Chương 50: Nhiệm vụ màu tím?

"À tiểu thư, đây là đống nhẫn trữ vật đám người kia mang theo, Tử Lăng không mở được nên cũng không biết bên trong có gì."
Tiếp nhận một túi nhỏ bên trong toàn nhẫn trữ vật, Thường Nguyệt lấy ra một cái, dùng ý niệm dò xét thử xem bên trong có gì.


"Chậc chậc, thật nhiều thi thể đã được xử lý, mười mấy quan tài rỗng có lẽ là Linh Khí sơ cấp hay trung cấp gì đấy, và hai bộ đồng thi, một chút thuốc xử lý thi thể, đan dược..."


Cũng không phải lần đầu tiên thấy qua nhẫn trữ vật của đệ tử Vạn Thi Quan, nên Thường Nguyệt không bất ngờ lắm khi thấy một đống thứ linh ta linh tinh như này.


Bởi vì đám đệ tử Vạn Thi Quan này hoàn toàn là Luyện Khí trung kỳ trở xuống, bên trong nhẫn trữ vật cũng không béo bở gì, mặc dù có mấy chục chiếc, nhưng quy đổi ra giá trị chắc tầm cỡ mười vạn linh thạch.
Nghe tương đối cao, nhưng đó là nếu như có thể đổi thành linh thạch.


Đồ vật của Vạn Thi Quan rất ít người cần nên rất khó bán, phải chăng cũng chỉ có người ở địa vực của Cửu Thiên Hồn Tháp có thể dùng đống này.
Đi một chuyến vừa xa vừa mệt, cũng không thể bán hết trong một lần mà phải chia ra bán.
Gần mười vạn linh thạch cũng không dễ lấy như vậy.


"Thôi nói chung cũng nhờ ngươi nên chúng ta mới đột nhiên hơi giàu có một chút, không trách ngươi nữa, nghỉ ngơi tí đi."
...
Mà trong lúc này, tại một tầng hầm u ám nào đó.




Vô số người mặc áo bào tro đang tụ tập ở đây, cung kính hành lễ trước một tên nam tử ngồi trên chủ tọa ở trước nhất.


Chỉ thấy người này tương đối gầy gò, sắc mặt trắng bệch, hai má lỏm vào trong, bộ dạng tựa như hoang ɖâʍ quá độ, hao hụt sinh khí khiến cho thân thể kiệt quệ, không chỉ làn da nhợt nhạt còn gầy trơ cả xương.


Nhưng dù thân thể gầy gò ốm yếu là thế, chỉ là tất cả mọi người ở đây không một ai dám hành động nông nổi vào lúc nào, tất cả đều im thin thít âm thầm gánh chịu áp lực kinh khủng toát ra từ trên người đối phương.


"Có ai có thể nói cho ta biết, vì sao chỉ kêu các ngươi đi mua dược liệu và thám thính tình báo về đám người của Thiên Nguyên Huyền Tông hiện còn tại trong quốc gia này, nhưng các ngươi lại nói cho ta bỗng nhiên thiếu đi mười tám cái đầu là sao?"


Đám người phía dưới đều cúi mặt nhìn xuống, hoàn toàn không có ai dám trả lời.
Chỉ là theo thời gian, cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, một thanh niên trẻ tuổi mới đứng ra chắp tay cung kính nói:


"Bẩm trưởng lão, từ phía phường thị cung cấp phản hồi thì đám người Lưu Diệc tựa như tao ngộ một tên sát thủ vô cùng đáng sợ, từ đầu tới cuối chưa từng lộ diện liền gọn gàng xử lý xong tám người của Lưu Diệc, sau đó đối phương cũng không lập tức rời đi mà lại cắt lấy thủ cấp của bọn hắn sau đó ngồi đợi để mai phục tiếp, đợi đến khi lại có hai đợt đệ tử bản môn tới lại bị sát hại, tử khí tụ tập quá nhiều bị trận pháp cảm giác được mới kinh động đến đội chấp pháp, nếu không sợ là còn phải ch.ết thêm mấy nhóm nữa."


Nghe vậy, nam tử gầy gò ngồi phía trước vẫn bình chân như vại, giọng nói trầm thấp hỏi tiếp:
"Ngươi nói là tên sát thủ kia cắt lấy thủ cấp của các đệ tử xấu số?"
"Vâng thưa Tào trưởng lão."


"Hah, thật thú vị, các ngươi nói xem là ai lại bỏ cái giá vô cùng lớn để thuê một sát thủ lợi hại đến như vậy chỉ để giết vài tiểu tốt đây?"
Nghe vậy, nam thanh niên liền biết đó cũng không phải là câu hỏi, cũng không dám nói bừa, hắn liền im lặng cung kính cúi đầu.


Thấy không có người đáp lời, Tào trưởng lão hừ lạnh một tiếng, liền tiếp tục nói:


"Căn nguyên của chuyện này, hoặc là do đám phế vật các ngươi ở bên ngoài ngạo mạn quá mức, làm xằng làm bậy trêu tới người không nên trêu bị đối phương trả thù, hoặc là có người trong Quan không muốn thấy chúng ta thành công chuyến này nên mới thuê người làm cản trở."


Nghe vậy, thanh niên trẻ tuổi cũng âm thầm suy tư, tự hỏi trong Quan, kẻ thù của Tào trưởng lão có những ai.


Chỉ là nghĩ một hồi hắn liền không nghĩ nữa, bởi vì đối địch của Tào trưởng lão nhiều lắm, nếu phải nói kỹ càng, ngay cả Quan chủ cũng không thích Tào trưởng lão, này chủ yếu do mạch của Tào trưởng lão không được cảm tình của mọi người lắm.


"Mà thôi, chuyện này có thể để sau đó rồi tính, mặc kệ là ai, dám ngáng chân Tào Cảnh ta liền chuẩn bị tinh thần được ngâm trong thi dịch đi là vừa, không những kẻ chủ mưu phải ch.ết, tên sát thủ kia cũng phải bị luyện thành ngân thi, không phải sát thủ rất muốn giết người sao, ta liền để hắn được giết đủ."


Lạnh lùng nói một câu, Tào trưởng lão liền nhìn về thanh niên trước mắt, chợt mở miệng ra lệnh:
"Vương Lục, ngươi chỉnh đốn lại đội ngũ một chút, tránh cho chuyện tương tự phát sinh, nếu lại tổn thất nữa... liền lấy thân thể của ngươi để bù vào đi."


Nghe vậy, thanh niên tên Vương Lâm âm thầm nuốt nước bọt, giọng đầy vững vàng nói:
"Trưởng lão yên tâm, Vương Lục tuyệt sẽ không để chuyện tương tự tái diễn."


"Hừ, hi vọng là vậy đi, chuyến đi lần này không cho phép thất bại, đám người đến thu đồ lần này của Thiên Nguyên Huyền Tông, một cái cũng không thể để trốn thoát, hành động lần này là một khâu quan trọng trong đại kế của Thánh Quan, tuyệt không chấp nhận bất cứ lơ là nào, các ngươi rõ chứ?"


"Đã rõ thưa Tào trưởng lão."
Đám người đồng loạt hô to đáp lại.
Thấy vậy, Tào Cảnh hừ lạnh một tiếng liền quay người tiến vào chổ sâu trong mật thất, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng người.


Lúc này, các đệ tử Vạn Thi Quan mới thở dài một hơi, một người trong đó hơi có chút e sợ tiến lên hỏi thâm Vương Lục:
"Sư huynh, vậy chúng ta hiện tại làm gì tiếp bây giờ."


Nghe vậy, vốn đang kìm nén một bụng lửa, Vương Lục nào còn giữ dáng vẻ e dè cung kính như lúc nãy, ngược lại chợt thẳng lưng, mắt nhìn xuống tên sư đệ này hỏi ngược lại:
"Ngươi bị điếc? Hay nãy giờ không coi dặn dò của Tào trưởng lão ra gì sao?"
"Sư huynh, ta... ta không dám."


"Hừ, không chỉ ngươi, mà tất cả các ngươi lập tức cẩn thận chú ý hơn nữa cho ta, có bất kỳ sơ suất nào ảnh hưởng đến hành động lần này, không cần Tào trưởng lão trách phạt, ta liền trước tiên đem ngươi ngâm sống trong thi dịch."
Nghe vậy, mọi người chợt lạnh cả sóng lưng.


Mặc dù bọn hắn thường dùng thi thể để ngâm trong thi dịch nhằm chuẩn bị cho luyện thi, nhưng cũng vì vậy không ai là không biết thi dịch đáng sợ cỡ nào.
Vì vậy giờ đây không còn người dám lên tiếng, chỉ có thể thừa nhận quở trách.


Nhìn thấy đám sư đệ phục tùng như vậy, sắc mặt Vương Lục mới dễ nhìn một chút, chỉ là nghĩ tới tổn thất hôm nay, sắc mặt hắn liền xấu xí trở lại.


Đừng nhìn Tào trưởng lão chỉ quở trách một chút là thôi, nhưng Vương Lục biết chắc rằng đối phương không phải người dễ nói chuyện. Nhiệm vụ lần này dù thành công hay thất bại hắn đều sẽ không có quả ngon để ăn, thành công thì lấy công bù tội, phần thưởng cũng không cần nghĩ nữa, nhưng nếu xui rủi mà thất bại thì...


Chỉ nghĩ thôi Vương Lục liền càng phẫn hận, hắn hận ch.ết tên sát thủ kia quá biết gây chuyện, đồng thời hận cả chủ sự sau màn, hận Tào trưởng lão, hận luôn đám người của Thiên Nguyên Huyền Tông tại sao không ch.ết hết đi để hắn phải rơi vào tình cảnh như này.


"Hừ, một đám khốn khiếp, rồi sẽ có ngày Vương Lục ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt."
...
Vào lúc này, Trần Lâm đang nằm thư giãn trên giường sau một ngày dài mệt mỏi nghiên cứu linh văn.
Uống một ngụm trà dâu, tâm tình Trần Lâm không thể nào tốt hơn.


Nói thật so với rượu, Trần Lâm càng thích uống mấy loại nước uống dễ uống như trà hơn, đáng tiếc muốn giao tế rộng cũng không thể chỉ muốn uống trà được.
Lại uống một ngụm trà nữa, định chợp mắt ngủ một chút, bảng hệ thống đột ngột xuất hiện khiến Trần Lâm giật cả mình.


Bởi thường thì bảng hệ thống chỉ đột ngốt xuất hiện khi có nhiệm vụ, điều này mang ý nghĩa Thường Nguyệt ở bên ngoài gây họa lớn để lại hậu quả khó giải quyết.


Quả nhiên khi nhìn thấy màu sắc của bảng nhiệm vụ lần này, cùng nội dung nhiệm vụ, Trần Lâm không kịp nuốt xuống ngụm nước trong họng liền bị khó thở khiến hắn chợt sắc nước không nhẹ.
Bởi có tận hai nhiệm vụ xuất hiện cùng lúc, một màu lục và một màu... tím!






Truyện liên quan