Chương 45: Thời đại đồ đá

Hắn vội vàng hỏi yêu tinh hệ thống đang há mồm vì độ điên cuồng mà hắn mới thể hiện.
“Ta xài hết bao nhiêu điểm năng lượng khí vận rồi?”
“Kính thưa chủ nhân, ngài đã xài hết 107.000 điểm khí vận rồi ạ”.
Đinh Liễn nhảy cẫng lên.


“Cái gì, tại sao lại nhiều như vậy chứ? Không phải là ngươi nói siêu năng lực khống chế sẽ xài ít năng lượng hơn 10 lần ư? Ngươi có tính lầm không vậy?”


“Kính thưa chủ nhân, ngài thử nhìn xem cái phòng này có bao nhiêu sản phẩm. Liệu còn chỗ nào để đặt chân sao? Ngài tạo ra sản phẩm không nói, lại còn khắc chữ, khắc hình. Ngài không biết càng sử dụng sự tỉ mỉ thì càng mất nhiều năng lượng và thời gian ư?


Chưa hết. Vật liệu hết giữa chừng, ngài còn tiện tại tạo thêm ra một đống, ngài còn chuyển đổi đất, cát, sỏi thành đá...tất cả đều phải cần năng lượng, ngải hiểu không hả”.


Yêu tinh hệ thống bị chủ nhân nghi ngờ nàng ăn gian, tính nhầm thì như mèo giẫm phải đuôi. Nàng nhảy lên gào lớn làm một tràng giọng nói. Đinh Liễn lúc này thấy mình đã đuối lý thì mắc cỡ đỏ mắt, vội vàng nhận lỗi.


“Ta...ta xin lỗi. Ngươi đừng có giận mà. Ta không ngờ ta điên cuồng đến thế. Hazz. Tính tìm hiểu nốt siêu năng lực còn lại là phân giải mà mệt quá. Ta phải đi ngủ đây....oác oác...”




Nói xong, Đinh Liễn nằm vật ra giường ở góc thư phòng ngáy o o. Trên giường cũng chẳng còn chỗ nào để trống bởi đám bát, đũa vứt đầy bừa bãi..
----
5h sáng ngày hôm sau.
Tiếng thái giám nhắc nhở vang lên:
“Bệ hạ, bệ hạ...Đã đến giờ thức giấc. Mời bệ hạ rời giường ạ”.


Đinh Liễn lúc này còn hơi mơ màng, theo bản năng mở miệng.
“Trẫm thức rồi...các ngươi vào đi...”
Sau đó, đưa hai tay lên mặt mát xa như thường lệ. Dù rằng có cảm giác cái gì đó không đúng nhưng nhất thời hắn không nhớ ra cái gì cho đến khi...
“Cốp...ái ui...loảng xoảng...”


Vị thái giám mở cửa bước vào, bỗng đập đầu vào bức tượng Thánh Long gào thét đêm qua hắn tạo ra để ở cửa. Hắn để sát quá cho nên vị thái giám kia không kịp tránh né. Thế nên mới hôn phải bức tượng, lập tức ngã ngửa ra sau lại đụng vào bốn vị cung nữ đang bê mấy chậu nước ấm...thế là cả nhóm 5 người té nhào.


Mấy cái chậu đồng rơi xuống đất kêu vang. Lúc này trời vẫn còn tối đen, chỉ có xa xa mấy chậu than đang đốt chiếu sáng. Ngự lâm quân thấy tiếng động giật mình hoảng hồn vội vàng chạy đến. Mới hôm kia Hoàng Đế bị ám sát, nay lại có tiếng động khác thường cùng tiếng kêu loạn. Chẳng lẽ...


Khi đám ngự lâm quân cầm đuốc chạy tới thì mới thấy nhóm người kia đang ngã lăn kêu đau. Thấy cửa đã mở thì lập tức cầm cây đuốc soi vào thì ôi thôi...rất nhiều con quái vật đang nhìn ra chằm chằm. Cả đám ngự lâm quân hoảng sợ, kiếm đao rớt xuống đất nghe cái cạch cạch, người ngã ngửa về phía sau.


“Quái vật...quái vật...trong phòng hoàng thượng có rất nhiều quái vật...cứu cứu...”
Sau tiếng hét của đám ngự lâm và cung nữ thì cả hoàng cung Hoa Lư như bừng tỉnh. Cả thành nội, tẩm cung của các vị thái hậu, hoàng hậu, công chúa và dãy nhà nghỉ cho các quan canh chừng lễ đường phía xa xa cũng bị kinh động.


Đèn đuốc ngay lập tức được đốt lên, hơn 1000 ngự lâm quân chạy tới. Những người khác cũng chạy theo sau. Nội tâm mọi người tràn đầy sự hoảng sợ và lo lắng. Môt sóng còn chưa lặng, một làn sống khác lại dâng lên. Chẳng lẽ Tân Đế lại bị ám sát?


Đinh Liễn nghe thấy tiếng động ồn ào phía ngoài thì chợt nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua.sợ mọi người lo lắng, hắn vội ngồi dậy định bước xuống giường thì va vào đám chậu bát bị đau, hắn theo bản năng kêu lên: ái ui...
Cả đám ngự lâm quân bên ngoài nghe thấy vội vàng chạy vào:


“Hộ giá...hộ giá...bệ hạ...bệ hạ”
Nhưng vừa vào lại thấy đám quái vật, không kịp phanh lại liền đụng nhau liên hoàn té ngã...cả đám kêu rên
“Ái ui...quái vật...quái vật...”
Đinh Liễn bắt đầu thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng vôi hô lớn.


“Từ từ...trẫm không sao, trẫm không sao, đừng vội vào...chỉ là mấy bức tượng thôi...”
Nghe thấy Đinh Liễn hô to lên, mọi người mới vội vàng định thần lại, bắt đầu đỡ nhau đứng lên rồi từ từ cầm đuốc soi vào.


Ánh sáng của mấy chục cây đuốc chiếu sáng cả căn phòng. Thấy nội thất bên trong tất cả mọi người hít một hơi lạnh...
“Trời a...sao trong phòng bệ hạ lại có nhiều bức tượng đá thế này...”
“Nhìn kìa...con chó, con mèo, con chim, con trâu...”


Đinh Liễn thấy phòng có ánh sáng thì mới nhìn rõ mọi thứ. Ngọn nến trong phòng ngủ đã tắt ngấm từ lúc nào. Đêm qua trước khi hắn thử nghiệm siêu năng lực thì đã dặn nhóm thái giám và cung nữ không được vào làm phiền. Giờ này, từ cửa vào đến giường của hắn chưa đầy 10m nhưng chả có lối nào để đi qua cả. Hắn vội nói:


“Các ngươi đi vào khênh mấy tượng đá và đồ vật ra ngoài sân, trẫm mới có lối đi ra. Cẩn thận đấy...”


Thế là từng nhóm, từng nhóm ngự lâm quân đi vào lựa thế khênh từng bức tượng đem ra...sau đó là đám bàn, tủ, giường, và đồ dùng ...tất cả đều là tác phẩm nghệ thuật, sản phẩm tinh tế mà hắn tạo ra đêm qua.


Mãi gần 30 phút sau mới dọn sạch ba gian nhà kho. Lúc này thái giám và các cung nữ khác đã mang nước nóng mang vào cho hắn vệ sinh...


Bên ngoài, các vị hoàng thân quốc thích, bá quan văn võ, cung nữ thái giám đứng ở hai bên đang mắt chữ a, mồm chữ O nhìn từng top ngự lâm quân khênh đồ ra. Mọi người ngoài sự khiếp sợ thì chỉ còn sự khiếp sợ.


Những con vật kia được chế tạo từ đá nguyên khối, tinh xảo đến cực điểm, thần thái sống động vô cùng khiến ai nấy đều trầm trồ. Ai đã tạo ra chúng? Thần tiên hay ma quỷ? Tại sao lại để đầy phòng bệ hạ? Đây là điềm gì? Xấu hay tốt?...Cho đến khi, Hoàng Đế bệ hạ thông thả bước ra...


“Cung nghênh bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! “
“Tất cả bình thân...”
Hoàng hậu Ngô Nhật Hoa còn trong bộ dạng khoác vội cái áo, chưa kịp trang điểm đã vội vàng chạy tới hỏi han:
“Bệ hạ. Ngài có sao không? Những thứ này là thế nào đây?”


Thấy Hoàng Hậu nương nương dẫn đầu hỏi thăm, mọi người cùng chăm chú nhìn vào Đinh Liễn, hiếu kỳ.


“Trẫm không sao. Trẫm không sao. Bữa trước gặp nạn, linh hồn trẫm gặp được quốc phụ Lạc Long Quân, ngài ban cho trẫm chút pháp thuật. Đêm qua trẫm tò mò dùng thử...thế là tạo ra những thứ này...ha ha...mọi người nghiêm lệnh. Cấm được tiết lộ tin này ra ngoài. Có hiểu hay không?”


Mọi người giật mình. Thần tiên ma quỷ thì họ có nghe thấy nhưng nhìn tận mắt thì chưa bao giờ. Nay bệ hạ thừa nhận sở hữu pháp thuật. Mọi người sao lại không ngạc nhiên và kinh sợ. Vội vàng quỳ xuống thề thốt.
“Chúng thần xin thề, thủ khẩu như bình, nếu có tiết lộ, trời giáng thiên phạt, hồn phi phách tán”.


Thấy mọi người đã thề, Đinh Liễn cũng có chút an tâm. Hắn chợt nghĩ, đây cũng là dịp tốt để trấn áp tâm linh mọi người. Qua đó có thể gây được uy tín và sự trung thành. Hắn liền nói:
“Hoàng Hậu, trẫm có món quà muốn tặng nàng. Nàng hãy xem đây...”


Nói đoạn, Đinh Liễn kích hoạt thiên phú Nhập Tâm, khí thế từ người hắn phát ra tạo thành luồng gió mạnh đẩy mọi người lùi lại ba bước. Sau đó hắn giơ tay lên, ánh sáng từ tay hắn phát ra, một cục đá nho nhỏ màu trắng xuất hiện sau đó lớn dần lên như một người trưởng thành. Đinh Liễn hét to: Hiện ra, hiện ra, hiện ra...


Hòn đá lập tức biến hình tạo thành một bức tượng. Đó là bức tượng của một nữ nhân đang mặc phượng bào, thế đứng hiên ngang như mẫu nghi thiên hạ. Từng hoa văn chim phượng nổi lên trên áo váy. Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, hình tượng của Ngô Nhật Hoa hiện ra.


Từng đường nét, từng chi tiết hiện ra sống động không thôi. Hoàng hậu Ngô Nhật Hoa lấy tay che miệng đang mở lớn. Nàng vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Không ngờ Đinh Liễn lại có thể vì nàng mà đúc tượng. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Đinh Liễn hóa ra lại lãng mạn và người như thế.


Thu lại pháp thuật, Đinh Liễn quay sang hỏi Ngô Nhật Hoa :
“Hậu, nàng thấy sao? Giống nàng không? Nàng có thích không? Nếu chưa ưng ý chỗ nào thì để ta đúc lại...”
Ngô Nhật Hoa xúc động, nước mắt như mưa. Nàng gật đầu liên tục.


“Giống lắm. Rất giống. Thần thiếp vô cùng cảm tạ bệ hạ ân sủng...”
“Không có gì, không có gì. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.
“À, Tối qua trẫm hóa phép ra hơi nhiều trong đó có đặc thù dùng để biếu mọi người. Nào chư vị thái hậu, lại đây xem quà trẫm làm tặng cho chư vị...”


Chư vị Thái Hậu mắt sáng lên. Các nàng không ngờ bệ hạ lại có quà tặng cho nàng nên cũng vội bước ra.
Đinh Liễn chỉ vào từng món, thuyết minh.
“Đây là bộ bát, chén, đũa...ăn bằng đá. Trên đó có khắc hình chư vị mẫu hậu.


Bộ này nhi thần kính biếu Đan Gia Thái Hậu, chúc ngài thọ mệnh vô cương.
Bộ này là nhi thần kính biếu Trinh Minh Thái Hậu, chúc ngài mạnh khỏe vô biên.
Bộ này là nhi thần kính biếu Nguyệt Nương Thái Hậu, chúc ngài thần thái tiên nhân.


Bộ này là nhi thần kính biếu Cồ Quốc Thái Hậu chúc ngài tay khéo như tiên.
Bộ này là hoàng huynh tặng cho Phất kim công chúa, Liên Hoa công chúa....
Bộ này trẫm dành cho Hoàng Hậu, hoàng tử, công chúa....


Các bộ này trẫm thưởng cho bách quan. Đặc biệt có bốn bộ là dành cho tứ trụ triều đình. Cảm tạ chư vị đã quan tâm, giúp đỡ trẫm trong thời gian vừa qua”.


Mọi người vui mừng cảm tạ Đinh Liễn rồi vội vàng chạy tới xem quà tặng. Ai cũng kinh ngạc vì tất cả đều là tinh phẩm của tinh phẩm. Đây xứng đáng là những tác phẩm của thần. Đây lại là quà tặng chính tay Đinh Liễn chế tạo tặng riêng cho bọn họ thì càng thêm ý nghĩa và trân trọng. Có thể đem về làm trấn tộc chi bảo cũng xứng đáng. Bọn họ cũng không dám và không nỡ dùng nó để ăn.


Mọi người vô cùng cảm động và hoan hỷ. Không khí đám tang trở nên nhạt đi rất nhiều. Ngự lâm quân, cung nữ và thái giám cũng vô cùng hâm mộ. Đây toàn là bảo vật a.
“Các ngươi mau giúp đem những thứ này về chỗ của mọi người. Nhớ cẩn thận đấy”.


Hoàng Hậu Ngô Nhật Hoa hô lên với ngự lâm quân. Mọi người dạ to lên rồi hào hứng làm. Tuy đây không phải của họ nhưng được sờ vào, còn khênh nữa thì thật vinh dự.
Đinh Liễn lại chỉ vào các bức tượng.


“Các ngươi đem bức tượng hoàng hậu vào phòng khách tẩm cung của nàng. Tốp bức tượng 12 con giáp thì để dọc con đường vào chầu. Những bức tượng Thánh Long thì để trước Thái Hòa Điện. Các bức khác thì để ở bên hồ Sào Khê. Hai con sư tử đá các ngươi để ngoài cửa Hoàng Cung”.


“Dạ. Tuân mệnh bệ hạ...”
--------






Truyện liên quan