Chương 51: Trước hết hãy nở một nụ cười thật tươi, sau đó hẵn hoảng loạn

Trong phòng trọ, Thường Nguyệt đang nằm ngủ ngon lành thì đột nhiên nhận được ý niệm của Trần Lâm muốn câu thông.
Nàng chợt cảm giác có hơi kỳ lạ và không hiểu ra sao, bình thường đối phương cũng đâu có thói quen call đêm đâu.
"Chẳng lẽ là xa cách ta lâu quá nên nhớ chịu không được rồi?"


Nghĩ vậy Thường Nguyệt nhịn không được mà chợt cười lên, mặt hơi đỏ ửng không biết phải làm sao giờ, lãng mạn đến nhanh quá nàng có chút chịu không được.


"Mà nghe nói thế giới trước kia của hắn có thứ gọi là dirty talk, nam nữ thường canh lúc nửa đêm sẽ dirty talk với nhau để gia tăng tình cảm, không biết hiện tại có phải là hắn cũng muốn làm thế không, mà nếu như thế thì ta nên nói gì đó dirty bây giờ?"
Hôm nay ta không tắm trước khi đi ngủ?


Nghe có vẻ dirty đấy.
Nhưng cũng dễ bị ăn chửi nữa.
"Mà kệ đi, ai mà chả có lần đầu, dirty talk nhiều tự khắc sẽ quen, hiện tại ăn chửi tí cũng không sao."
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt liền chỉnh đốn tư thế, mang theo cảm giác thấp thỏm, trong lòng thì dùng ý niệm để câu thông với Trần Lâm.


Khi cả hai kết nối thành công, Thường Nguyệt muốn mở đầu trước liền nói:
"Trần Lâm, hôm nay ta không..."
Nhưng chưa kịp để nàng nói hết câu, đầu bên kia đã vang vọng tới tiếng gầm thét:
"THƯỜNG NGUYỆT!!, NGƯƠI LẠI GÂY CHUYỆN GÌ NỮA RỒI?"


Nghe vậy, Thường Nguyệt liền sững sờ, một ý nghĩ trước tiên liền nổi lên trong đầu đó là:
Đây là cách mở đầu cho dirty talk sao?
Nhưng lập tức nàng liền cảm thấy không đúng, này tựa như câu cửa miệng của Trần Lâm mỗi khi mắng nàng thì đúng hơn.




Biết Trần Lâm sẽ không vô duyên vô cớ gây sự, Thường Nguyệt biết có lẽ nàng lại vô tình chọc đại họa gì đó nữa rồi, vì vậy chỉ có thể giả nai cười hắc hắc nói:


"Nào nào bấy bỳ, có chuyện gì từ từ nói, không nên tức giận, sẽ tổn thương long thể, Thường Nguyệt sẽ đau lòng lắm, dù sao cũng đâu phải chuyện gì to tác..."
"Không phải chuyện gì to tác? CON MẸ NÓ, NGƯƠI BỊ KIM ĐAN TRUY SÁT CÒN KHÔNG TO TÁT?"


Hừm... bị Kim Đan truy sát sao? Quả thật là chuyện có chút lớn, bảo sao Trần Lâm hét to đến như vậy/
Chỉ là nàng cũng không phải chưa từng bị Kim Đan truy sát, từng gặp chuyện tương tự ở Vạn Yêu Sơn Mạch, Thường Nguyệt biết lúc này nên làm gì.
Trước hết, nở một nụ cười thật tươi.


Sau đó... bắt đầu hoảng loạn.
"VÃI CẢ CHƯỞNG, LẠI NỮA SAO?"
"AAAAAAAA, TRẦN LÂM MAU NGHĨ CÁCH GÌ ĐI, NGƯƠI CHẲNG LẼ MUỐN VỢ MÌNH ĐOẢN MỆNH CHẾT SỚM NHƯ VẬY SAO?."
"NGHĨ CÁCH? TA NGHĨ CÁCH GÌ BÂY GIỜ?"
"... Mà không sao, ta đã nghĩ ra nước đi tiếp theo rồi."


"Phù! Ta biết đầu óc ngươi lanh lợi như thế chắc chắn sẽ có cách mà."
"Nói đi, ngươi muốn quan tài làm bằng gỗ gì đây, Tử Mộc hay Kim San?"
"..."
...


Trong động phủ, Trần Lâm dành hơn một tiếng ngồi nghe Thường Nguyệt thuật lại quá trình làm nhiệm vụ lần này, từng chi tiết nhỏ đều ghi lại không dám bỏ sót chút nào.
Dù sao liên quan đến nhiệm vụ màu tím, độ nguy hiểm cực cao như này, qua loa linh tinh cũng được, chỉ là hơi hao vợ mà thôi.


Mà khi nghe xong, cô vợ trẻ dùng vật phẩm màu trắng "Đạo Văn: Thần vật tự ẩn" để đi bịp người, Trần Lâm không khỏi bị ngạc nhiên vì vật phẩm màu trắng lại có tác dụng lớn như thế, chỉ là sau đó liền tức giận vô cùng vì cô vợ trẻ quá làm càn.


Này nếu như bị lộ ra ngoài thì rất dễ bị người khác đánh hội đồng.
Chỉ là dựa theo Thường Nguyệt nói, nàng cũng không lừa bịp tu sĩ có tu vi cao hơn Luyện Khí, nên chuyện này có thể là nguyên nhân của nhiệm vụ màu lục nhưng khả năng rất rất nhỏ là nguyên nhân phát động nhiệm vụ màu tím.


Dù sao Thường Nguyệt cũng không có dùng giả danh hay làm ngụy trang, nàng hoàn toàn để mặt mộc mang theo đồng phục của tông môn đi vào phường thị.


Thời nay, dám vô duyên vô cớ mưu hại mệnh của đệ tử tông môn cũng không phải việc làm thông minh, rất dễ bị bị ch.ết đắc kỳ tử, mặc cho ngươi là Kim Đan hay Nguyên Anh.


Mà lại, lừa bịp được mấy vạn linh thạch nghe thì to, nhưng Thường Nguyệt lừa gạt nhiều người, một người chỉ mất một hai trăm linh thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí thì to nhưng đối với Kim Đan chỉ là số lẻ, hoàn toàn không đáng nổi lên sát ý, càng đừng nói là động sát ý với đệ tử của tông môn.


Dám vô duyên vô cớ giết đệ tử tông môn thường có ba loại người.
Người điên, người nghèo, người của ma tông.


Người điên rất hiếm tu được tới Kim Đan, đa phần đều bị đánh ch.ết từ sớm tránh hậu hoạn, mà dù có Kim Đan bị điên đi chăng nữa thì chổ bọn hắn nên xuất hiện là địa bàn ma tông mà không phải ở địa bàn chính đạo, bởi tông môn chính đạo không nơi nào nguyện chứa chấp loại nhân tố không ổn định này.


Người nghèo càng không có khả năng, tu sĩ đã nghèo thì không có cách tu tới Kim Đan, mà đã tu tới Kim Đan thì không có nghèo, ít nhất là nghèo túng tới độ muốn mưu hại đệ tử tông môn vì tài vật.
Mà nếu là vậy, thì chỉ có khả năng là đệ tử ma tông.


Trường hợp này cũng là có khả năng nhất vì thị nữ Thường Nguyệt mới thu thật có xử lý mười mấy tên đệ tử Vạn Thi Quan, bị ghi thù hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, Trần Lâm liền chợt cảm giác ê răng, thật sự là chủ nào tớ nấy, đều biết gây sự như nhau.


"Vạn Thi Quan cách nơi đó cũng không gần, chổ ấy cũng không có tài nguyên béo bở gì bọn hắn kéo nhiều người như thế qua làm gì?"


Đối với đệ tử ma tông lén đi vào địa phận của các quốc gia phàm nhân, các tông môn đều biết, chỉ là cũng không để ý, chỉ cần đám ma đầu ấy không làm loạn chơi huyết tế thành trì hay đại loại như vậy thì các tông môn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.


Này cũng không phải là cao tầng lơ là, não bị nước vào hay gì, mà là vì xảy ra xung đột ở địa phận có nhiều phàm nhân thật sự là không có lời chút nào.


Đám đệ tử ma tông bị ép tới đường cùng thường thường hay làm ra chút sự tình rất buồn nôn có thể khiến phàm nhân gần đó bị liên lụy sau đó ch.ết oan ch.ết uổn mấy vạn mấy chục vạn người.


Cộng thêm việc địa phận của phàm giới quá rộng, muốn chia người ra để dọn dẹp cũng khó vì đệ tử ma đạo thường thường đều mạnh hơn đệ tử chính đạo đồng cấp một tí tẹo, không lấy nhân số thủ thắng thì rất khó trừ ma.


Bởi vậy, cả hai bên đều ăn ý lùi một bước, đệ tử ma đạo vào địa bàn phàm nhân muốn "làm gì đó" cũng sẽ có hạn lượng nhất định, lại dấu hơi kỹ, đệ tử chính đạo "không biết" cũng sẽ không ép quá mức.


Nhưng dù vậy, mạo muội đi vào địa phận của chính đạo cũng không phải việc sáng suốt gì.


Không lập tức bị truy sát không có nghĩa là bọn hắn sẽ không gặp bất lợi, nếu bị phát hiện lén vào, các tông môn đều sẽ treo nhiệm vụ muốn cái đầu của bọn hắn, nếu may mắn không có ai nhận nhiệm vụ thì có thể bọn hắn sẽ bình an vô sự, nhưng nếu xui xẻo thì...


Vì vậy, biết được có nhiều đệ tử Vạn Thi Quan xuất hiện ở vương quốc phàm nhân kia, Trần Lâm liền biết đây cũng không phải việc gì tốt.
Rất có thể bọn hắn có âm mưu nào đó.
Hắn hiện tại đang phân vân không biết có nên đem chuyện này báo cáo cho tông môn không.


Dù sao hắn cũng không có bằng chứng, nếu như nói xàm nói bậy, đệ tử ma đạo tới đó cũng không có âm mưu gì, mặc dù tông môn sẽ không trừng phạt nặng, dù sao nếu làm vậy sau này còn ai dám báo cáo nữa, nhưng gặp một chút bất mãn là điều chắc chắn, sau này nếu lại có chuyện muốn đi trình báo sợ là sẽ bị làm khó dễ.






Truyện liên quan