Chương 2: Nhân sinh quá khổ, chỉ có chui chạn mới có tiền đồ

Dựa theo lão cha nói, vừa qua tông môn đã tiến tới quốc gia của hắn tiến hành tuyển chọn đệ tử với quy mô lớn.
Hoàng Đế có nhiệm vụ phải hỗ trợ tụ tập thiếu niên thiếu nữ dưới mười tám tuổi trên toàn quốc tới kiểm tr.a linh căn.


Đối với chuyện này, lão cha cũng không có nói gì cũng chỉ theo lệnh của tiên nhân mà làm, bắt đầu chỉ thị quyền thần dưới trướng tụ tập nhân số tới kinh đô kiểm tr.a linh căn.


Không thể không nói, lão cha cũng rất ra sức, công việc tiến độ đều rất tốt, hắn thậm chí vì làm hài lòng tiên nhân mà ngay cả thị nữ, tỳ nữ cùng nô lệ, binh lính đủ điều kiện đều góp đi vào.


Phải biết đấy là tài sản riêng của Hoàng Đế mà không phải là người bình thường, nếu hắn không muốn thì về lý người trong tông môn cũng không tiện nói gì.
Chỉ là chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như trong một đám nô lệ cùng tì nữ thật có người kiểm tr.a ra linh căn.


Mà lại không chỉ là linh căn bình thường mà là hạt giống cực tốt "Song Linh Căn", đồng thời một trong hai linh căn còn là linh căn dị biến "Lôi Linh Căn".


Chuyện này có thể là dọa cho Hoàng Đế lão cha sợ quá đỗi, bởi dựa theo hắn điều tr.a một chút, thì cô bé này vốn là tì nữ ở phòng cũi, đãi ngộ trước đó đều rất tệ, bị đối xử rất thảm, mặc dù không phải hắn trực tiếp ra tay nhưng đối phương muốn trả thù hắn sợ rằng trốn không khỏi.




Vì vậy lão cha liền đưa trước phong thư cho hắn nghĩ cách chiếm trước tiên cơ hoặc là chén ép đối phương chí tử không cho phát triển, hoặc là tại lúc đối phương còn nhỏ yếu tìm cách bù đắp để xóa bỏ nhân quả lúc trước.


Chỉ là Trần Lâm có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như thế sao?
Hắn khi đọc xong phong thứ ấy liền mắt chợt sáng lên hồi lâu.


Hắn biết được làm người phải biết rõ chính mình ở đâu, hắn hiện tại trong tông môn mặc dù có một chút mối quan hệ, không đến mức bị chèn ép nhưng nếu cứ tiếp tục như thế hắn sợ rằng sẽ tầm thường một đời mất.


Vì vậy chẳng thà bây giờ liều một phen tranh thủ lúc đối phương còn chưa tiến vào nhiều người tầm mắt hắn liền thu về tay mình đợi sau đối phương phát triển thành thục hắn chẳng phải là có một cái chạn lớn để chui, thành tựu một đời Chạn Vương sao?


Mặc dù hắn đoán theo chiều hướng phát triển ấy, đợi đối phương lớn lên, suy nghĩ thành thục hiểu được hành động nhân lúc nhà cháy mà hôi của của hắn rất có thể sẽ khiến đối phương chán ghét, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể rút kiếm chặt hắn cũng nên.


Nhưng biết sao được, người ở đời thân bất do kỷ, hắn không làm người khác sẽ làm, chẳng thà hiện tại liều một phen, thành công hắn liền sẽ sống vui sướng sảng khoái một đời, thất bại cao lắm liền là ch.ết hoặc là đâu lại trở về đấy, tiếp tục sống tạm bợ qua ngày.


Chỉ là như vậy cũng tốt hơn không làm gì rất nhiều, ít ra nếu có thất bại mà ch.ết hắn vẫn có thể mỉm cười không hối tiếc mình vì bản thân đã cố gắng chui chạn, chỉ là thất bại mà thôi.


Chuyện sau đó đến cũng nhanh đi cũng nhanh, mặc dù kiếp trước không phải là phức boi vác súng càn quét khắp thành phố vân vân nhưng cũng tán đổ qua vài đối tượng, chút kinh nghiệm tình trường vẫn là có, nhất là sau đó hắn liền phát hiện cô bé này mặc dù đã thành tu sĩ luyện khínhưng sự tự ti về thân phận vẫn còn tồn đọng dẫn đến nàng dường như đối với hắn thân làm hoàng tử vô cùng kính ngưỡng, tựa như nàng mới là người trèo cao ở đây dẫn đến hắn đạt được trái tim thiếu nữ càng thêm dễ dàng vô cùng, chẳng mấy chốc mà cả hai đã trở nên thân mật vô gian.


Mặc dù hành động của hắn lúc này nếu đặt ở kiếp trước rất dễ ngồi bóc lịch mục xương, nhưng dù sao đây cũng là thế giới phong kiến cổ hủ, hoàn cảnh lúc này của hắn cũng không lạc quan khiến Trần Lâm cũng không lo được nhiều đến thế, hắn chỉ có thể bảo lưu lại chút ranh giới đạo đức cuối cùng, không làm mấy chuyện tà ác quá mức vi phạm luân lý.


Nhưng vốn tưởng rằng chuyện tốt của hắn đã tới xong, ai ngờ lại có chuyện càng tốt hơn tới tiếp.
Hắn cùng thiếu nữ ngây thơ kia lâm vào tình ái không bao lâu, bàn tay vàng mà hắn hàng ngày ao ước thế mà thật sự tới.


[Keng, chúc mừng kí chủ tìm được "chân mệnh sở thuộc" của mình, hệ thống " Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn" kích hoạt thành công]
Bảng trạng thái:
Tên: Trần Lâm.
Tuổi: 15/90
Linh căn: Ngũ linh căn (Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ).
Công pháp: Luyện Khí Quyết.
Tu vi: Luyện khí một tầng.
Kỹ năng:


Kho đồ chung: Phiếu GACHA*20
Bảng trạng thái:
Tên: Tô Thường Nguyệt.
Tuổi: 11/80
Linh căn: Song linh căn (Lôi, Hỏa).
Công pháp: Tử Vân Quyết.
Kỹ nghệ:
Tu vi: Linh Khí Nhập Thể
Kỹ năng:
Kho đồ chung: Phiếu GACHA*20


Phải biết hắn thế nhưng là đã tuyệt vọng đối với chuyện bàn tay vàng, thậm chí còn từng thầm khinh bỉ những quyển truyện bịp người ở kiếp trước.
Nhưng khi chính mình có bàn tay vàng, Trần Lâm cũng không biết diễn tả tâm tình của mình thế nào, có lẽ là vô cùng kích động đi.


Chỉ là rất nhanh, hắn liền từ kích động chuyển thành ngạc nhiên, bởi lẽ sau bảng trạng thái của hắn thế mà còn có bảng trạng thái của thiếu nữ kia, chỉ là rất nhanh ngạc nhiên của hắn liền biến thành kinh hãi bởi lẽ thiếu nữ gọi Tô Anh Nguyệt ấy thế mà cũng có thể nhìn thấy bảng trạng thái của đối phương cùng bảng trạng thái của hắn.


Điều này dọa cho Trần Lâm hết hồn hồi lâu bởi lẽ kiếp trước hắn chưa từng thấy qua kịch bản dạng này, cũng không khó hiểu, dù sao bàn tay vàng là bí mật lớn nhất của bất kỳ xuyên việt giả nào, nếu như có một tia ngoài ý muốn dẫn đến bị tiết lộ ra ngoài, vậy bọn hắn sắp tới rất có thể chuẩn bị đối mặt với tình huống vạn kiếp bất phục.


Chỉ là rất nhanh hắn liền bình ổn tâm tính lại đồng thời nghiêm túc quyết tâm.


Chuyện nếu đã tới đường này liền đã không có chỗ quay đầu, nếu bàn tay vàng của hắn không là của bọn hắn có thể cùng hưởng vậy thì cứ như thế đi, hắn sau này đào tạo lại đối phương một chút cho giống người có bàn tay vàng là được.


Mặc dù đối với việc bàn tày vàng không phải là độc quyền của mình rất thất vọng nhưng chuyện sau đó khiến cho một tia thất vọng nhỏ nho kia chợt bốc hơi không còn.
Bởi hắn dùng 20 phiếu Gacha kia rút được một chút vật phẩm dùng tốt cùng hai cái thần kỹ màu vàng kim nhìn có vẻ sảng khoái vô cùng:


[ Đồng cam cộng khổ ]
( Đồng cam cộng khổ: Tất cả hiệu ứng bất lợi và có lợi mà một trong hai người nhận phải đều sẽ được chia đều cho cả hai cùng gánh vác.)
[ Đồng khí liên chi ]


( Đồng khí liên chi: Tất cả cảm ngộ, tu vi, ký ức, giác quan, buff... đều có thể được chia sẻ cho nhau, tuy hai mà một, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.)
Một khoảng thời gian sau đó, lợi dụng [ Đồng khí liên chi] hiệu quả sau, Trần Lâm mới biết thế nào là tu luyện khoái hoạt.


Có thiên tài như Thường Nguyệt gánh hắn tiến lên, mặc dù tốc độ tu luyện của cả hai là trung bình cộng nhưng không thể không nói linh căn của Thường Nguyệt thật sự là quá kinh khủng, dù cho có bị "Ngũ Linh Căn" như hắn kéo chân sau thì tốc độ tu luyện của đối phương cũng vượt qua "Tam Linh Căn" một chút, chẳng khác nào khiến cho hắn cũng nháy mắt từ phế vật "Ngũ linh căn" trở thành người ưu tú "Tam Linh Căn".


Điều này khiến Trần Lâm vui sướng khôn cùng, âm thầm vui vẻ bản thân lại có bàn tay vàng mạnh mẽ đến vậy. đồng thời còn có Tô Anh Nguyệt, hắn nhìn đối phương càng lúc càng trìu mến, tương lai sợ rằng sẽ đến tình trạng muốn dứt bỏ với đối phương cũng không được mất.


À không đúng, người có thể bị vứt bỏ ở đây là hắn mới phải, dù sao bình thường không có vị thiên tài nào chịu đựng được mình bị một tên phế vật kéo chân sau.
Nếu đổi lại là hắn hắn cũng không làm được, dù là người yêu cũng không được.


Điều này khiến cho Trần Lâm có chút sợ hãi mà suy nghĩ miên mang hồi lâu.
Nhưng thái độ của Thường Nguyệt lại vượt qua tưởng tượng của hắn, nàng không chỉ không bất mãn mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ hào hừng vì có thể hổ trợ hắn, hoàn toàn không có chút tiêu cực nào.


Điều này khiến cho hắn cũng chợt bị cảm động bùi ngùi không thôi, cảm xúc trong lòng rối loạn vô cùng.
May mắn, vui mừng có, nhưng càng nhiều vẫn là hổ thẹn cùng bi ai bởi hắn không thể làm được như những gì Thường Nguyệt làm cho hắn.


Nhưng có lẽ từ giờ hắn có thể thay đổi, nếu trước đó hắn không thể yêu nàng như cách nàng đối với hắn, vậy từ giờ tới mãi mãi về sau hắn tuyệt đối phải làm được, không, không chỉ phải làm được mà còn phải làm được gấp đôi, gấp ba để không thẹn với bản thân cũng không thẹn khi đối mặt với khuôn mặt có chút ngây thơ nhưng tràn đầy kiên định đang nhìn chằm chằm hắn và thề sẽ bảo hộ hắn cả đời dù có chuyện gì đi chăng nữa.






Truyện liên quan