Chương 14: Tuổi thơ táo bạo

"Ý của ngươi là muốn ta mang theo bao tải đi bắt cóc vài người về để làm nhân viên cho của hàng sao?"
"Nhẹ nhàng một chút đi, dù sao ta cũng định làm ăn chính thống, có trả lương có bao ăn đàng hoàng."


"Chính thống thế sao ngươi không đăng tin tuyển người đi, bộ nhìn ta giống HR lắm sao mà bảo ta đi tìm người về cho ngươi sai vặt?"
Nghe vậy Trần Lâm cũng có chút lúng túng, dù sao hắn cũng biết Thường Nguyệt không thiện ăn nói, đi tuyển người rất khó tìm được nhân tài thật sự.


Nhưng cũng hết cách, hắn quả thật có thể đi tuyển người để làm thương nghiệp, nhưng dù sao bí mật của hắn quá nhiều, Trần Lâm cũng không dám thật đem đồ tốt ra bán, vì thế mấy cửa hàng hắn thu từ Diệp Vô Nhai chỉ có thể làm ăn qua loa, trọng điểm cần kinh doanh là hai nhà cửa hàng hắn có sẵn từ trước.


Trần Lâm không định ra mặt làm chủ, nên chỉ có thể kêu Thường Nguyệt tới đảm nhận chủ sự, vì thế nàng buộc phải tự đi chọn người, dù sao mặt ngoài hắn và đối phương hiện tại đang bất hòa, Trần Lâm cũng không dám để lộ cái đuôi nếu không hắn sẽ bị đá ra khỏi vòng nhân mạch hiện tại, từ đó mất đi nguồn thu thập tình báo nội bộ liền lỗ lớn lắm.


Nghĩ vậy, Trần Lâm chỉ có thể ôn hòa an ủi nói:
"Này còn không phải vì ta tin tưởng ngươi sao, dù sao người tài sắc vẹn toàn như ngươi lại chẳng lẽ ngại mấy chuyện cỏn con thế này?"


Nghe vậy, mặc dù biết đối phương đang cố tình tâng bốc chính mình, nhưng sắc mặt Thường Nguyệt cũng dễ chịu một chút, chỉ là mặt ngoài vẫn giả bộ bất mãn:
"Hừ, dẻo miệng."
Nghe vậy Trần Lâm liền mỉm cười biết cô nàng này đã chịu làm việc, hắn cũng nhẹ nhàng nói thêm:




"Này dù cũng quả thật khổ cho ngươi, nhưng hai cửa hàng kia đã để trống hơn một năm, cứ bỏ bê như thế bên quản lý nội vụ thành Thiên Nguyên lại tưởng chủ nhân sản nghiệp đã gặp nạn nên thu hồi lại thì rắc rối lắm, nên hiện tại bắt đầu kinh doanh cũng không sớm, dù sao ngươi cũng sắp Trúc Cơ, đến lúc đấy chỉ vẽ phù cũng không góp nỗi tài nguyên tu luyện cho ngươi, nên nếu không muốn tương lai phải bôn ba khắp nơi thu thập tài nguyên thì hiện tại xây dựng thương nghiệp là điều cần thiết nha."


"Ngươi nói vậy là có ý gì, ý là ta không chỉ ăn bám còn ăn hại khiến ngươi sắp nuôi không nổi ư?"
"..."


Lại dỗ dành, lại tâng bốc một hồi, lại khẳng định hắn chỉ có mỗi tiểu công chúa Thường Nguyệt, sao lại tiếc chút linh thạch để nuôi đối phương... nói đến khi miệng đắng lưỡi khô mới khiến cô vợ trẻ hài lòng chịu làm việc, Trần Lâm mới thở dài thu ý niệm trở về.


"Chậc chậc, quả nhiên nữ nhân ở thế giới nào cũng giống nhau, làm nũng và kiếm chuyện đều đã thành bản năng."


Càm ràm một hai câu, Trần Lâm liền đi về động phủ kiểm tr.a trận pháp chuẩn bị cho giao dịch, mặc dù tự tin vào tay nghề của mình nhưng ngoài ý muốn ai mà biết được, kiếp trước code xong và chạy được dự án trong buổi tối, sáng mai lên trình bày với sếp thì code lại bug hắn đã bị một lần liền tởn tới già.


Mặc dù mọi người trong phòng ban đều là người trong ngành đều bị trường hợp này một hai lần rồi nên cũng không trách hắn, nhưng Trần Lâm lúc ấy da mặt còn mỏng liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảm giác như đang đội quần mà đi về chổ ngồi vậy.


Vì vậy để giao dịch sắp tới có thể ổn thỏa đảm bảo vạn vô nhất thất, Trần Lâm định kiểm tr.a kỹ lưỡng một lần.
...
Mà phía bên kia, Thường Nguyệt sau khi hoàn thành buổi rèn luyện liền thu xếp đồ đạc cần thiết. Nếu đã nhận việc xong nàng cũng định làm cho ngay ngắn đàng hoàng.


Vì vậy Thường Nguyệt liền đi tới "Chấp sự đường" nhìn nhiệm vụ hôm nay một chút.
Đến ngọn núi nơi đặt trụ sở của "Chấp sự đường", chỉ nhìn từ xa Thường Nguyệt liền có thể trông thấy nhiều người tấp nập tới lui, dạng người gì cũng có.


Có người thần sắc tràn đầy lăng lệ nhìn ai cũng tựa như đang thiếu nợ hắn vậy, xem là biết không dễ chọc, có người thì nhìn tương đối rụt rè đi đứng cẩn thận, bộ dáng tựa như cừu non ai cũng có thể khi dễ bắt nạt, Thường Nguyệt đoán này hẵn là đệ tử mới nhập môn không lâu.


Ngoài ra còn có từng nhóm đệ tử không ngừng gào lên tuyển người đồng hành làm một chút nhiệm vụ nguy hiểm, đa phần là đi săn yêu thú, có một vài cá biệt thì cần đi sâu vào Vạn Yêu Sơn Mạch để tìm kiếm linh dược quý hiếm, đãi ngộ cũng cực tốt lại không có yêu cầu khắc nghiệt về tu vi.


Nghe vậy Thường Nguyệt không khỏi nhìn đội ngũ muốn tiến vào Vạn Yêu Sơn Mạch một chút.
"Ừm đội ngũ này không tệ lắm, người ch.ết thay cũng đủ nhiều, xem ra là đám ma cũ đã có kinh nghiệm không ít."


Nhìn mười mấy tên đệ tử mới, tu vi không cao nhưng vô cùng hứng khởi và quyết tâm xin gia nhập đội ngũ tìm dược kia mà không biết bản thân đang đi lên dây thép mỏng, bên dưới là vực sâu ngàn trượng ngã một cái là trực tiếp đi đầu thai.


Nhưng dù biết vậy Thường Nguyệt cũng không định đi ra ngăn cản.
Cũng không phải nàng lạnh lùng hay tàn nhẫn không để ý sự sống ch.ết của đồng môn, mà chỉ đơn giản là không nhất thiết phải làm thế.


Dù sao mạo hiểm luôn đi đôi với lợi ích, có lẽ là nguy hiểm của người này nhưng đó sao lại không phải là kỳ ngộ của người khác cơ chứ, nàng biết bởi nàng đã từng trốn Trần Lâm gia nhập đội ngũ tương tự để tìm kiếm linh dược nhằm giúp cho cả cuộc sống cả hai dễ dàng hơn, sau đó cũng bị yêu thú đuổi chạy trối ch.ết, cũng gặp kỳ ngộ kiếm được linh dược quý hiếm sau đó bị đồng đội ngấp nghé muốn giết người đoạt bảo cuối cùng bằng vào trận pháp mang theo để phòng thân cùng lượng linh phù phong phú mới chơi ch.ết đám sư huynh sư tỷ lúc ấy thành công lếch xác về tông môn.


Mặc dù rủi ro cao kinh người, nhưng cũng rất kích thích, đồng thời cũng rất có lợi cho đệ tử mới nhập môn nhanh chóng thành thục, không phải sao, từ ngày phục dụng xong linh dược thành công tẩy luyện thân thể một lần, thiên phú càng tốt khiến tu vi nàng tăng nhanh vô cùng hoàn toàn sánh ngang thậm chí vượt qua phần lớn đệ tử thế gia có tài nguyên cung cấp không ngừng.


Trải nghiệm chổ tốt như thế khiến nàng từng không chỉ một lần đầu chợt nóng lên muốn lại làm thêm một vố nữa, đáng tiếc từ sau vụ đó Trần Lâm liền bắt đầu quản quá nghiêm khiến nàng không còn chổ trống để chui.


Nhưng dù sao quả nhiên bất kỳ thứ gì tồn tại đều có ý nghĩa của nó, những tổ đội hố người mới như vậy chỉ cần không làm quá mức khiến đại lượng đệ tử thương vong, tông môn cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao nếu thiệt hại chút hạt giống tông môn có thể tuyển thêm, nhưng nếu thành công ma luyện ra được một tên đệ tử xuất sắc, lúc đó tông môn liền kiếm lớn.


Vì vậy lại nhìn đội ngũ ác tâm kia một chút, xác định không có người quen bị hố Thường Nguyệt liền quay người không để tâm nữa mà nhấc chân tiến vào sảnh giao nhiệm vụ.


Không thể không nói, mặc dù Thường Nguyệt không cảm giác bản thân có gì khác lạ, nhưng trong mắt người ngoài hình tượng của nàng vẫn tương đối đặc biệt.


Cả ngươi mang theo chiến giáp đen tuyền, mái tóc đỏ rực như lửa phấp phới trong gió tựa như chiến kỳ đang tung bay khiến nàng tựa như một vị tướng quân bách chiến bách thắng vừa xông pha chiến trường, nếm qua đủ máu và lửa.


Khí chất không thể không nói là vô cùng đặc sắc, mặc dù dung mạo Thường Nguyệt cũng rất xinh đẹp nhưng trong tông môn, nữ đệ tử xinh đẹp hơn nàng tuyệt đối có bó lớn, nhưng xét về độ nổi tiếng Thường Nguyệt liền không kém bất kỳ ai bởi phong cách ăn mặc đặc biệt của nàng trong ngày thường cùng lịch sử đen vô cùng đặc sắc của nàng.






Truyện liên quan