Chương 1: Khởi đầu

Thiên Nguyên Huyền Tông.
Một động phủ nào đó trong khu vực cho ngoại môn đệ tử.
Thanh niên quần áo không chỉnh tề nằm trên giường gỗ, nhíu mày nghiêm túc nhìn về mảnh hư không phía trước, ngón tay tại trong không khí không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.


Nếu có người ngoài ở đây nhìn tới sợ rằng sẽ tưởng hắn bị bệnh tâm thần hay tu luyện quá độ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng cảnh tượng người khác thấy cùng Trần Lâm thấy lúc này không giống nhau.


Trước mắt hắn cũng không phải là không khí trống rỗng mà là một màn hình hư ảo hiển thị nhiều số liệu khác nhau.
Bảng trạng thái:
Tên: Trần Lâm.
Tuổi: 29/103
Linh căn: Ngũ linh căn (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ).
Công pháp: Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết.
Kỹ nghệ: Chế phù (cấp cao), Bày trận(cấp cao).


Tu vi: Luyện khí bảy tầng.
Kỹ năng: [ Đồng cam cộng khổ ], [ Đồng khí liên chi ].
Kho đồ: Bồi khí đan10, Ngoại Môn Lệnh Bài2, Thiết Tinh Kiếm1, Thiết Tinh Thương1 , Phiếu GACHA20, Trang phục nữ2, Trang sức*5...
Tựa như nhìn không nổi hành động vô tri của người bên gối, Thường Nguyệt không khỏi thở dài than thở:


"Ta nói ngươi nha, nếu không có bản lĩnh dám bấm quay thưởng thì đưa đây để ta, ngươi tắt bật bảng trạng thái liên tục như thế chẳng lẽ còn đạt được thành tựu hay gì? "
Nghe ra ý giễu cợt từ trong lời cô vợ trẻ, Trần Lâm không khỏi liếc mắt đối phương khinh bỉ mở miệng nói:


"Hừ người không chơi game gacha như ngươi biết cái gì, đây gọi là nghi thức, vận may nó là thứ ảo ma vô cùng, nên chỉ cần có cách tăng tỉ lệ trúng đồ tốt, đừng nói là tắt bật bảng 20 lần, bảo ta trồng cây chuối gacha ta cũng làm, chỉ cần có thể trúng đồ tốt, ít thì hai ba món item hữu ích, nhiều thì vài kỹ năng."




"Vậy nếu không ra thì sao giờ?"
"Vậy thì xem như ta đóng vai thằng hề một lần thôi."
Trần Lâm ung dung đáp lại, thái độ không chút nghiêm túc khiến Thường Nguyệt liếc mắt lườm hắn một cái liền kéo chăn che đậy thân thể mỹ miều nhắm mắt để lại một câu.


"Thôi ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta ngủ tiếp đây."
Nói xong không kịp để Trần Lâm kịp phản ứng đối phương đã đem tay hắn làm gối ôm kẹp lấy liền ngủ thiếp đi.


Thử rút ra mấy lần nhưng cảm giác được cánh tay trái của mình giờ đây tựa như bị kìm sắt kẹp lấy không thể lay động mảy may, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ từ bỏ.


Nhìn đối phương đã quay mặt đi, trước mắt hắn là một mái tóc dài đỏ rực như lửa, mềm mại nhẹ nhàng, thoang thoảng còn có chút mùi thơm đặc biệt truyền vào mũi khiến Trần Lâm không khỏi hít nhiều vài hơi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.


Chỉ là cảm giác tê dại trên cánh tay trái xấu số truyền tới khiến Trần Lâm chợt xụ mặt như có chuyện đang suy nghĩ:


"Lực lượng này cũng quá lớn đi, nàng luyện khí tầng chín cùng ta luyện khí tầng bảy không nên chênh lệch nhiều như thế mới đúng, chỉ mới một thời gian mà cô nàng này lại tăng thực lực lên một bậc rồi?"
Liếc nhìn bảng trạng thái của nữ nhân bên người, Trần Lâm cũng không khỏi âm thầm hâm mộ:


Bảng trạng thái:
Tên: Tô Thường Nguyệt.
Tuổi: 25/110.
Linh căn: Song linh căn (Lôi, Hỏa).
Công pháp: Tử Vân Quyết.
Kỹ nghệ: Chế phù (cấp cao), Bày trận(cấp cao)
Tu vi: Luyện khí chín tầng.
Kỹ năng: [ Đồng cam cộng khổ ], [ Đồng khí liên chi ].


Kho đồ chung: Bồi khí đan10, Ngoại Môn Lệnh Bài2, Thiết Tinh Kiếm1, Thiết Tinh Thương1, Phiếu GACHA*20...
Nếu có người ngoài nhìn vào bảng trạng thái của hắn và cô gái này vậy hẳn là sẽ rất sớm phát hiện cả hai giống nhau đến lạ thường, chỉ khác ở tên, tuổi, cùng tu vi.


Đối với cái này, Trần Lâm cũng không có gì để nói bởi vì hắn và cô nàng này là tình huống tương đối kỳ hoa một chút.
(Bắt đầu hồi tưởng)
Hắn ban đầu cũng không phải người thế giới này, chỉ là cũng không phải xuyên không tới mà hẵn giống như là chuyển kiếp thì đúng hơn.


Kiếp này hắn đầu thai tương đối tốt, trở thành hoàng tử của một quốc gia phàm nhân, lúc đầu hắn cũng không có bất kỳ ký ức đặc biệt gì, chỉ khi tới năm mười tuổi mới đột nhiên bắt đầu nhớ lại bản ngã kiếp trước.


Đối với thân phận của mình ở đời này, Trần Lâm từng hưng phấn thật lâu, dù sao trở thành hoàng tử, thân phận cao quý, hắn liền không cần lại lo cơm ăn áo mặc có thể sống bê tha tới khi ch.ết, bù đắp kiếp trước mặc dù cũng không nghèo túng nhưng áp lực công việc quá lớn khiến hắn trực tiếp sập bàn hưởng dương 30 tuổi.


Chỉ là qua không bao lâu, Trần Lâm liền phát hiện thế giới này cũng không đơn giản như hắn nghĩ, đây cũng không phải là một thế giới phong kiến bình thường mà là một thế giới tồn tại lực lượng siêu phàm, vạn vật đều có cơ hội tu luyện đạp lên con đường tu tiên từ đây năm giữ lực lượng to lớn, có thể bài sơn phá đảo, đấu chuyển tinh di...


Đã có thể sống lại một đời, thế giới này lại càng đặc sắc như thế, vì vậy hắn không cam lòng cứ thế mà tầm thường, hắn muốn thử xông một tuyến tiên phàm.


Đáng tiếc, mơ mộng thì tuyệt đẹp nhưng hiện thực là tàn khốc, đợi đến ngày sinh nhật mười hai tuổi, hắn được quốc sư là một vị đệ tử của tông môn trấn thủ hoàng cung kiểm tr.a qua linh căn.


Sau đó Trần Lâm liền vừa vui vừa buồn, vui là hắn thế mà thật sự là người có linh căn, phải biết trong vạn, có khi chục vạn người phàm cũng chưa chắc có được một người có linh căn, đây vốn dĩ là chuyện tốt, đáng tiếc hắn lại là "Ngũ Linh Căn".


Dựa theo quy định của tông môn, "Ngũ Linh Căn" mặc dù có thể tu luyện nhưng lại quá phế vật, đào tạo hoàn toàn không có lời, vì vậy tông môn tuyển chọn đệ tử bình thường cũng không thu loại linh căn này.


Chỉ là trong cái rủi có cái hên, mặc dù hắn là "Ngũ Linh Căn", là rác rưởi trong mắt tông môn nhưng lại là châu báu trong hoàng tộc, Hoàng Đế mặc dù bình thường không chú ý hắn lắm nhưng khi biết hắn có linh căn sau cũng lấy ra vô số bảo vật để đi một phen thủ tục thành công đem hắn đưa vào tông môn để tu luyện.


Ban đầu Trần Lâm biết được tin cũng mừng rỡ vô cùng, ảo tưởng chính mình là một vị nhân vật chính, mặc dù thiên phú tu luyện kém một chút nhưng chỉ cần hắn chịu phấn đấu thì tuyệt đối cũng sẽ không so ai thua kém.


Ừm, kết quả thì, sau ba năm phấn đấu, Trần Lâm chợt nhận ra, mình hình như thật sự là một tên phế vật real.


Ba năm phấn đấu tu luyện, song khi nhìn lại, Trần Lâm chợt phát hiện chính mình hình như cũng sắp chạm được mục tiêu ban đầu "Không thua kém ai", chỉ là hắn thiếu mất chữ "Không" thành ra hắn khi ấy liền là "So ai đều thua kém".


Đóng cửa, chỉ dựa vào phúc lợi tối thiểu của tông môn chu cấp cho để tu luyện thì tiến độ như rùa bò, Trần Lâm có lần liền mạo hiểm ra ngoài lịch luyện tìm kiếm cơ duyên, hắn cảm thấy ông trời hẳn là công bằng, nếu đã lấy đi thiên phú của hắn vậy hẳn phải bù đắp lại phương diện may mắn cho hắn nha, vì vậy hắn liền tiến vào Xuyên Vân Sơn, một ngọn núi khổng lồ trong địa bàn tông môn để tìm kiếm tài nguyên tu luyện.


Chỉ là hắn tiến vào không đến ba ngày, tài nguyên không thấy đâu, yêu thú thì lại gặp một đám lại một đám kém chút lưu lại mạng nhỏ của hắn, qua chuyện này, Trần Lâm mới tuyệt vọng nhận ra hắn dường như không thích hợp nơi này lắm, kiếp trước hắn chỉ là một thanh niên lập trình viên bình thường, hai tay cả ngày không phải dùng để gõ phím trên công ty thì là đang gõ phím chửi nhau trên mạng , công việc nặng cũng không có làm nhiều, chứ đừng nói đến chuyện tranh đấu chém giết.


Nói thiên phú không có thiên phú, nói vận khí không có vận khí, nói bản lĩnh hắn càng không có bản lĩnh, sợ ch.ết, sợ khổ, không có tí huyết tính nào mà người tu đạo phải nghịch thiên mà đi nên có, Trần Lâm mới phát hiện hắn dường như thật sự là "phế vật" như trong lời đánh giá của Quốc Sư, mà đây dường như cũng không phải nguyên nhân chỉ đến từ Ngũ Linh Căn mà còn đến từ vấn đề trên tâm tính của hắn.


Ba năm nổ lực tu luyện thế mà chỉ có đạt tới luyện khí một tầng, hắn kém một chút liền không giữ được thân phận đệ tử tạp dịch, phải nhờ lão cha ra sức lại cống hiến một đám bảo vật cho quản sự của tông môn hắn mới được đặc cách cho tiếp tục ở lại, nhưng mặc dù còn có thể tiếp tục ở lại tông môn nhưng tâm tình thất vọng là hoàn toàn không tránh được.


Trải qua hiện thực đả kích, hắn sớm liền quyết định nếu đời này hắn chỉ có vậy liền để vậy đi, có lẽ hắn sẽ tiếp tục tại trong tông môn ăn nhờ ở đậu đến khi tuổi già sức yếu bị tông môn phái ra ngoài quản lý chút tài sản sau đó liền ngủm lại thử đầu thai phát nữa xem, biết đâu hắn sẽ thành con tiên đế, ai mà biết được?


Câu chuyện của hắn có lẽ sẽ thật kết thúc như vậy nếu trong năm ấy hắn không nhận được tình báo quan trọng mà lão cha làm Hoàng đế gấp rút sai người đưa tới.






Truyện liên quan