Chương 91: Ngươi là Độc sĩ phải không?

Hang Hùm,
Đoàn người Đinh Liễn tới cửa nhà tù Hang Hùm, tiểu Kim nhanh miệng hô lên: " Bệ hạ giá lâm".
Hai hàng Thiên tử quân đang canh gác thấy vậy liền quỳ xuống hành lễ: " Hoàng Thượng Vạn tuế, Vạn tuế, Vạn vạn tuế! ".
- Bình thân!


Khi nhóm Thiên tử quân đứng lên, Đinh Liễn ôn tồn hỏi: " Tình hình sức khỏe của trọng phạm thế nào?"


Đội trưởng Thiên tử quân đứng ra khỏi hàng tâu bẩm: " Muôn tâu bệ hạ, theo sự căn dặn của bệ hạ. Phạm nhân được chăm sóc rất tốt. Ăn uống đúng bữa, ngủ nghỉ đúng cữ. Ngoài việc không thể ra ngoài thì coi như ở nhà. Phạm nhân cũng rất phối hợp nên cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn ạ!".


“Uh. Mở cửa, mời phạm nhân ra đây. Cho người pha cho phạm nhân một ấm trà nóng!”
Tiểu Kim cúi đầu nhận mệnh: " tuân mệnh bệ hạ"
" Két...két...Mời phạm nhân Phạm Cự Lãng ra ngoài" . Hai binh lính Thiên tử quân cầm đuốc đi vào hang Hùm khách khí hô lớn.


Phạm Cự Lãng bên trong khi Đinh Liễn tới đã biết nên cũng đã đứng dậy phủi phủi quần áo. Việc hắn là phạm nhân duy nhất không bị xử tử và Phạm Gia ngoài việc bồi thường vài làng nghề làm giấy, bút, nghiên, mực thì không hề hấn gì cả. Hắn cũng đã biết và đã đoán ra một vài nguyên nhân. Hôm nay, chính là ngày đáp án được cởi bỏ.


Phạm Cự Lãng bước ra, thần thái ung dung. Không hề giống như một trọng phạm có thể ch.ết bất kỳ lúc nào cả.
Khi thấy Đinh Liễn, Phạm Cự Lãng liền quỳ xuống hành lễ ngay: " Tội thần, tham kiến bệ hạ. Bệ hạ Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế! "




Đinh Liễn ngắm nhìn Phạm Cự Lãng kỹ. Thời này chưa có áo riêng cho phạm nhân nên Phạm Cự Lãng bây giờ vẫn mặc thường phục. Tóc tai gọn gàng, chỉn chu. Theo ánh đuốc soi tới, khuôn mặt của y vẫn hồng nhuận chứng tỏ việc ăn ngủ là rất tốt cũng không chịu bất kỳ tổn thất gì?


Đinh Liễn lúc này mới khai kim khẩu : " Bình thân! "
“Rót trà mời Phạm công?”
“Dạ. Tuân mệnh”.
Không khí dần dần ngưng trọng, Đinh Liễn cũng không hề nói, Phạm Cự Lãng lại càng không nói. Cho đến khí trà nóng được rót ra ly, hắn mới dùng hai tay cầm lên nhấp miệng để che đi sự bối rối, xấu hổ.


Bất ngờ, Đinh Liễn mở miệng : " Ngươi là độc sĩ có phải hay không?"


Phạm Cự Lãng biết Đinh Liễn chắc chắn sẽ hỏi, bởi hai người đều đoán được thâm ý của nhau. Khi Phạm Cự Lãng cầm trà lên nghĩa là đã nói: ta thua. Cũng là cho Đinh Liễn bậc thang để xuống. Đinh Liễn hiểu ý nhưng vấn đề là câu nói của hắn. Quá trực tiếp, đến nỗi Phạm Cự Lãng đầu đầy âm mưu cũng không đoán ra được. Cho nên hắn sặc nước. Trước mặt Đinh Liễn hắn lại không dám phun nên chỉ đành kìm nén phun ngược vào trong. Mặt Phạm Cự Lãng đỏ bừng, nước từ khoang miệng chảy ngược phun ra lối mũi, trông rất hài hước.


“Khụ...khụ...bệ hạ...ngài quá trực tiếp...khụ khụ...”
Đinh Liễn cũng mở to mắt, khóe miệng hơi co lại. Đây là trạng thái muốn cười phun lại phải nín để giữ sự uy nghiêm.
"Lấy cho Phạm công cái khăn lau". Đinh Liễn đành phải dặn dò Tiểu Kim đang đứng bên cạnh.
“Dạ. Tuân mệnh bệ hạ”.


Một lúc sau, Phạm Cự Lãng đã ho xong và ổn định. Lúc này, hắn mới hỏi qua Đinh Liễn :
“Bệ hạ. Làm cách nào ngài đoán ra?”


Câu hỏi này của Phạm Cự Lãng cũng rất khéo. Vừa có ý tôn binh Đinh Liễn lên, vừa đủ ý tứ. Thật ra, Phạm Cự Lãng cũng thật tò mò. Không phải ai cũng biết Nho Môn ngoài nhánh Mưu sĩ thì còn tồn tại nhóm thiểu số Độc sĩ. Đinh Liễn đoán được cũng khiến Phạm Cự Lãng khá kinh ngạc. Điều này, cũng khiến hắn càng không dám coi thường vị Hoàng Đế này nữa.


Đinh Liễn lúc này mới từ tốn nói: "Chuyện này có gì là khó khăn chứ. Phàm có chính tất sẽ có tà, có trái sẽ có phải, có mưu sĩ tất nhiên sẽ có độc sĩ. Tổ sư của nhánh Độc sĩ năm xưa xưng là Quỷ Cốc Tử đúng không? Sau đó đến thời Tần thì truyền tới Phạm Tăng theo hầu Sở Vương và tới thời Tam Quốc thì truyền tới Giả Hủ theo hầu Lữ Tào hai người chứ?".


Phạm Cự Lãng lại càng mở to mắt ngạc nhiên. Đinh Liễn biết cả bí ẩn lịch sử này ư?
“Bệ hạ. Thần cũng không biết phải nói gì đây? Ngài có cách nhìn thế nào về độc sĩ”.


Đinh Liễn nhìn Phạm Cự Lãng chằm chằm: "Trước khi trẫm trả lời ngươi vấn đề này, trẫm muốn biết, sư phụ ngươi là ai?"


Phạm Cự Lãng biết ý của Đinh Liễn là gì, liền vội tâu. " Bệ hạ. Hạ thần thừa nhận trong chính biến vừa rồi là người đặt mưu tính kế. Nhưng Hạ thần tuyệt đối không phản bội dân tộc. Da thịt của Thần là người Việt, thần dù ch.ết cũng không nguyện là Việt gian"


Phạm Cự Lãng nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: " Năm xưa, khi gia đình thần còn ở Trà Hương, một lần thần và anh trai đi chăn trâu bị lạc vào một vùng rừng núi. Cứ tưởng sẽ ch.ết tại nơi này thì anh em thần lại được một tiên sinh cứu được. Vị tiên sinh này tự xưng là Ẩn thiên cư sĩ.


Vị ấy truyền thụ kiến thức nho môn cho anh em thần. Có điều, anh thần thì được truyền bộ mưu sĩ, còn thần thì được truyền thụ độc sĩ". Anh em thần học được 10 năm thì một ngày sư phụ gọi hai anh em thần đến căn dặn rồi xuất hành ngao du sơn thủy. Đến nay, chúng thần cũng không có gặp lại. Những lời nói của Thần là sự thật, nếu trái lời xin bị ngũ lôi oanh đỉnh, vạn thế không được luân hồi.


Đinh Liễn gật đầu. Hắn tin lời của Phạm Cự Lãng. Phạm Cự Lãng không có lý do gì nói dối hắn vào giờ này. Hơn nữa, người xưa rất coi trọng lời thề, người Nho môn luôn đặt chữ tín lên đầu.


Cái mà Đinh Liễn cần làm rõ chính là vị Ẩn Thiên cư sĩ kia là ai. Ông ta còn sống hay không? Theo như độ tuổi của Phạm Cự Lãng thì năm nay 35 tuổi, 6 tuổi bắt đầu học, 10 năm hoàn thành nghĩa là 16 tuổi. Như vậy, cũng đã gần 20 năm rồi hai huynh đệ Phạm Hạp và Phạm Cự Lãng không gặp lại sư phụ của mình.


Với tuổi thọ trung bình thời này tầm khoảng 40 tuổi, nếu biết dưỡng sinh thì tầm 60 đến 70. Như vậy, theo lý luận thì vị Ẩn Thiên cư sĩ này đã ch.ết. Nhưng, nếu không ch.ết thì sao? Thế giới này vốn tồn tại thần thông, khả năng còn sống là rất cao.


Vấn đề thứ hai thì vị cư sĩ này truyền thụ hai bộ mưu sĩ và độc sĩ cho hai anh em Phạm Cự Lãng là có thâm ý gì? Chỉ là quý tài mà dạy hay vì không muốn thất truyền thực học? Hoặc dụng ý chôn một quân cờ vào bàn cờ Đại Cồ Việt?


Nếu hai trường hợp đầu còn dễ nói, nhưng nếu là trường hợp thứ ba thì thật có nguy cơ. Nếu với thiện ý thì còn tốt, nhưng nếu là ác ý thì ... Với tư cách là Hoàng đế, hắn không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất của sự việc. Bởi có đôi khi đã phạm sai lầm thì không còn cơ hội để mà sửa chữa.


Đinh Liễn lúc này ngẩng đầu lên nhìn Phạm Cự Lãng bình tĩnh đáp: "Chỉ cần ngươi không phải là Việt gian làm hại lợi ích của quốc gia, vả lại tài năng của ngươi có thể vì trẫm và vì dân tộc này mà cống hiến. Ngươi, hay Phạm gia đối với Trẫm mà nói tồn tại tốt hơn là bị tiêu diệt".


Phạm Cự Lãng vội vàng xưng phải: "Tạ ơn bệ hạ tha mạng hạ thần, tha thứ cho Phạm gia. Thần xin nguyện vì bệ hạ mà bày mưu tính kế, chinh phạt thiên hạ". Phạm Cự Lãng quả là rất khôn ngoan khi tận dụng ngay cơ hội này biểu đạt trung tâm.


Phạm Cự Lãng tự hiểu lấy mình. Hắn là quân sư, là mưu sĩ, lại là độc sĩ. Hắn không thể tồn tại một mình mà phải dựa vào một chủ công mà phục vụ. Nhất là độc sĩ, vốn bị thế nhân sợ hãi và đề phòng. Cho nên thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu hắn không biết tốt xấu, rất có thể một khắc sau hắn sẽ trở thành món ngon của dã thú. Phạm Gia cũng vì thế mà gặp tai ương.


---------






Truyện liên quan