Chương 59: Sức mạnh của đồng tiền - Truy tìm bản ngã

Đinh Liễn thất thần,
Con người mà, đại đa số đi làm chỉ vì bởi bị ép buộc bởi gia đình, xã hội, hoàn cảnh chứ mấy khi làm bởi vì bản thân thích làm. Ngày bé, nhiều khi không muốn ăn vẫn bị phụ huynh bắt ăn, không muốn ngủ trưa vẫn bị phụ huynh bắt ngủ, không muốn học bài vẫn bị phụ huynh bắt học...


Khi lớn lên rồi, muốn học nghề mình thích thì phụ huynh lại bắt học các nghề thời thượng, mau kiếm ra tiền. Muốn đi chơi lại không có thời gian rảnh, muốn lấy vợ lại không có tiền...


Kiếp trước thường nổ ra vụ tranh luận là kiếm những việc mình thích làm dù lương thấp hay làm những việc mình mình không muốn làm lại có lương cao? Cuộc tranh luận chẳng bao giờ đi vào hồi kết vì hai bên đều có luận điểm sắc bén bảo vệ.


Bên ủng hộ quan điểm chỉ làm những việc mình thích làm cho rằng khi làm việc mình yêu thích mới có hào hứng, có đam mê, có khát vọng, có lý tưởng và ...có hiệu quả cao. Làm vì đam mê mới có cảm giác Feeling. Làm vì đam mê mới là hưởng thụ cuộc sống. Thu nhập thấp có hề gì, chỉ cần không quá khổ là được.


Nhân sinh ngắn ngủi, đâu có bao nhiêu thời gian để sống cho riêng mình. Bạn có muốn khi nhắm mắt xuôi tay mà quay đầu nhìn lại, mình chưa từng làm điều gì như ý muốn bản thân? Tất cả đều sống và làm cho người khác. Cho nên hãy dũng cảm đứng lên, sống cho chính mình. Hãy bắt đầu từ một công việc mà mình yêu thích.


Bên ủng hộ quan điểm hãy làm những việc mình không thích mà có thu nhập cao thì lại cho rằng nhân sinh vốn khổ, ngay từ đầu đã khổ, sinh lão bệnh tử là khổ, cuộc sống có mười điều thì đã có chín điều không như ý.




Để kiếm được một công việc phù hợp với sở thích, đam mê, năng lực, thu nhập cao, ổn định, gần nhà, dễ thăng tiến, hay được đi du lịch, phát triển bản thân, đồng nghiệp hòa đồng, sếp yêu chiều...gần như là tuyệt tích.


Thay vì tìm kiếm một công việc hội tụ đủ tất cả các yếu tố trên thì hãy loại bỏ bớt đi, đừng cầu toàn nữa. Hãy chọn công việc có một hai tiêu chí cần thiết nhất để làm như lương cao, có cơ hội thăng tiến để làm.


Có tiền rồi thì sẽ đi tiêu những thứ mà mình thích, đi đến những nơi mà mình muốn, học những điều mình đam mê, lo cho những người mình muốn bảo vệ...Chấp nhận làm những việc mình không thích để kiếm thật nhiều tiền sau đó đi thỏa mãn những điều mình thích.


Tại sao phải đi làm vì tiền? Bởi, tiền tuy không thể mua được tất cả mọi thứ nhưng hầu như tất cả mọi thứ đều được mua bằng tiền. Tiền là gì?
Tiền là tiên là Phật,
Là sức bật lò xo,
Là thước đo lòng người,
Là nụ cười tuổi trẻ,
Là sức khỏe tuổi già,


Là cái đà danh vọng,
Là cái lọng che thân,
Là cán cân công lý,
Tiền vô thì hết ý. ”


Nghe thì thấy có vẻ buồn cười, nhưng có phần rất thật. Bạn có tiền bạn sẽ xây được nhà, mua được được xe, tậu được đất. Bạn có tiền bạn sẽ ăn sung mặc sướng, vợ bạn bớt khổ, con cái sẽ được học trường tốt, giáo viên giỏi.


Khi bạn đau ốm, tiền bạc sẽ giúp bạn mua thuốc, mua thang, bệnh viện tốt, thầy thuốc giỏi. Về già, bạn có tiền sẽ bớt phụ thuộc vào con cái, an hưởng tuổi già. Cho nên có tiền, bạn sẽ có nhiều hạnh phúc hơn người khác.


Không tự nhiên mà người ta lại nói Giàu sang, phú quý. Bởi, có giàu thì người ta mới Sang, có Phú thì người ta mới Quý. Còn Nghèo thì chỉ đi với hèn, bần thì chỉ đi với Tiện.


Người xưa cũng từng có câu: “Còn tiền còn bạc còn đệ tử – hết com hết gạo hết ông tôi”. Chỉ có những người sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đã từng cơm không có ăn, áo quần không có mặc, bênh tật không có tiền chữa, đi lại không có tiền mua vé xe mới cảm nhận rõ nhất giá trị của đồng tiền.


Mà tiền thì kiếm ở đâu ra. Tiền kiếm được từ công việc. Có công việc thì có tiền. Nhiều hay ít lại phụ thuộc vào ngành nghề, tài năng, vị trí, kinh nghiệm, thời thế, môi trường, tình hình kinh doanh...


Đôi khi ta phải lựa chọn hy sinh lợi ích này để có được lợi ích kia. Nếu như cứ giữ khư khư quan điểm chỉ kiếm công việc phù hợp, yêu thích mới làm thì có lẽ bạn sẽ thất nghiệp cả đời.
Bên phía kia lại phản bác:


Các ngươi có tiền, có thể mua được một ngôi nhà nhưng không mua được một tổ ấm.
Có tiền, có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
Có tiền, có thể mua được một chiếc giường nhưng không mua được giấc ngủ


Có tiền, có thể mua được một cuốn sách nhưng không mua được kiến thức.
Có tiền, có thể đến khám bác sĩ nhưng không mua được sức khỏe tốt
Có tiền, có thể mua được địa vị nhưng không mua được sự nể trọng.
Có tiền, có thể mua được máu nhưng không mua được cuộc sống


Có tiền, có thể mua được thể xác nhưng không mua được tình yêu.
Như vậy, TIỀN NHIỀU ĐỂ MÀ LÀM GÌ?
Bên này cũng gân lên phản pháo:


“Nếu không mua được hạnh phúc, thì đưa hết tiền đây cho ta xài giúp cho. Ta chấp nhận ôm hết sự bất hạnh của các ngươi để xài tiền. Còn các người cứ ôm lấy cái gọi là hạnh phúc mà sống. Làm vì đam mê mà, đúng không?”
....


Nhớ lại mọi thứ đến đây, Đinh Liễn lại bật cười. Cuộc tranh luận trên chẳng đi đến đâu cả bởi mọi người chỉ nói lên được một khía cạnh của đồng tiền. Tiền Bạc chính là Tiền và Bạc. Chúng là hai mặt của một thể thống nhất. Hai mặt của đồng tiền nhưng chất liệu giống nhau.


Chúng vốn chẳng hề phân biệt nhưng chính con người đã đem chúng ra để phân biệt đó thôi. Tốt hay xấu cũng chính do cách mà con người sử dụng chúng chứ không phải bản chất là do đồng tiền.


Kiếp này, hắn là Hoàng đế, hắn coi như đã giàu có nhất cả quốc gia, hắn có thể không lo cái ăn, cái mặc nhưng hắn lại buộc phải có trách nhiệm với đất nước, dân chúng. Sự giàu có của hắn dựa trên sự cung phụng của bách tính. Cho nên bách tính càng giàu có hắn mới càng tốt lành.


Ngược lại, hắn nếu làm cho đất nước thêm nghèo khó thì tất nhiên dân chúng sẽ đứng lên kéo đổ hắn xuống. Xét cho cùng, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Hắn cũng vẫn phải làm những công việc hắn không thích làm. Thế nhưng, hắn có thể làm sao bây giờ? Bỏ mặc ư? Cái ch.ết sẽ đến rất nhanh. Luôn có điêu dân muốn hại trẫm.


Có nhiều người nhầm tưởng. Họ cho rằng làm vua là sướng, làm lãnh đạo rất dễ dàng. Suốt ngày được ăn sung mặc sướng, đi đứng sinh hoạt có người hầu kẻ hạ, công việc có bách quan lo liệu, hậu cung ba ngàn mĩ nữ...cho nên ai nấy đều muốn làm vua, thấy có cơ hội dù là mỏng manh cũng tham gia đảo chính, tạo phản.


Nhưng mọi người lại quên mất một câu danh ngôn: cái gì cũng có cái giá của nó, trên đời làm gì có bữa cơm trưa miễn phí.


Mấy ngày nay, kể từ khi hắn dung hợp chuyển sinh, hắn phải tất tả ngược xuôi, đâu có được rảnh. Cả ngày, hắn phải tiếp kiến người này người kia, đi thăm người này người nọ, thuyết phục kẻ này kẻ khác...Hết xử lý chuyện đại sự, lại xử lý chuyện gia đình, hết quan tâm triều chính lại ngẫm nghĩ quy hoạch cho tương lai.


Có nhiều người sẽ nói hắn là Vua, là lãnh đạo cao nhất, sao không dùng quyền lực để sai bảo, áp chế kẻ dưới phục tùng mà phải nhúng tay vào mọi việc? Tại sao phải đi thuyết phục, tại sao phải bịa chuyện, tại sao phải thổ lộ dự định tương lai, mục tiêu, tầm nhìn, tại sao phải bịa chuyện diễn sâu? Hắn là vua cơ mà. Sao lại yếu đuối và mất uy đến thế?


Quả thật, họ suy nghĩ rất đơn giản. Nếu quyền lực là vạn năng, nếu uy quyền là vạn năng thì đâu có những chuyện chính biến, lật đổ. Đâu phải ai cũng sợ quan uy? Đâu phải chuyện gì cũng mang quyền lực ra mà xử lý. Nếu lãnh đạo mà dễ dàng thì tất cả mọi người đều có thể làm ư?


Khi độc thân, bạn chỉ quản lý duy nhất một người là chính bạn. Ấy vậy mà bạn có quản lý được chưa? Bạn luôn hành động theo bản năng hay lý trí? Sáng thức giấc bạn còn muốn ngủ nướng, đến công ty thì trễ giờ, gặp xung đột thì mất lý trí...như vậy thì sao gọi là quản lý bản thân? Ngay cả bản thân còn không quản lý được, vậy bạn muốn quản lý người khác ư?


Lớn lên lập gia đình, bạn bắt đầu quản lý người khác, bạn thấy dễ dàng ư? Quản lý vợ hay vợ quản bạn? Bạn quản con hay con luôn buộc bạn phải quản. Nếu dễ dàng thì sao còn cái gọi là mâu thuẫn gia đình, bạo lực gia đình?


To hơn nữa là quản lý dòng họ, gia tộc, đất nước với tập hợp bao nhiêu gia đình, lợi ích đan xen. Bạn tưởng dễ lãnh đạo ư? Nhầm to. Quyền lực có quyền lực cứng, quyền lực mềm. Thủ đoạn có sắt đá và mềm dẻo. Đối với đối tượng này phải dùng lời nói thuyết phục, đối với đối tượng làm phản phải quyết đoán chém giết. Đối với người nhà phải trọng tình trọng nghĩa. Đối với người ngoài phải đủ nhu cương.


Muốn người khác làm việc cho mình thì phải am hiểu thuyết phục. Một chính khách già dặn lõi đời là phải biết khuất phục người khác bằng lời nói. Động khẩu hơn là động thủ. Đã động thủ thì phải dứt khoát, không ch.ết không thôi.


Kiếp trước Đinh Liễn thấy các nhà lãnh đạo phải nghĩ ra đủ mọi học thuyết, mọi tư tưởng, mọi lý lẽ để trên thuyết phục thuộc cấp, dưới thuyết phục nhân dân. Bên phương Tây thì khỏi nói bởi đó là văn hóa của họ. Nhưng bên phương Đông sao lại không có?


Xưa có Đức Phật đi khai thị đệ tử, chúa Jesu thuyết phục môn đồ, thánh Gandhi bằng lời nói mà lấy được độc lập cho dân Ấn, lãnh tụ Hồ Chí Minh dùng tư tưởng của mình lãnh đạo nhân dân. Tất cả các vị ấy đâu có dùng quyền lực, quan uy?


Họ cũng không sát phạt, chém giết. Nhưng tại sao họ lại trở nên vĩ đại, tín đồ hàng tỷ người, đất nước hàng tỷ dân? Đó là bởi vì họ lấy Đức phục người, lấy lời nói mà hàng phục thiên hạ.


Còn những kẻ ham muốn giết chóc, tàn sát sinh linh, ưa dùng quyền lực thì chỉ có thể làm tướng, làm soái. Có làm vua cũng chỉ là bạo quân. Vĩnh viễn không thể trở thành một lãnh đạo, một chính khách, lại càng không thể trở thành lãnh tụ vĩ đại.


Đinh Liễn hắn là người hiện đại. Hắn hấp thu nhiều loại tư tưởng tiến bộ, nhiều loại tinh hoa văn hóa. Hắn ưa thích và sẽ lựa chọn một lối đi riêng trong thời đại này. Bớt dã man, thêm văn minh. Bớt sát phạt thêm hòa hoãn.


Thủ đoạn phải có nhu có cương. Trước phải thuyết phục bằng lời nói nhẹ nhàng, trói bằng lợi ích thực tế, sau không được mới dùng quyền lực mà gõ, lấy thế đè người. Mỗi đối tượng phải có cách tiếp cận và xử lý khác nhau. Dùng lý trí, lợi ích cốt lõi mà ảnh hưởng.


Đây chính là bản ngã con người Đinh Liễn hiện nay mà không phải là Đinh Liễn trước kia. Thân xác có thể chung nhưng tư tưởng nhất định phải khác. Hắn phải làm chủ tư tưởng của mình. Hắn chính là Đinh Liễn, bản thể duy nhất, nếu có bản sao thì hắn cũng chính là bản sao của chính mình.


Nghĩ như vậy, nội tâm trong lòng Đinh Liễn thư sướng, thông suốt, linh hồn nhẹ nhàng thăng hoa. Con người ấy mà. Sợ nhất là không tìm được chính mình. Sợ nhất là sống như một cái bóng vô hồn. Nay, Đinh Liễn hắn đã tìm được bản ngã. Hắn chính thức dung nhập với thời đại này. Một hành trình đầy thú vị thực sự bắt đầu...


------






Truyện liên quan