Chương 43: Tiếp thị khó khăn

"Mẹ nó khuyến mãi từ một vạn lên một vạn mốt, ngươi làm buôn bán kiểu gì đấy?"
"Đố ngươi biết đấy."
Lần đầu thấy có người làm ăn buôn bán mà thái độ lồi lõm như thế, vị tu sĩ này rất muốn trực tiếp quay người bỏ đi.


Chỉ là khi hắn nhìn lại bộ "Tụ Linh Trận" trên tay, thần sắc liền chợt trở nên khó khăn.
Tuổi hắn đã lớn, phấn đấu nửa đời người chỉ để tranh một cơ hội Trúc Cơ, nếu lần này thất bại, tâm huyết cả đời hắn liền xem như uổng phí.


Vì vậy "Tụ Linh Trận" này đã trở thành thứ bắt buộc, nếu không thấy thì thôi, đã thấy hắn liền không có cách nào bỏ lỡ.
"Ài, lão bản, ta không có đủ một vạn linh thạch, nhưng ta là một Luyện Khí Sư, trong người có ít thành phẩm để đời, không ấy chúng ta dùng vật đổi vật thế nào?"


"Luyện Khí Sư?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt có chút ngạc nhiên âm thầm đánh giá nam nhân trung niên trước mắt.
Dáng người cao to, da rất dày và thô ráp, trên người còn thoang thoảng mùi lưu huỳnh, quả thật có chút giống Luyện Khí Sư, vì vậy Thường Nguyệt cũng nể mặt một chút liền nói:


"Lấy ra xem thử một chút cũng được, nhưng nói trước, ánh mắt ta thế nhưng là rất ác liệt, ngươi nếu dám lấy hàng giả ra định bịp ta vậy cũng đừng mơ về "Tụ Linh Trận" này nữa."


"Hừ, Chúc Ninh ta cả đời rèn sắt đúc binh khí, không có lần nào là không để cả tâm huyết của mình vào trong, ngươi có thể nói ta là giả nhưng không thể nói binh khí của ta là giả."




Khí thế hùng hồn nói ra một câu như thế, tán tu Chúc Ninh âm thầm đổi vài món binh khí dỏm thành đồ chất lượng cao rồi đem bày ra cho Thường Nguyệt nhìn.


Đánh giá mấy món binh khí này một lần, đều khá tinh xảo, kiểm tr.a qua một lượt cũng không thấy vấn đề nghiêm trọng gì, chỉ là có một chút chổ không hoàn hảo lắm, nhưng này hoàn toàn bình thường, dù sao nếu có thể chế tạo ra linh khí hoàn mỹ vô khuyết, đối phương cũng không cần đi làm tán tu.


"Được rồi, ta thích thanh chiến phủ này và thanh đoản đao này."
"Haha, xem ra lão bản cũng tinh mắt lắm, hai món này chính là kiệt tác để đời của ta, được đúc từ..."
"Bớt chém gió đi, không có việc gì nữa liền mang "Tụ Linh Trận" đi đi, đừng cản trở việc làm ăn của ta."


"Hả? Ngươi định dùng một bộ "Tụ Linh Trận" liền muốn hai món linh khí thượng phẩm, chất lượng tinh phẩm của ta? Này tuyệt đối không thể."
"Ngươi nói đúng, này cũng có chút không được lắm, để ta ráng chọn thêm một món nữa vậy."


Nghe thế, sắc mặt Chúc Ninh liền tối sầm lại, không còn lắm lời nữa vội vàng thu linh khí lại cùng bộ "Tụ Linh Trận" kia liền chuồn đi, hắn thật sợ giây dưa tiếp đối phương liền thật lấy thêm một thanh linh khí loại "tinh phẩm được đúc bằng cả tâm huyết của hắn" hắn liền thật lỗ tới tận nhà.


Mặc cả trong phường thị nửa đời người, hôm nay hắn xem như xui xẻo, gặp trúng con đàn bà lòi lõm này, chỉ có thể cắn răng nhận thua thiệt lần này.


Nhìn bòng lưng kia dần biến mất trong dòng người, Thường Nguyệt cười khẩy một tiếng liền đem chiến rìu thu vào, nàng chưa dùng chiến rìu bao giờ định khi nào đó thử dùng để bổ kẻ địch thử xem cảm giác như nào.
Còn thanh đoản đao, Thường Nguyệt liền đưa qua cho Tử Lăng nói:


"Đây, cho ngươi, cầm lấy đi."
Lần đầu nhìn thấy thanh đoản đao tinh xảo tới vậy, Tử Lăng không khỏi nghi ngờ hỏi:
"Tiêu thư, đây là cho ta sao?"


"Không cho ngươi còn để cho ai? Mặc dù ngươi không có linh lực, nhưng thanh đoản đao này vốn đã vô cùng sắc bén không cần truyền linh lực vào, cho ngươi sử dụng là vừa vặn, dù sao tài năng của ngươi không tệ, chỉ làm thị nữ thôi thì tiếc quá, khi nào cần thì thay ta xử lý một chút người phiền phức đi."


Nghe vậy, Tử Lăng liền cầm lấy thanh đoản đao, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ nói:
"Tử Lăng vĩnh viễn là thanh đao sắc bén nhất của tiểu thư, chỉ cần ngài muốn giết ai, ta liều mạng sống cũng sẽ khiến hắn biến mất trên đời."


"Thôi, ta còn cần ngươi làm việc của thị nữ hơn, liều mệnh gì đó thì bỏ đi, dù sao thì người sống mới có giá trị, ch.ết rồi chẳng phải người lỗ là ta sao?"
"Vâng, vậy Tử Lăng sẽ sống vì tiểu thư."
...
Sau khi bán xong "Tụ Linh Trận" đầu tiên, lần lượt có người tới xem trận và hỏi mua.


Nhưng vì tất cả đều muốn ép giá nên bị Thường Nguyệt chửi xối xả không ngóc đầu lên được chỉ có thể tức tối bỏ đi, vì vậy cả buổi sáng liền không bán ra được trận pháp nào khác cả.
Điều này làm Thường Nguyệt rất phiền não xoay sang hỏi thị nữ:


"Tử Lăng, ngươi nói xem trận pháp của ta tốt như thế tại sao không có một người biết hàng tới mua à."
"Tiểu thư ngài nhầm, chẳng phải nãy giờ có nhiều người tới mua lắm sao."


"Đám khốn nạn đấy nào đến để mua hàng, rõ ràng là đến để chọc ta chửi, sau đó liền bỏ đi, thật là khinh người quá đáng, đừng để ta gặp được bọn hắn bên ngoài nếu không thì hừ."


"Tiểu thư đừng nói vậy, có khi bọn người ấy cũng mua trận pháp của ngài, chỉ là không đủ tiền nên là về nhà lấy tiền rồi."
"Vậy sao bọn hắn còn không quay lại?"
"Này có khi do bọn hắn đường tới đây đấy, ngài cũng đừng bi quan quá."
"Hừ, sao ta cảm thấy ngươi giống như đang mỉa mai ta vậy?"


"Nào có, Tử Lăng chỉ dám nói xấu sau lừng ngài thôi nào dám mỉa mai tiểu thư."
"Ừm, biết vậy thì tốt... mười năm nữa ngươi cũng đừng mong nhìn thấy lương thưởng Tử Lăng à."
...


Qua một ngày bán buôn không thành công, sau vụ mua bán đầu tiên, Thường Nguyệt chỉ may mắn bán được một bộ "Huyễn Linh Trận" cho một vị tán tu chuyên săn yêu đang cần gấp liền không còn sinh ý nào khác.


Này cũng không trách nàng được, mặc dù biết lời nói của mình khó nghe đem khách hàng đuổi mất, nhưng Thường Nguyệt không giống Trần Lâm, nàng mới không quan tâm nặng nhẹ lời lãi thế nào, Thường Nguyệt chỉ biết dám ép giá nàng chính là muốn đoạt linh thạch của Trần Lâm, linh thạch của Trần Lâm là linh thạch của nàng, vậy suy ra đối phương là đang làm thịt túi linh thạch của nàng, đó là thù không đội trời chung, bất cộng đái thiên, không thể tha thứ...


Mang theo Tử Lăng tìm quán trọ gần đó, Thường Nguyệt thanh toán xong tiền trọ cho năm ngày liền lên phòng.
Vì là phòng đôi nên tương đối rộng rãi, chỉ là giá cả có chút mắc, nhưng vẫn chấp nhận được.
Nằm trên giường lớn, Thường Nguyệt hai mắt chăm chăm nhìn trần nhà chợt hỏi Tử Lăng:


"Đối với sinh ý buôn bán ngươi có cao kiến gì không Tử Lăng."
Nghe vậy, một bên đang dọn dẹp chỉnh lý lại căn phòng, Tử Lăng tay làm miệng vẫn ung dung trả lời:


"Trận pháp của tiểu thư có vẻ giống như hàng cao cấp, không phải ai cũng mua được, vì vậy nếu ngài không đổi được cách nói chuyện sợ là khó mà bán được."


"Vì sao chứ? Bọn hắn không biết trận pháp của ta rất tốt giá cả còn tiện nghi sao? Nếu để bọn hắn thấy giá cả niêm yết trong Kim Bảo Lâu chẳng phải cả là đám đều sẽ bị dọa cho hết hồn?"


Mặc dù không biết Kim Bảo Lâu, nhưng nghe có vẻ giống một nhà kinh doanh thương hội của tu sĩ, biết thêm được một chút, Tử Lăng trầm ngâm một hồi liền nói:


"Nhưng người ở đây cũng không biết giá cả trận pháp của ngài đã rất rẻ, bọn hắn chỉ cảm thấy bọn hắn bị thua thiệt, mà nếu cảm thấy bị thua thiệt bọn hắn không muốn mua là chuyện bình thường, cho dù trận pháp có tốt hơn đi chăng nữa."
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn ta giảm giá?"


Thường Nguyệt đột nhiên trở nên rất buồn bực, thà không bán được, nàng còn có thể từ từ bán, nhưng bán tháo bán giảm giá, Thường Nguyệt đột nhiên cảm giác khó chịu muốn ch.ết.
May mà lời tiếp theo của Tử Lăng liền khiến nàng nhẹ nhõm một chút.


"Không, không cần giảm giá, ngài cứ giữ nguyên giá như thế, mọi người tự khắc đều sẽ biết được trận pháp đáng quý cỡ nào, sau đó để làm sinh ý kiếm lời, thì tiểu thư có thể thử..."






Truyện liên quan