tiết khí, đầu gắp tròn đại diện cho trời, đầu còn lại hình vuông đại diện cho đất.


Dọc đũa hắn khắc sáu chữ: đầu đội trời chân đạp đất, hoặc gắp tận thiên hạ. Bốn mặt đầu hình vuông hắn khắc hình Thánh Long gào thét. Nhìn qua đôi đũa tinh xảo vô cùng. Tuy không lóng lánh ánh vàng mà là màu của đá xanh dương nhưng cũng rất đẹp và bắt mắt. Hắn bắt đầu tạo ra hàng trăm đôi đũa khác.


Có đũa đá hắn lại thấy cần có ống đựng đũa vì mấy trăm đôi đũa để lung tung cũng bừa bãi kỳ cục. Thế là hắn lại tạo ra hàng chục ống đựng đũa. Người ta thường dùng ống tre, còn hắn chơi luôn bằng đá. Ống đũa tất nhiên sẽ không thoát khỏi hào hứng điêu khắc của hắn. Thế là hình đóa sen, thánh long, con trâu, con bò, con cò, con cáo với các bức tranh như cá vượt long môn, Thánh Gióng, Chử Đồng Tử, rùa thần lột móng, An Dương Vương chém mỵ châu...hiện đầy lên đó.


Chưa hết hứng, hắn lại tạo ra một đống đũa cả xới cơm, thìa muỗng lớn nhỏ, dao, nĩa bằng đá...


Sau khi thấy mọi thứ trên bàn ăn đã tạo ra hòm hòm hắn dừng lại để tạo ra các vật thể khác. Hắn muốn tạo ra các loại vật dụng trong nhà bằng đá. Thế là có các loại bàn đá xuất hiện: bàn ăn cơm, bàn uống trà, bàn làm việc bằng đá...


Sau bàn đá là các loại ghế đá, tủ đá, giường đá, chai đá, lọ đá, bình hoa bằng đá, kệ giầy dép bằng đá, bồn tắm bằng đá, parabol bằng đá, bồn cầu bằng đá...


Thấy đồ dùng bàn đá đã đầy đủ hắn lại bắt đầu nặn ra các con vật bằng đá. Nào là 12 con giáp bằng đá, sư tử đá, hươu đá, chim đá, thánh long bằng đá...riêng thánh Long hắn tạo đủ kiểu tạo dáng: thánh long gào thét, thánh long ngủ ngon, thánh long đi dạo, thánh long chơi đùa...vân vân và mây mây...


Độ thuần thục khi sử dụng năng lực khống chế của hắn nhanh chóng tăng mạnh, từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chuyên nghiệp, đến cấp độ bản năng. Chỉ cần hắn nghĩ ra, tâm niệm một cái là hai tay hắn tự động hoàn thành. Từng đống vật liệu hệ Thổ dần dần biến thành các sản phẩm đẹp đẽ, tinh xảo, sống động...


Tóm lại, tất cả mọi thứ hắn có thể nghĩ ra hay từng nhìn thấy tận mắt hay trên phim ảnh, hắn đều lợi dụng siêu năng lực để tạo ra... Lúc này trong căn phòng ba gian của hắn không còn là phòng vật liệu xây dựng nữa mà đã trở thành một nhà kho.


Cho đến khi hắn thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng hắn mới tỉnh hồn nhận ra tinh thần lực của hắn đã hao hết sạch. Nhìn lại xung quanh hắn giật mình há mồm. Thôi ch.ết, hắn vừa tự răn mình là không được quá lạm dụng siêu năng lực. Vậy mà hắn lại chìm đắm vào siêu năng lực còn sâu hơn trước...
-------






Truyện liên quan