Chương 42: Phường thị

"Giáp Luyện Tập" là phần thưởng nàng nhận được khi Trần Lâm và nàng giải quyết được nhiệm vụ đẳng cấp tím xuất hiện khi nàng tiến vào Vạn Yêu Sơn Mạch.


Này phải nói là tương đối may mắn, vì mặc dù không phải cứ nhiệm vụ màu gì sẽ cho phần thưởng tương ứng với màu đó nhưng đa phần trường hợp là thế.
Nhưng nhiệm vụ tím lại cho phần thưởng màu vàng, Thường Nguyệt và Trần Lâm cũng khá ngạc nhiên.


Chỉ là trải qua nghiên cứu một thời gian, Trần Lâm đoán này hẵn là do cơ chế phân loại của hệ thống.
Bởi vì trừ màu trắng và màu vàng, các vật phẩm hoặc kỹ năng của các màu còn lại đều sẽ bị hàng một cấp khi người dùng đột phá lên cảnh giới cao hơn.


Nhưng vì "Giáp Luyện Tập" nó cũng không có đặc điểm sẽ bị hàng cấp, nghĩa là cảnh giới nào cũng dùng tốt, và tác dụng lại không nhỏ không thể xét là màu trắng nên được phán định là vật phẩm màu vàng kim, nhưng sự thật thì tác dụng của áo giáp này kém xa vật phẩm màu vàng kim chân chính.


Chỉ là dù vậy, Thường Nguyệt cũng yêu thích vô cùng. Thậm chí vì cảm thấy cái tên "Giáp luyện tập" nghe củ chuối quá, nên nàng còn đặc biệt đặt cho bộ giáp đen này một cái tên mới là "Hắc Kim Trọng Giáp", đồng thời mang theo mỗi lúc mỗi nơi khi ra ngoài và chỉ cởi ra khi cần nghỉ ngơi một chút.


Cũng nhờ có giáp này mà Trần Lâm mới dám để cho Thường Nguyệt ra ngoài thường xuyên, bởi lẽ là vật phẩm cấp cao nên độ cứng và độ bền của giáp rất tốt, lại còn có cơ chế đỡ hộ công kích chí mạng, tháo ra còn có thể buff chiến lực gấp rưỡi cho người mặc, là một át chủ bài quan trọng.




Vì vậy để thuận tiện sắp tới chuẩn bị tiến vào phường thị, Thường Nguyệt dù là dùng bữa cũng không tháo giáp xuống nhưng vẫn ăn uống ngon lành như thường.
"Tiểu thư, người định đột nhập vào phường thị này làm gì vậy, không phải định ăn cướp ai đấy chứ?"


"Hừ, nói nhăng nói cuội cái gì đấy, ta vào đó là muốn làm kinh doanh, muốn kiếm tiền đầy bát."
"Ồ..."
Tử Lăng không nói gì thêm, liền tiếp tục cắm mặt ăn lẩu.


Mặc dù lần đầu nhìn thấy nổi lẩu kiểu Haidilao này có chút đáng sợ, tựa như một nồi chứa đầy máu tươi pha loãng của ai đó, nhưng khi ăn vào mới biết được thì ra vị cũng không tệ.


Thường Nguyệt cũng mau chóng ăn xong, liền lần nữa lại gần trận pháp, chuẩn bị thực hiện một chút thao tác chuyên nghiệp để giải trận.
Mặc dù từng bộ đại trận một khi dựng thành đều sẽ bị Trận Pháp Sư cố tình che đậy để kẻ địch không có cách nào nghiên cứu.


Nhưng ".Flut" của Trần Lâm thật sự hữu dụng, bằng cách sử dụng mười mấy cái trận bàn để làm RAM xử lý, Thường Nguyệt dễ dàng coding ra một phần mềm tấn công Brute Force đơn giản để giải mã và sắp xếp lại các linh văn bị ẩn đi.


Dù sao ở thế giới này cũng không có ngành mật mã và bảo mật, mọi người dù có muốn ẩn tàng cũng chỉ có thể thực hiện một số phương pháp đảo lộn linh văn đơn giản để che đậy, nếu đổi lại là Trận Pháp Sư bình thường muốn phá trận, cần phải nghĩ nát óc đồng thời không ngừng thử lỗi.


Nhưng có thứ tiện lợi như thuật toán giải mã, mọi thứ liền đơn giản hơn rất nhiều. Không mất quá lâu để chương trình của Thường Nguyệt giải mã thành công trận pháp này và đưa nó hồi phục lại trạng thái cơ bản và trực quan nhất, này nghĩa là nếu nàng có thể tùy ý cài thêm linh văn của mình vào trận pháp này, từ đó có thể nắm quyền kiểm soát trận pháp.


"Hắc hắc, quá đơn giản, sớm thôi thế giới này rồi sẽ biết đến Hacker vĩ đại nhất tu tiên giới aka Tô Thường Nguyệt haha."
Tự sướng một hồi, cảm thấy yy đủ rồi, Thường Nguyệt liền dắt Tử Lăng bước ra khỏi vách đá, nhưng cũng không bị rơi xuống vực sâu mà chợt có một con đường hiện ra dưới chân.


Thuận theo con đường này, cả hai đi tới vách đá đối diện, lại theo chỉ dẫn tiến vào một hốc tối, không gian liền chợt thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vốn là mặt đất khô cằn cũng đột nhiên um tùm cỏ tươi, cây cối xum xuê, không khí trong lành.


Từ đây nhìn ra xa có thể thấy một chổ thành trấn tương đối lớn có không ít người ra vào tấp nập, Thường Nguyệt liền biết đó là phường thị nàng tìm kiếm.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi thấy chút việc đời."
...


Lần đầu tiên tiến vào phường thị của tu sĩ, Tử Lăng có chút hiếu kỳ quan sát khắp nơi.


Chổ này ngoại trừ thường thấy được một chút người ăn mặc kỳ quái, thì còn có rất nhiều thứ đặc biệt mới lạ, phù chú, đan dược, linh khí,... bày bán khắp nơi tựa như buổi họp chợ nàng thường thấy ở thành trì bình thường.


Không để ý Tử Lăng đang tựa như gái quê mới lên thành phố, Thường Nguyệt nhanh chóng đánh giá địa thế nơi này liền ngăn lại một người qua đường hỏi:
"Huynh đệ, ta cho hỏi chút muốn bày gian hàng ở đây cần đi liên hệ với ai đâu."


"Muốn bày gian hàng? Đi thẳng rẹo phải, trung tâm quảng trường là Chấp Sự Lâu, đến đấy đăng kí đi."
"Cảm ơn huynh đệ, làm phiền rồi."
Nói xong liền vui vẻ dắt theo Tử Lăng đang nhìn chằm chằm một gian hàng bán khôi lỗi đi tới địa điểm tán tu kia nói.


Bởi vì là nơi quản lý của cả phường thị to lớn này, Thường Nguyệt rất mất công mới chen vào qua được đám đông để đăng ký bày gian hàng.
"Gian hàng có ba cấp, thấp, trung, cao, mỗi cấp càng cao vị trí cách địa điểm phồn hoa càng gần, giá là 30, 50, 100 linh thạch một ngày, ngươi chọn cái nào?"


"Đắt thế? Thế khu cấp cao có nhiều Luyện Khí hậu kỳ không?"
"Có, mà nói đúng hơn là nơi đó là chổ Luyện Khí hậu kỳ tụ tập, tu vi dưới Luyện Khí hậu kỳ rất ít vãng lai tới."
"Tốt, vậy cho ta gian hàng cấp cao đi, ta thuê năm ngày."


"Tốt, đây là bằng chứng thuê, giữ cho kỹ mất thì phải đóng tiền làm lại."
Xử lý xong thủ tục, Thường Nguyệt đi ra cùng Tử Lăng đứng đợi bên ngoài hội hộp.
"Đi, chúng ta cùng mở cửa hàng đầu tiên nào."


Cả hai đi tới gian hàng đã đăng ký, quả thật là khu vực gần trung tâm nhất, có rất nhiều Luyện Khí hậu kỳ tới luôi, Thường Nguyệt liền không còn lo lắng bắt đầu bày hàng.
Đầu tiên nàng định bán tháo mười mấy hai chục bộ tiểu trận Trần Lâm giao.


Được phân chia làm bốn loại trận pháp, "Tụ Linh Trận", "Huyễn Linh Trận", "Ngũ Hành Hóa Trận" và "Tam Tài Hóa Trận".


Mặc dù không đa dạng lắm, nhưng những trận này đều là những tiểu trận tương đối đại chúng, ai cũng cần, ai cũng dùng được, vì vậy sau khi Thường Nguyệt niêm yết giá liền có một chút người hiếu kỳ tới nhìn xem.
"Lão bản, bộ "Tụ Linh Trận" này giá bán như nào?"


"Ngươi bị mù không thấy bảng giá to hơn cái mặt ngươi ở bên cạnh à?"
"Ngươi, ngươi mẹ nó làm buôn bán như thế?"


"Ta làm buôn bán như thế đấy, mua hay không mua, không mua thì cút, đừng đứng đây chướng mắt ta, làm như lão nương không thấy nước dãi của quỷ nghèo nhà ngươi sắp tràn khỏi mồm rồi vậy, định ép giá ta? Không có đâu."


Nghe vậy, vị tu sĩ mở hàng liền bị mắng cho á khẩu, quả thật hắn rất thèm nhỏ dãi "Tụ Linh Trận" này, có thứ này, tương lai hắn Trúc Cơ sẽ có thêm không ít tỉ lệ thành công.
"Chỉ là giá này cũng quá mắc đi, một bộ tiểu trận một người dùng liền đáng giá một vạn linh thạch?"


"Hừ, trận này đáng giá một vạn linh thạch đấy rồi thì sao? Ngươi có bản lĩnh thì đi chổ khác mua thử xem có nơi nào bán giá rẻ hơn không?"
"Nhưng ta không có nhiều linh thạch như vậy, không ấy lão bản xinh đẹp ưu đãi một chút ta liền mua trận này có được không."


"Haiz, thật là hết cách, chỉ khuyến mãi một ngàn linh thạch thôi đấy."
"Được được, ta mua."
"Tốt, của ngươi một vạn một ngàn linh thạch, không nợ, không ký sổ, hiện tại giao linh thạch đi."
"..."






Truyện liên quan