Chương 59: Tám chuyện

Tác hợp thành công một đôi "uyên ương", lại có thứ để sau này kể với Trần Lâm.
Thường Nguyệt quay đầu nhìn đám người u ám đều đang nhìn Tuế Tử Hà cùng Liên Ngọc được một vị sư đệ khác nhận được dặn dò từ nàng mà dàn xếp một căn phòng cho hai người bọn hắn.


Thường Nguyệt liền biết sau này về tông môn, Trần Lâm hành sự sẽ dễ một chút.
"Được rồi về phần các ngươi thì nghỉ ngơi cho tốt, còn có những người được ta thu nhận thì đích đến của các ngươi sẽ là Thiên Nguyên Thành, đến đó tự có người sẽ dàn xếp cho các ngươi."


Nói xong, lại hướng về một góc bên cạnh hô:
"Đi thôi Tử Lăng."
Nói xong liền quay người rời đi.
Lúc này mọi người mới chú ý đến chẳng biết từ bao giờ đã có một cô gái phong thái yểu điệu đứng ở đó nhưng vừa mới cất bước đi theo Thường Nguyệt.
"Đây là ai?"


Mặc dù không rõ nhưng mọi người biết có thể được đi theo vị sư tỷ này, đối phương cũng tuyệt không đơn giản, thân phận chắc chắn cao quý hơn bọn hắn rất nhiều lần.


Nghĩ đến đây mọi người liền nghĩ đến việc bị Liên Ngọc, tất cả đều dấy lên nổi uất ức cùng không cam lòng, thề muốn phải trở nên tỏa sáng, muốn người coi khinh bọn hắn phải hối hận.
...
"Sao rồi, mấy ngày nên tham quan trên tàu thấy thế nào?"
"Rất mở mang tầm mắt thưa tiểu thư."


"Cảm thấy thú vị liền tốt, sau này ngươi còn sẽ thấy thứ thú vị hơn nhiều."
Nói xong, Thường Nguyệt liền dừng bước ở một căn phòng, quay lại phía Tử Lăng nói:
"Đây là phòng ta xin được cho ngươi, vào coi thử ở có hợp không."
Nghe vậy Tử Lăng cũng theo Thường Nguyệt đi vào phòng.




Nơi này bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn một ghế liền hết.
Chỉ là Tử Lăng cùng Thường Nguyệt ngủ bờ ngủ bụi cũng quen ngược lại còn thấy bài trí như này tương đối hài lòng, nhiều thứ quá đôi khi cũng cảm giác lạ lẫm và khó sài.


"Mấy ngày nay ngươi quan sát được hết mọi người trong linh chu không, thấy thế nào?"
Nghe vậy, còn đang ngắm nhìn gian phòng, Tử Lăng cũng hướng mắt lại, lạnh nhạt nói:
"Thực lực chung chung, trừ một chổ toát ra uy áp quá mạnh Tử Lăng không dám tiếp cận thăm dò thì những tiên sư còn lại hẵn không chịu nổi một kích."


Nghe vậy Thường Nguyệt cũng không cảm thấy có gì lạ.
Ý Tử Lăng không chịu nổi một kích kia là một kích tuyệt sát, vớ vẩn thì ngay cả Luyện Khí hậu kỳ đều có thể ch.ết oan ch.ết uổng huống chi đa phần đều là Luyện Khí trung kỳ.
"À vậy ngươi cảm thấy đám "mầm tiên" thì thế nào?"


"Lung ta lung tung, rất tạp, những người như vậy đưa đi làm sát thủ thì sống không quá một tuần được."


"Cũng đừng làm khó người khác như thế, ai cũng có thể thành sát thủ giống ngươi thì thế giới này loạn mất. À quên mất, ngươi hẵn là sớm quen Cảnh Bình từ sớm đi, thấy đối phương thế nào? Là người đáng tin không?"
Nghe vậy Tử Lăng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Thường Nguyệt một chút lại nói:


"Tiểu thư ngài không tin người khác mà dám thu bọn hắn sao?"
Không ám chỉ mỗi Cảnh Bình, Tử Lăng còn bao quát luôn hai mươi mấy người khác mà Thường Nguyệt thu lưu.
Nàng vốn tưởng Thường Nguyệt có cách gì để khống chế hay đe dọa không để bọn hắn phản bội mới dám tùy ý như thế.


Nào ngờ nghe xong Thường Nguyệt chỉ cười một tiếng, giọng đầy ung dung:


"Ngươi có chút lẫn lộn rồi Tử Lăng, ta không cần tin người khác để bọn hắn có thể làm việc cho ta, thay vì cố gắng ép người khác phải chứng minh bọn hắn có thể để cho ta tin tưởng, vậy thì chẳng thà khiến bọn hắn cảm thấy thỏa mãn với những gì ta cho sẽ càng dễ dàng khiến ràng buộc bền chắc hơn một chút."


Nói xong Thường Nguyệt liền đợi Tử Lăng nói ra ý nghĩ.
Chỉ là mãi chẳng thấy động tĩnh gì, nhìn lại mới thấy Tử Lăng cũng đang dùng ánh mắt trong suốt như nước nhìn nàng.
Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như mọi khi, nhưng hình như là Tử Lăng đang bất mãn.


Thấy vậy, Thường Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, trừ ngươi ra, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi mà."
Nghe vậy, Tử Lăng mới hài lòng.
Còn làm sao biết được nàng hài lòng thì chỉ có Thường Nguyệt mới biết được.


Không thể không nói, sống cùng Tử Lăng trong thời gian ngắn Thường Nguyệt liền cảm giác như chính mình cũng học được cách đọc tâm thuật.
Mặc dù đọc tâm thuật này chỉ dùng được trên Tử Lăng.


"Cảnh Bình làm sát thủ trước cả khi Tử Lăng gia nhập giới sát thủ, người này mặc dù không thể tính là người tốt, nhưng nhìn chung thì cũng ổn, chỉ giết người nên giết. Ngoài ra thực lực rất mạnh, mặc dù không cách nào so sánh với tiểu thư nhưng trừ một vị tiên sư đặc biệt kia ra thì tuyệt đối có thể so tay với bất kỳ vị tiên sư nào khác trong thuyền này. Võ học của hắn là Bách Bại Đao Pháp, nghe đồn đã từng bại bởi hơn trăm loại võ học khác nhau, cũng vì thế mà nổi danh thiên hạ bởi vì môn võ học này không bao giờ bại quá một lần bởi bất kỳ môn võ học nào khác trên đời."


Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng gật đầu thừa nhận đối phương quả thật không tệ, nàng có thể cảm giác được trên người đối phương có một cỗ khí thế rất đặc sắc, tựa như là một sự tự tin tuyệt đối, tự tin hắn sẽ không bao giờ bại hai lần bởi một người.


"Tử Lăng ngươi nói thử xem nếu chỉ riêng vương quốc Thái Tuế đã có võ giả như ngươi và Cảnh Bình rồi thì những nơi khác thì thế nào, có ai có thể so với các ngươi không?"
Nghe vậy Tử Lăng liền trầm ngâm hai giây rồi mới phun ra hai từ:
"Rất nhiều."


Nghe xong, Thường Nguyệt liền tặc lưỡi cảm thán, quả nhiên trong thiên hạ không thiếu cái lạ.
Chỉ là cũng không biết có võ giả có thể sánh được với Trúc Cơ không, nếu có thì nàng cũng muốn đọ chiêu thử một chút.


"Thôi ngươi nghỉ một lát đi, ta về phòng đây, khi nào rảnh lại tới nói chuyện tiếp."
"Vâng, tiểu thư bảo trọng."
Về đến phong, Thường Nguyệt vốn muốn ngả lưng nghỉ ngơi một chút, nào ngờ cửa phòng lại đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.
"Quái, ai lại đến tìm ta thế này."


Thầm nói một câu, nàng tiến tới mở cửa mới thấy người tới chính là Hồng Nghê sư muội.
"Ai dza, là sư muội đấy sao, mau vào đi."
"Hì hì, mạo muội đến thăm hi vọng không quấy rầy sư tỷ nghỉ ngơi."
"Không quấy rầy, ngươi đến ta vui mừng còn không kịp đây."


Nói xong liền mời Hồng Nghê ngồi đồng thời đóng cửa lại.
Thấy không gian đã riêng tư, Hồng Nghê lúc này mới mở lời trước:
"Sư tỷ, dạo này không gặp, sư tỷ đã nghiên cứu thử mấy bí thuật sư muội tặng chưa, sư tỷ thấy thế nào?"
Bí thuật?


Ngơ ngác mấy giây, Thường Nguyệt mới nhớ ra dường như vị sư muội này có tặng mình ba quyển bí thuật thật, chỉ là nàng cũng không coi trọng lắm liền sớm quên mất, vì vậy liền chợt xấu hổ nói:
"Còn xin sư muội thứ lỗi, dạo này bề bộn nhiều việc, sư tỷ quên mất tâm ý của sư muội."


Nghe vậy Hồng Nghê liền đơ người không ngờ đối phương lại dám lạnh nhạt với đại cơ duyên như thế.
Phải biết nàng kiếp trước lúc còn chưa thành đế đã phải đánh nhau ch.ết sống mấy cử mới tranh được mấy quyển bí pháp này đấy.


"Cũng không phải thứ quý giá gì, sư tỷ có hứng thì dành chút thời gian xem là được, không rảnh rỗi cũng không có sao."
"Nào có, hiện tại ta liền muốn học bí pháp của sư muội đây, nếu hiện tại ngươi tới không ngại dành chút thời gian giúp sư tỷ giải bày nghi vấn chứ."


"Sư tỷ khách khí rồi, ngài đối với sư muội tốt như thế, Hồng Nghê nào nỡ không giúp chứ."






Truyện liên quan